Chương 3: Hành trình bắt đầu

Mộc Lan chính thức bước vào giảng đường đại học Oxford với tư cách sinh viên năm nhất khoa Kinh tế - một trong những ngành đào tạo danh giá và cạnh tranh nhất của trường. Lịch học dày đặc, bài tập yêu cầu tư duy phân tích cao, và áp lực từ bạn bè xung quanh khiến cô đôi lúc choáng ngợp. Nhưng trái lại, cũng chính trong môi trường đó, cô tìm thấy một bản thân khác: mạnh mẽ hơn, kiên định hơn.

Ngay từ những buổi học đầu tiên, Mộc Lan đã nhận ra rằng mình không đơn độc. Bởi trong cùng khoa, cô có đến hai người đồng hành đặc biệt: William và Johnson.

William – người bạn đồng trang lứa – có dáng người cao ráo, mái tóc vàng sáng nổi bật và đôi mắt xanh dương sâu thẳm như bầu trời Oxford mỗi sáng sớm. Anh không chỉ thông minh, mà còn rất biết cách tạo thiện cảm. Cách anh lắng nghe khi cô nói, cách anh nhẹ nhàng kéo ghế cho cô trong thư viện, và thỉnh thoảng lén đặt một nhánh lavender lên quyển sách cô đang học – tất cả đều khiến tim cô chao nhẹ dù bản thân không dám thừa nhận.

Ngược lại hoàn toàn là Johnson – cao hơn William một chút, với phong thái trưởng thành, rắn rỏi và luôn toát lên khí chất người anh cả. Anh thường xuyên trêu chọc cô:

“Đi Oxford mà buồn ngủ trong lớp thì về nước trồng rau nhé.”
“Người Việt học giỏi lắm cơ mà? Hay cậu là ngoại lệ?”

Nhưng đằng sau những lời nói cộc lốc, là hành động lặng lẽ và chu đáo. Johnson vẫn giữ thói quen cùng cô đi ăn sáng, tập thể dục và cùng ôn bài trước kỳ thi. Anh không viết thơ, không tặng hoa, nhưng luôn mang theo một viên chocolate trong túi khi biết cô mất ngủ vì stress. Cô không rõ đó là tình bạn hay gì khác... nhưng ánh mắt anh mỗi lần nhìn William nói chuyện với cô, khiến cô cảm thấy có gì đó đang lớn dần lên trong lòng cả hai.

---

Ngoài hai chàng trai ấy, cuộc sống ký túc của Mộc Lan còn có những mảng màu khác biệt từ hai cô bạn cùng tầng.

Dương Châu – người Trung Quốc – sở hữu vẻ đẹp sắc sảo và thần thái cuốn hút đến mức đi đến đâu cũng có ánh mắt ngoái nhìn. Nhưng phía sau lớp son đỏ và đôi mắt kẻ đậm ấy là một cuộc sống tự do không giới hạn. Dương Châu từng kể với Mộc Lan một cách thản nhiên:

“Tao bị bố mẹ nhốt trong nhà suốt ba năm cấp ba. Giờ tao chỉ sống cho tao thôi.”
Và đúng như vậy. Châu học hút thuốc chỉ sau hai tuần nhập học, đi bar mỗi cuối tuần, cặp kè với đủ kiểu sinh viên, từ dân Mỹ giàu có đến cả anh chàng học Triết mắt kính dày cộp. Cô sống bốc đồng, nổi loạn, và hoàn toàn không quan tâm đến phán xét.

Mộc Lan đôi lúc thấy lạ lẫm, đôi lúc thấy thương, nhưng cũng có khoảng cách. Họ chào hỏi nhau, cùng ăn vài bữa tối, nhưng chưa bao giờ thật sự thân thiết.

Kotona – cô bạn người Nhật – thì trái ngược hoàn toàn. Tính cách trầm lặng, luôn rụt rè khi đứng trước đám đông, học không giỏi nhưng vô cùng kiên trì. Mỗi buổi tối, Kotona đều ngồi ghi chép cẩn thận dù chẳng hiểu hết bài. Cô từng nói với Mộc Lan bằng giọng nhỏ nhẹ:

“Tớ không giỏi, nhưng tớ không muốn bỏ cuộc.”
Điều đó khiến Mộc Lan ngưỡng mộ.

Kotona cũng xinh theo kiểu thanh thuần, nhẹ nhàng – không nổi bật, nhưng khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu. Cô từng giúp Mộc Lan lúc lạc đường trong khu giảng đường mới, và từ đó, hai người giữ một mối quan hệ lịch sự, tử tế, dù chưa bao giờ tâm sự gì nhiều.

Hành trình Oxford của Mộc Lan không chỉ là những con số, biểu đồ hay các mô hình kinh tế. Đó là hành trình của những cảm xúc không tên, của những tình bạn mỏng manh và cả những mối quan hệ dần vượt khỏi giới hạn.

Một William nhẹ nhàng, lãng mạn.
Một Johnson mạnh mẽ, trêu đùa nhưng sâu sắc.
Một Dương Châu sống như cơn gió nổi loạn.
Một Kotona dịu dàng, im lặng mà kiên định.

Và chính Mộc Lan – cô gái có ba cái tên: Lan – Chung Ah – Nanako – lại đang dần viết lại bản thân mình, trong một thế giới vừa hào nhoáng vừa lắm ẩn số.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: