bi kick tinh yeu(truyen les)

Dây là 1câu truyện hay mà mình tình cờ dọc dược(Giới thiệu truyện nha!Truyện kể về tình yêu của 2 lesbian....về sau 1 người dã chết vì dể cứu người kia....Ấy,nói vậy còn gì thú vị nữa nhỉ?nhưng trông truyện có những tình tiết hài hước và dôi lúc cảm dộng ra nước mắt lun dó,hơi dài nhưng rất hay mong mọi người ủng hộ và ghé blog mình thường xuyên nha)Nào mọi người hãy ổn dịnh vị trí,thắt dây an toàn ,chuẩn bị xuất phát theo tôi dể khám phá bộ truyện này nhá!chú ý, mọi người dừng rời mắt khỏi màn hình.Bắt dầu nghen:

Tên của hắn là Uyên,là 1tomboy vui tính,luôn dược yêu mến,vừa dẹp trai vừa mạnh mẽ và rất tốt bụng.Nhưng Uyên dôi lúc rất lạnh lùng,cố gắng vui vẻ chỉ dể che dấu 1 bí mật ko biết nói với ai.Ngày dầu tiên di học,hắn dã bị dể ý.Tụi con gái cứ nhìn Uyên như vật thể lạ.Uyên tự hỏi:"Sao họ nhìn mình dữ vậy? Bộ mặt mình dán gì ư."(hem có dâu,tại dẹp trai wa dó thôi).Bởi ở trường này mặc dồng phục:áo sơmi thắt càvạt den,còn muốn mặc váy hay quần tây thì tuỳ ý.Vừa bước vào lớp,Uyên dã bị bao con mắt dể ý.Nhưng mọi người dều thất vọng khi cô chủ nhiệm diểm danh,thì tất cả dều bít hắn là con gái.Sau vài tuần,hắn cũng dã hoà dồng với lớp,ko ai hỏi Uyên tại sao giống con trai cả.Còn Thiên Thanh,là cô nàng lạnh lùng,khó gần cả trong lẫn ngoài.Cô chỉ học như 1 lập trình ,ko chơi dùa,ko kết bạn ,ko làm wen.Tất cả dều ko....Mang 1 dôi kính dày dặc.Hình dáng wen thuộc của cô là 1 người cực kì xinh dẹp,nhưng vì lí do riêng nên cô chấp nhận cải trang hình dạng mới.Là 1 người nổi bật trong các môn học(trừ môn thể dục) .Luôn dứng dầu toàn trường trong các kì thi .Thầy cô và học sinh trong trường luôn tôn trọng diều dó càng làm cho lớp vỏ bọc của cô thêm lạnh lùng.

Nhưng mọi chuyện dều thay dổi khi pé gặp hắn....người mà lần dầu tiên gặp pe dã có ác cảm.

Hôm dó,pé dang ngồi dọc sách ở sân trường thì...úi....1 quả bóng ko bít là của ai dó" vô tình "bay trúng dầu pé.Làm pé giật mình,dánh rơi mấy quyển quyển vở..... Dang lúng húi nhặc dồ....thì lúc dó hắn chạy lại :_Xin lỗi...bạn có sao ko???....Pé ngước lên nhìn thủ phạm,cùng lúc thủ phạm nhìn pé....Pé ngạc nhiên hỏi :Cậu là...con gái à?....hắn ngập ngừng gãi dầu: ờ....Pé mún cười trước gương mặt méo xẹo cố nặng ra nụ cười của hắn,nhưng pé vẫn lạnh lùng ,cái vỏ bọc lạnh lẽo ấy dường như dã ăn sâu vào dầu pé_...thì 1 dứa bạn chạy lại gọi:Này,làm gì mà nhặc bóng lâu thế?....Hắn nhăn mặc khổ sở_Tôi xin lỗi dã làm phiền bạn .Chúc bạn vui vẻ...tạm biệt!!!_Hắn dưa nhanh mấy quyển sách cho pé rồi vọt lẹ ko quên mang theo quả bóng rổ.Pé nhìn hắn chợt cười :Cứ như ma duổi ấy?con gái gì mà giống con trai ghê!!!_Nhưng ý nghĩ dó chỉ dược vài giây pé lại way với công việt hiện thực là... học.Vào giờ nghỉ giải lao,hắn hỏi nhỏ Linh cũng khá thân với mình:Này,cậu có bít nhỏ lúc nãy tôi vô tình dể bóng bay trúng dầu ko?_Có,nhỏ dó ở lớp 10a3,tên Thiên Thanh,nghe nói học giỏi lắm!Nhưng ít nói chuyện với mọi người nên cũng ko biết dược gì?_Hắn gãi dầu thắc mắc:Sao bạn ấy lại ít nói vậy?_Nghe mấy dứa trường cũ kể là hồi dó nhỏ rất vui tính ko hiểu vì lí do gì mà sau này trở nên như thế nửa_Linh thở dài.Lúc này hắn cũng mún giúp pé trở về như xưa mà cũng ko bít mình làm thế vì cái gì nữa.

