2

Chương 4: Tiếng Vỡ Vụn Của Sự An Toàn

Công đã sắp xếp cho Bách đi thu âm một ca khúc mới tại một studio khác thành phố. Xe của Bách—một chiếc SUV bọc thép—đang đi trên đường cao tốc.

Bách đang xem lại lời rap, cảm thấy thoải mái hơn với sự kiểm soát của Công. Anh đã chấp nhận chiếc lồng kim cương của mình.
Đột nhiên, một chiếc xe tải lao tới từ làn bên cạnh, cố gắng chèn ép xe của Bách. Ngay sau đó là tiếng kính vỡ chát chúa và loạt đạn bắn vào lốp xe.

Đội cận vệ lập tức phản ứng. Chiếc xe lạng mạnh, va vào dải phân cách. Dù xe bọc thép, Bách vẫn bị va đập mạnh vào đầu và bất tỉnh.
Công nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Trưởng vệ sĩ.

"Boss, xe của cậu Mason bị tấn công trên đường cao tốc. Mục tiêu có thể là chúng ta, nhưng cậu  Mason đã bị thương nhẹ, đang được đưa đến Bệnh viện tư nhân số 1."

Trong tích tắc, Công cảm thấy như cả thế giới của anh bị đổ sụp. Đó không chỉ là một sự vi phạm an ninh; đó là một cuộc tấn công trực diện vào tài sản quý giá nhất của anh. Công lập tức ném chiếc điện thoại xuống bàn.

Trong tích tắc, Công cảm thấy như cả thế giới của anh bị đổ sụp. Đó không chỉ là một sự vi phạm an ninh; đó là một cuộc tấn công trực diện vào tài sản quý giá nhất của anh. Công lập tức ném chiếc điện thoại xuống bàn.

"Hủy mọi cuộc hẹn," Công ra lệnh, giọng anh ta lạnh lùng và đáng sợ hơn bao giờ hết. "Ai làm chuyện này, ta sẽ khiến chúng phải hối hận vì đã chạm vào thứ thuộc về ta."

Nhưng khi bước ra khỏi phòng, tay Công run rẩy không kiểm soát được—một phản ứng mà chưa từng xảy ra trong những tình huống nguy hiểm khác. Anh nhận ra, nỗi sợ hãi này không phải là sợ mất một công cụ làm ăn, mà là sợ mất đi hơi thở của chính mình.

Chương 5: Quyền Lực Bị Phá Vỡ

Công đến Bệnh viện tư nhân số 1. Mọi lối vào đều bị cận vệ phong toả

Công bước vào phòng cấp cứu,
hình ảnh đầu tiên anh thấy là Bách nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, băng gạc trên thái dương và cánh tay bị nẹp.

"Mason ổn chứ?" Công hỏi, giọng anh ta khàn đi.

"Chỉ bị chấn động nhẹ và xây xát, Boss. Nhưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh," bác sĩ đáp.

Công gạt bác sĩ và vệ sĩ ra, ngồi xuống bên cạnh Bách. Anh ta nhìn Bách người thường ngày kiêu ngạo, tài năng, và đầy sức sống giờ đây lại yếu ớt và im lặng đến đáng sợ.

Trong khoảnh khắc đó, Công hoàn toàn mất đi sự kiểm soát mà anh ta vẫn luôn tự hào.

Anh ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Bách. Nỗi sợ hãi mất mát cuốn phăng đi mọi lý trí của Ông Trùm. Anh nhận ra, cái hợp đồng kia, sự kiểm soát kia, chỉ là cách anh ta xây một bức tường xung quanh Bách để giữ Bách lại bên mình.

"Đừng... đừng ngủ," Công thì thầm, giọng anh ta run rẩy. "Anh ra lệnh cho nhóc tỉnh lại ngay lập tức."

Nhưng Bách không tỉnh. Công gục đầu xuống, ôm lấy bàn tay Bách. Đây là lần đầu tiên Công thể hiện sự yếu đuối, sự phụ thuộc vào người khác.

Không phải tài sản, Công nghĩ, cảm thấy nỗi đau thắt lại trong lồng ngực. Không phải là quyền sở hữu. Đây là... mạng sống của mình. Mình yêu nhóc nhiều hơn mình tưởng.

Chương 6: Lời Thú Nhận Của Kẻ Chiếm Hữu

Khoảng một giờ sau, Bách mở mắt. Anh thấy Công đang ngủ gục bên giường, vẫn mặc bộ vest đen, nhưng sự lạnh lùng thường thấy đã biến mất, thay vào đó là sự mệt mỏi và lo lắng tột độ.

Bách nhẹ nhàng cử động tay. Công lập tức tỉnh dậy, ánh mắt anh ta đầy sự hoảng loạn.

"Bách! Nhóc đã tỉnh," Công nói, giọng anh ta không còn là Boss, mà là sự nhẹ nhõm của một người vừa thoát khỏi cái chết.

Bách thấy Công, cảm nhận được nhiệt độ trong bàn tay đang nắm chặt tay mình, và hiểu ra mọi chuyện.

"Anh..." Bách nói, giọng khàn. "Em xin lỗi. Em đã làm anh lo lắng."

"Im lặng," Công ra lệnh, nhưng lần này, giọng anh ta lại quá dịu dàng. Công cúi xuống, hôn nhẹ lên băng gạc trên thái dương Bách.

"Nhóc không cần xin lỗi. Lỗi là do anh," Công thừa nhận, một điều mà Công chưa bao giờ nói ra. "Lẽ ra anh phải bảo vệ nhóc tốt hơn. Anh đã nghĩ anh chỉ sở hữu tài năng của nhóc, nhưng khi thấy nhóc nằm đây... anh nhận ra sự kiểm soát này, sự bảo vệ này... là vì anh không thể sống thiếu nhóc."

Công ôm Bách một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng sự chiếm hữu trong cái ôm đó lại mạnh mẽ hơn bất cứ khẩu súng nào.

"Từ giờ, nhóc sẽ không rời khỏi tầm mắt anh một giây nào nữa," Công thì thầm vào tai Bách. "Đây không còn là hợp đồng. Đây là... sự sống còn của anh. Anh sẽ giữ nhóc trong lồng kim cương này mãi mãi."

Bách đáp lại cái ôm. Lòng kiêu ngạo của anh tan chảy trước sự yếu đuối chân thật của Công.

"Vâng, anh," Bách đáp, xưng hô bằng từ thân mật nhất của mình, hoàn toàn phục tùng. "Em sẽ không đi đâu cả. Em là của anh."

Công đã nhận ra rằng tình yêu của anh ta là một hình thức kiểm soát vĩnh viễn, nhưng nó cũng là thứ khiến anh ta dễ bị tổn thương nhất. Bách không còn là tài sản, mà là trung tâm của cả đế chế Mafia lạnh lùng này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top