Chương2
Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi MASON bắt đầu cảm thấy sự kiểm soát của CONGB không còn là sự bảo vệ, mà là sự bóp nghẹt. Anh vẫn ngoan ngoãn, nhưng sự ngoan ngoãn ấy đến từ kiệt sức và sự phụ thuộc sinh học vào thuốc an thần.
MASON ngồi trong phòng khách, ánh nắng chiều rọi qua tấm kính cường lực, nhưng không làm tan đi sự lạnh lẽo trong lòng. CONGB đang ngồi đối diện, thao tác trên laptop.
"Album mới đã đứng Top 1 suốt bảy ngày, Bách,"
CONGB thông báo, giọng nói ấm áp nhưng mang tính sở hữu.
"Các fan đang phát điên vì không thấy em."
MASON cảm thấy tim mình thắt lại. Anh biết mình có vấn đề về tâm lý, nhưng anh sợ sự thật đó bị phơi bày.
CONGB xoay màn hình laptop về phía anh.
Độc Quyền: MASON (Nguyễn Xuân Bách) Tạm Ngừng Hoạt Động Vì Vấn Đề Sức Khỏe Tâm Lý Nghiêm Trọng.
"Anh đã nói gì?" MASON hỏi, giọng lạc đi.
"Sự thật, nhưng được điều chỉnh một chút. Anh đã liên hệ với quản lý cũ của em và nói em bị khủng hoảng lo âu trầm trọng, cần nơi an toàn để chữa trị, và anh đã tình nguyện chăm sóc em."
CONGB giải thích, giọng điệu hoàn toàn hợp lý.
"Khủng hoảng trầm trọng... họ sẽ nghĩ tôi là kẻ yếu đuối, một người bệnh cần được thương hại,"
MASON nói, cảm thấy bị xúc phạm.
"Không, Bách. Họ sẽ nghĩ em là của anh," CONGB sửa lời.
"Em là báu vật của anh, cần được bảo vệ khỏi sự phán xét. Anh đã tạo ra sự đồng cảm từ công chúng. Họ sẽ không tìm em nữa."
CONGB mở một bài phỏng vấn gần đây của mình. Anh ta, trên truyền hình, thể hiện khuôn mặt lo lắng hoàn hảo, biến câu chuyện giam giữ thành câu chuyện tình yêu và sự hy sinh. MASON nhìn hình ảnh CONGB: người hùng cứu rỗi. Anh nhận ra, CONGB đã tước bỏ quyền tự chủ về hình ảnh và câu chuyện của chính anh.
"Anh đã sắp xếp một cuộc họp video ngắn với quản lý của em. Ba phút. Em chỉ cần ngồi đây, mặc chiếc áo anh chọn, và mỉm cười. Họ cần thấy em an toàn và được chăm sóc."
Cuộc họp video diễn ra chỉ ba phút. MASON cố gắng mỉm cười, một nụ cười cứng nhắc, nói rằng anh ổn và được CONGB chăm sóc tốt.
Sau khi tắt máy, CONGB siết nhẹ vai MASON. "Tuyệt vời. Mọi sợi dây kết nối của em với bên ngoài đã bị cắt đứt. Em hoàn toàn là của anh."
MASON cảm thấy như mình đã bị tước bỏ mọi quyền lực.
Tối hôm đó, MASON không thể ngủ. Hạt giống phản kháng đã nảy mầm. Anh bắt đầu tìm kiếm. Anh tìm kiếm một kẽ hở, một lối thoát khỏi sự cô lập tuyệt đối này.
Anh kiểm tra mọi thứ: cửa, cửa sổ, điện thoại, máy tính. Mọi thứ đều được khóa, mã hóa, hoặc cài đặt hạn chế. CONGB đã tạo ra một môi trường chân không thông tin hoàn hảo.
Trong lúc CONGB tập gym trong căn hộ, MASON lẻn vào phòng làm việc của anh ta. Anh cố gắng đoán mật khẩu laptop thứ hai của CONGB nhưng thất bại. Tuy nhiên, anh phát hiện ra một chiếc USB nhỏ cắm vào cổng phụ. Anh giấu chiếc USB vào túi quần.
Đêm đó, MASON giả vờ ngủ. Khi CONGB chìm vào giấc ngủ muộn, MASON rón rén đến máy nghe nhạc CD cũ trong phòng ngủ. Anh cắm USB vào cổng sạc và dùng phần mềm cơ bản của máy để tạo một tập tin văn bản.
