Chương 7: Hóa làm đất xuân, xuân không về
Vong Xuyên ngừng chuyện xưa của hắn, bên cạnh Yểu đã sớm khóc đến mù mịt.
"Đừng khóc." Vong Xuyên dỗ nó, "Ta kể chuyện này không phải để chọc ngươi khóc."
"Nhưng, nhưng, tôi thật sự muốn khóc." Yểu hít hít nước mắt nước mũi, kéo tay áo Vong Xuyên, "Vong Xuyên, bọn họ thật sự cùng nhau hạnh phúc sao?"
"Đúng vậy. Mỗi một người trong chuyện đều rất hạnh phúc."
"Vậy sao huynh còn nói với tôi 'Đừng dễ dàng nói tiếng yêu, sau khi yêu tâm sẽ vô lực trở về' hở?"
"Thói quen thôi, một ngàn năm nay, đó là lời nhắc nhở ta nói với mỗi người nghe chuyện này."
"...Vong Xuyên, huynh yêu tôi không?" Yểu đột nhiên hỏi.
Vong Xuyên hôn trán Yểu, con ngươi hồ lam nhìn không thấy đáy. "Không."
Vong Xuyên vắng lạnh, nước sông sâu đến không thể sâu hơn, vùi nát biết bao tình yêu của nhân thế. Dưới mặt hồ không sóng không gió là một quả tim đang vùng vẫy khiêu động, hay là một đoạn tình đã mệt đã mỏi?
Đào hồng hai bên bờ, có phải là vì uống từ hồ nước phản nghịch này nên mới sinh ra một thân thể đa tình nên mới có sự quyến luyến âu sầu kia nên mới hóa thành câu chuyện xưa của hoa đào, truyền xướng trăm ngàn năm?
Trong nháy mắt, Yểu tựa hồ hiểu rõ điều gì. Trong nháy mắt, Yểu tựa hồ trưởng thành rất nhiều.
"Yểu, trở lại nhân gian đi, trở lại trần thế đi. Mẫu thân của ngươi đã hối hận rồi. Sau khi trở về hảo hảo sống tiếp."
"Vong Xuyên?"...
Yểu kinh ngạc phát hiện hoa cỏ bốn phía đang lóe lên quang mang chói mắt, thân thể của nó dần biến mất trong quang mang.
"Vong Xuyên?!"
Vong Xuyên nhìn Yểu, trong mắt trộn lẫn rất nhiều cam chịu và không đành. "Sống tiếp đi."
"Vong Xuyên, tôi muốn ở cùng huynh..."
Thanh âm thấp dần.
"Đừng."
Khi Yểu mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy chính là gương mặt đầy nước mắt của mẫu thân.
"Mẹ."
Cây đào đỏ tươi hóa thành một nữ tử váy hồng.
Nữ tử ngồi bên cạnh Vong Xuyên, yên lặng ở bên hắn.
"Một ngàn năm nay, tại sao mỗi lần nó chuyển thế, con đều phải kể cho nó nghe chuyện cũ này?"
"..."
"Con phải biết con chẳng qua là bị phạt dùng năm trăm năm trông coi Vong Xuyên để chuộc tội thôi. Nhưng mỗi khi con phá hư vận mệnh của nó một lần, con sẽ bị phạt thêm ba trăm năm... Như vậy đáng giá sao?"
"Con không thể nhìn hắn yêu người khác, con muốn hắn chỉ nhớ một mình con, con muốn hắn chỉ yêu một mình con..." Vong Xuyên lệ rơi đầy mặt nhìn nữ tử trước mắt, "Con, con nghĩ mẹ sẽ lượng thứ cho con, đúng không? Chu Yến, mẫu thân của con."
Không uống cạn nước Vong Xuyên cuồn cuộn thì không thể gạt bỏ được luyến ái khắc cốt ghi tâm.
Mọi người đều như thế, hoa đào cũng vậy.
——————————
Mấy thứ này coi như lời cuối sách.
Nguyên nhân xuất hiện của câu chuyện này rất ngẫu nhiên. Ba tháng trước tôi ngồi xe đến nhà bạn thì linh cảm xuất hiện. Hôm đó tâm tình vô cùng phiền não. Bạn đã lâu không gặp, nhưng sớm không còn là bạn thân. Không phải cãi nhau, mà là có hơi xa lạ. Dù sao người không sống trong cùng một hoàn cảnh sẽ không có nhiều thời gian giao tiếp với nhau. Sau một thời gian đáng kể tình cảm giữa hai bên tự nhiên sẽ bị phai mờ.
Trong câu chuyện, lời giải thích cho cái tên Lữ Tử Bội đúng là méo mó. "Bội" trong "Kinh Thi. Tử Câm" kỳ thật là chỉ sợi dây lưng dài dài đằng trước y phục kìa. (bội đái)
Đây là bộ đam mỹ nguyên tác đầu tiên của tôi. Chọn cách nhảy cóc thời gian để hoàn thành. Cho nên đọc vào sẽ có cảm giác nội dung tình tiết quá nhanh. Hơn nữa bản thân tôi đã nghĩ vô cùng đơn giản là viết một câu chuyện xưa, cho nên văn vẻ khó tránh khỏi đơn bạc. Chỗ này tôi xin nhận lỗi!
Ban đầu là muốn viết một truyện ngắn trong vòng 15k chữ, kết quả viết một hồi không dừng được bút ||||
Về Chu Yến — cá nhân tôi cảm thấy cô ấy là nhân vật tôi nhào nặn thành công nhất, lên sân diễn không nhiều lắm, nhưng tôi cảm thấy đã có thể áp đảo Tử Bội. Tính cách của cô hẳn là loại rất có chủ kiến, rất trọng tình nghĩa. Lúc viết về cô, ý tứ của tôi là viết ra một sự kết hợp giữa hoa đào và ngọn lửa.
Về Lữ Hạp — thuần túy là khách mời + gây cười.
Về Lữ Ngọc — mọi người hẳn là nhìn ra cậu ấy chính là "Vong Xuyên". Cậu ta hẳn là ví dụ điển hình lúc nhỏ gặp phải đả kích, cho nên tâm lý có vài phần không bình thường, thoạt nhìn rất mạnh mẽ (mọi người: có hả?), kỳ thật rất yếu ớt ( mọi người: là từ lúc bắt đầu đã yếu ớt đến cuối cùng hả?!). Hình tượng của cậu ấy là hoa đào tuyết + ánh trăng. Bạn của tôi khi nhìn thấy cậu ta thêu hoa đào thì đã nói, cô đúng là có khả năng dẫn dắt (cười).
Về Ôn Ẩn — chính là "Yểu". Ý tưởng ban đầu là cho cậu ta mang cảm giác hoàng hôn, nhưng kết quả là... biến thành khách mời không cá tính thứ hai + gây cười.
Về Tiểu Nguyệt – là kiểu người tôi rất thích. Trong lòng tôi xếp thứ hai sau Chu Yến. Kiểu người như Tiểu Nguyệt rất đáng yêu, nhưng lại quá ngây thơ, không thích hợp sống ở hiện đại. Bây giờ, đứa nhỏ bảy tuổi mà đã có tâm kế rất đáng sợ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top