Hôm dó,do wa mệt do chơi bong,nên vào giờ ra chơi hắn ra sân sau trường dể...ngủ.Trong này là khu vực trồng cây của trường nên yên tĩnh khi nghỉ ngơi.Nắng rọi dịu nhẹ ,thật thanh thản ...Cơn ngủ kéo dến với hắn nhanh...Cùng lúc ấy pé bước nhanh vào trong vườn ,thở nhẹ.Dựa vào gốc cây,bỏ kính và xoã tóc ra,dẹp sách vở wa 1 bên,pé thở dài thư giản.Chợt thấy dáng hắn dang ngủ gần dó.Nhẹ nhàng tiến lại ,nhìn hắn chăm chú:Ơ !nhìn giống con trai dấy chứ nhỉ.??...( E hèm !tớ xin tả về cái giống con trai của hắn dây !!!)Dưới mái tóc den mềm mại và mượt bay nhẹ trong gió làm cho gương mặt của hắn thêm nổi bật trong nắng ....Càng làm hắn hấp dẫn hơn !! pé nhìn hắn như bị thôi miên ...vừa tiến dến,do say sưa nhìn nên vô tình vất phải chân của hắn nên ngã vào lòng hắn 1 cách dễ dàng .Làm hắn cũng giật mình tỉnh giấc.Cả hai dều có1cái gì dó ấm áp, 1 cảm giác khó tả 4con mắt nhìn nhau,Uyên khẽ hỏi:Cậu dang làm gì thế?.Pé ngại ngừng dứng lên :Xin lỗi, mình ko cố ý.Hắn ngồi bật dậy:Ko sao dâu..._mặt dỏ gay.Sau khi bình tĩnh trở lại,hắn liền hỏi:Ah mà này, mình thấy cậu dễ thương lắm dó !!Sao lại mún làm bộ mặt lạnh ấy trước mặt mọi người vậy?_Chắc cậu hiểu lầm tôi thôi!_pé chợt lạnh mặt lại như Thiên Thanh mọi ngày_Cậu và tôi chưa bít nhau lâu ,mong cậu dừng nói như hiểu tôi như thế!_Hắn tiến lại gần pé,tháo cái kính trên mắt pé :Vậu còn kém tài diễn xuất lắm !tôi hứa sẽ làm thay dổi cậu,chờ nhé!!!_hắn mỉm cười và quay lưng di.Nhưng dược 1 doạn ,hắn ko di nữa mà chạy.Pé rượt theo:Trên tay cầm quyển sách dày dặc(^ ^ !)sát khí dằng dằng:_Thay dổi cái dầu cậu á! dể tôi xem cậu thay dổi tôi thế nào??? Và kết cục như các bạn doán dấy !Quyển sách bay 1 cái vù trúng dầu hắn...hix!tội nghiệp.

Ngày hum sau...hắn hẹn pé ra sau sân trường.Vì ko bít số phone nên hắn nhờ bạn...hạc giấy chuyển tin giùm!_Này !Cậu gọi tôi ra dây bằng con gì dzậy???Hắn ngơ ngác nhìn pé:Bộ ko bít hạc giấy ah???_Tưởng con cò suy ding dưỡng!_trời,con cò ng'ta xinh xinh thế này mà nghĩ con cò suy dinh dưỡng hả???(hắn mém xỉu vì trí tưởng tượng phong phú của pé!) pé phì cười ùa thôi!mà gọi tôi ra có chuyện gì ko???-Ăn cơm trưa!-pé nói lạnh lùng:Khỏi cần,tôi ko dói!_Thôi !ham học vừa vừa thôi chứ,dể tôi bao cậu nha_Pé tỏ ra nghi ngờ:Sao tốt wa vậy?có ý dồ gì ko dó?_Thì...dể xin lỗi vì hôm wa mình chọc bạn,mình...chỉ mún kết bạn với bạn nên mới nói vậy.Dừng giận nghen!_Hắn nhìn pé với ánh mắt long lanh.Làm pé cũng hết giận luôn,nên dồng ý.Hắn vui mừng khoác lên vai pé kéo di,làm pé dỏ mặt.

Rồi 1 ngày kia,pé bị kém môn thể dục tự chọn(pé ko nghĩ môn bóng rổ khó dến thế)dang lo thì pé chợt nghĩ dến hắn bởi dây là môn ưa thích của hắn mà.Gìơ ra về,pé gặp hắn:Uyên nè,cậu giúp tôi môn bóng rổ dược ko? tôi yếu môn dó lắm!_Hì,dược nè.Nhưng cậu cũng giảng tôi môn lí nhé!Tôi kém môn này lắm.Pé phì cười :dược thôi,vậy mai thứ 7 bạn ghé nhà tôi di ....ok,dồng ý....Vài tuần sau dó,pé dã dược diểm cao môn bóng rổ còn hắn thì dã học khá môn vật lí.

Từ khi wen hắn,thân thiết với hắn,pé cũng dần dần thay dổi.Nhiều ng'thắc mắc tại sao 2 dứa mang 2 tính cách trái ngược nhau nhưng họ lại có thể thân thiết dược.Pé thì lạnh lùng,hắn thì vui tính.Pé thì quy củ ,hắn thì hành dộng theo cảm tính....nói chung là trái ngược nhau.Thế nhưng hắn và pé vẫn vui vẻ như 2 cục nam châm trái cực luôn hướng về nhau.

Dù dã 2 năm trải wa bao vui buồn,mừng giận nhưng làm cho 2 dứa hiểu nhau hơn.Tuy nói là hiểu nhau,nhưng mỗi người họ dều giấu 1 bí mật ko nói cho nhau bít....còn tiếp...........


Có su thay doi 1 chut' ne':hom^truoc' tac' gia ghi ho^' phan'" Dù dã 2 năm ,...cho den' hết"bạn bỏ phần dó di nha.Bây giờ mời mọi người xem phần tiếp theo nào:
Hôm kia, khi nhỏ bạn mún trả sách cho pé nhưng ko thấy pe dâu.Biết hắn thân với pé nên dưa sách kêu hắn trả dùm.Tìm cả trường ko thấy nên vô phòng giáo viên hỏi dịa chỉ nhà pé.Giáo viên lớp pé nói rằng ko bít dịa chỉ nhà pé dâu nên dâm ra hắn tò mò về nhà pé.Cuối cùng,dến giờ ra về cũng gặp dược pé dể trả sách nhân tiện hỏi dịa chỉ nhà luôn.Nhưng pé lúng túng:Uyên mún bít nhà Thanh dể làm gì?_Thì dể dến nhà chơi._pé nhăn nhó :Nhưng mà....._Sao vậy nè? Bộ khó nói lắm sao?Nói di mà,tụi mình là bạn mà ko sao dâu._Pé thấy ko thể giấu dược nữa nên khai ra luôn:...Mình ở trong rừng sao dám cho ai bít dược....Hắn ngạc nhiên:Uả,sao lạ vậy?_pé cũng cứng họng:...Vì nhà mình bị sặp do dộng dất năm ngoái,...mẹ mình dã mất trong vụ dộng dất ấy....mình ko có họ hàng gì,chỉ có mẹ mình là người duy nhất,mà mình dâu có tiền dâu mà ở kiến túc xá(chưa dủ tuổi di làm).Vì vậy,mình dã ở trong rừng vì trong dó có nhà kho cũ bị bỏ hoang.Pé cúi dầu xuống ko nói gì nữa.Hắn vẫn hồn nhiên:Vậy hay là bạn dến nhà mình di,nhà mình rộng lắm lại có phòng dang trống,nếu ko ngại bạn có thể dến dó mà.Pé ngại ngùng:Nhưng mà...._Ko nhưng nhị gì cả,bạn cứ dến di ,nhà mình chỉ có anh họ và mình thôi ko sao dâu.Vì sự thuyết phục và lòng tốt của hắn nên pé cũng dành dồng ý.Khi dọn dến nhà thì....Anh họ của hắn bay ra:Chào mừng em dến nhà của anh!Nhà anh rất rộng nè!có 1 căn bếp,3 cái phòng và....BỐP!!!....Em dã giới thiệu cho bạn ấy bít rồi ko cần nói lại nữa dâu!--->Anh họ của hắn xỉu ngay tại chỗ(giới thiệu anh của hắn nha:Tên là Minh, 24 tuổi,là nhà văn,vui tính,yêu dời nói nhiều...nên hay phải hưởng cú song phi cứơc của hắn)rồi hắn dẫn pé lên lầu...bỏ mặc anh hắn nắm bẹp dí mà than..."hu hu hu...làm gì mạnh tay wén dzậy?Tại anh ko bít chứ bộ."Sau khi xem xong cái phòng"chuồng heo" hắn gãi dầu nói:Vì anh em mình lười dọn dẹp phòng lắm!bạn tự dọn nha._Ko sao dâu!chỗ ở thế này là tuyệt lắm rồi,mình ở dược mà._ừ vậy mình xuồng nhà dây!_Thì Minh lên nói:Tí nữa anh wên ko dặn em,ở nhà anh ko nấu ăn bao giờ vì cả 2 nấu dở wa!nếu dược em phụ trách nấu cơm nghen!_dạ dược,nấu cơm là sở trường của em mà!....Vậy là việc dâu tiên của pé là dọn căn nhà "chuồng heo" này...cho dến 9 giờ vẫn chưa xong.Hắn di từ nhà vào(dưa hộp cơm mới mua cho pé):Cậu ăn chút gì di,cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì rồi,ăn 1 tí di rồi mình với bạn cùng làm cho nhanh._pé cảm ơn rồi ngồi xuống ăn.Nhìn hắn dọn dẹp phòng sao mà "dẹp trai" wa.Từ cái cách nói chuyện rất có duyên,nhưng pé vẫn ko khỏi thắc mắc...vì sao hắn giống boy dến vậy?Trừ cái giọng nói ra thôi.Mà nè,bạn sao giống con trai vậy?_pé thắc mắc_Hắn ngừng lại ko làm nữa và ngồi xuống bên pé:Mình cũng ko bít nữa,chỉ bít là hồi nhỏ mình thường hay bị bắt nạt nên vào hè ba mẹ mình cho mình lên núi học võ...Có lẽ vì mình ở trên núi luyện tập với thầy 1 thời gian nên...vì dzậy giống con trai luôn._Pé tỏ ra thích thú:Vậy ba mẹ bạn giờ ở dâu?_Hắn như hơi buồn buồn:Họ dã ra nước ngoài sống._Vậy ở dây 1 mình bạn buốn lắm hả?_Mình còn có anh mà,anh ấy tuy hơi...nói nhiều nhưng lúc nào cũng làm mình vui.Mà thôi, mình dọn xong rồi dó!Mình di ngủ trước nghen,mai còn di học nữa.Khi hắn dã di khỏi,pé xuống nhà dể uống nước thì gặp Minh:Em ở dây dã wen chưa?_Dạ rồi!_Em là dứa con gái dầu tiên Uyên dưa dến nhà dó,từ nhỏ dến giờ nó chỉ rủ con trai dến nhà chơi thôi.Chắc em phải thân với Uyên lắm nó mới nói chuyện lịch sự như vậy.Chứ với tụi con trai thì...BỐP!!!...Dám nói xấu em hả???_xuất hiện ngay sau lưng với ánh mắt hình viên dạn.(Dánh anh mình xỉu lần 2)Vậy là từ dó pé ở nhà hắn luôn và anh em hắn coi pé như người nhà vậy.Ngày nào cũng di dến trường với nhau...dó là những quãng thời gian vui vẻ....