Anh đặt tên file là: HELP_ME_ZANE_45F (Cứu tôi, Zane, tầng 45).
Nội dung:
Nguyên Thành Công giam lỏng tôi. Tôi bị cắt đứt mọi liên lạc. Cần sự giúp đỡ khẩn cấp. Tôi ở penthouse tầng 45. Tôi ổn, nhưng tôi không được tự do. Tìm cách liên lạc. MASON (Nguyễn Xuân Bách).
MASON sao chép tập tin vào chiếc USB của CONGB. Anh biết, đây là hành động liều lĩnh và tuyệt vọng nhất.
Anh đi đến thùng rác công nghệ cao trong bếp. Anh tìm thấy một hộp CD rỗng, được gửi đến cùng với bộ loa mới. Nhanh chóng, anh nhét chiếc USB vào bên trong hộp rỗng và đặt hộp lên trên cùng của túi rác. Anh hy vọng, nhân viên vệ sinh sẽ lấy chiếc hộp ra và tìm thấy thông điệp.
Sáng hôm sau, khi MASON đang cố gắng tỏ vẻ bình thường khi ăn sáng, CONGB bước ra khỏi phòng làm việc với vẻ mặt nghi hoặc.
"Anh đang tìm chiếc USB của anh," CONGB gọi lớn.
"USB nào, CONGB?" MASON cố gắng tỏ vẻ thản nhiên.
CONGB không tìm thấy gì trong phòng làm việc. Tuy nhiên, anh ta đã nhớ lại một tập tin lạ xuất hiện thoáng qua trong thư mục USB vào sáng sớm. CONGB, bằng sự tỉ mỉ đáng sợ của mình, đã dặn dò nhân viên tòa nhà không được chạm vào rác của căn hộ 45.
Anh ta đi thẳng đến phòng rác trung tâm, xé toạc túi rác. Chiếc hộp CD và chiếc USB của anh ta vẫn còn đó.
CONGB cắm USB vào laptop, mở tập tin HELP_ME_ZANE_45F.
Anh ta không hề nổi giận. Anh ta chỉ xóa tập tin đó và quay trở lại căn hộ.
"Thú vị thật đấy, Bách,"
CONGB lẩm bẩm với chính mình.
"Em đã thử thách sự kiểm soát của anh."
CONGB quay lại, vẫn đóng vai người yêu chu đáo. Anh ta bưng bữa trưa cho MASON.
"Anh thấy em có vẻ hơi buồn chán, Bách. Anh đã hủy bỏ mọi lịch trình của anh trong tuần này. Anh sẽ không rời xa em một giây nào nữa. Chúng ta sẽ dành toàn bộ thời gian cho dự án âm nhạc mới."
MASON tái mặt. Đây không phải là quan tâm. Đây là giám sát thể chất 24/7.
CONGB tiếp tục, đưa ra đòn giáng cuối cùng:
"Và nhân tiện, anh đã nói chuyện với quản lý tòa nhà. Kể từ hôm nay, anh sẽ tự mình xử lý rác thải. Không ai được phép chạm vào bất cứ thứ gì thuộc về căn hộ 45 này nữa. Anh phải đảm bảo không ai vô tình mang vi khuẩn hay mầm bệnh vào đây."
MASON run rẩy. Anh biết CONGB đã tìm thấy thông điệp.
"Anh... anh đã thấy nó?"
MASON thì thào, nỗi tuyệt vọng nuốt chửng anh.CONGB mỉm cười dịu dàng, nhưng nụ cười đó không chạm đến mắt anh.
"Anh thấy em đang cố gắng tìm kiếm sự kích thích bên ngoài để khỏa lấp sự bất an bên trong. Em không thể tự chăm sóc mình. Em thấy không, Bách? Em cần anh."
CONGB ôm MASON, siết chặt đến nghẹt thở.
"Nếu em cố gắng liên lạc với bên ngoài một lần nữa, anh sẽ buộc phải dùng đến các biện pháp mạnh hơn để giữ em an toàn. Anh sẽ không bao giờ để em rời đi, Bách. Không bao giờ."
MASON nằm bất động trong vòng tay CONGB. Tiếng thét câm lặng của anh đã bị dập tắt hoàn toàn. Anh đã hoàn toàn bị tước bỏ mọi quyền lực và nhận ra anh không phải người yêu, mà là tù nhân của CONGB.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top