Dù dã 2 năm , ko phải là thời gian ko dài nhưng cũng dể hắn trở thành quan trọng trong pé.Dôi lúc cũng giận nhau nhưng làm họ hiểu nhau hơn.Tuy nói là hiểu nhau,nhưng mỗi người họ dều giấu 1 bí mật ko nói cho nhau bít.Và chưa bao giờ Uyên nắm tay pé,hắn từ chối mọi cử chỉ thân mật bạn bè từ pé với sắc mặt dỏ gay mà pé ko hề dể ý dến.Rồi cái ngày mà ko ai mong chờ cũng dã dến...Dó là vào 1 ngày nọ,pé dang dưa trả sách cho thư viện thì từ xa có một ai dang chạy vội dến...Thế là"Bốp"cả hai dụng nhau làm rơi máy quyển sách và mắt kính của pé.Người dụng phải pé vội vàng nhặc sách lên trả:Cho mình xin lỗi nha,vì mình vội wa nên....Nhưng rồi chợt nhìn thấy dược gương mặt thật sau cặp kính ko dộ ấy trông thật dẹp dến ngất ngay khiến tên dó im lặng trong 5 giây(Mình xin giới thiệu tên này,hắn là Long, 1 hot boy của lớp,dã dìm chết bao cô gái)Khi gặp pé hắn dã bị run dộng thật sự.Pé vội cầm mấy cuốn sách rồi deo kính lên mỉm cười nói với Long:Ko sao dâu!_rồi bỏ di.Từ dó Long dã dem lòng yêu pé,luôn tìm cách làm wen với pé nhưng pe vẫn ko thèm dể ý''Chiều nay ,Thiên Thanh có rãnh ko?di chơi nhé...''.''Thanh bận rồi''...''Tối nat di xem phim nha...''.''Thanh ko rãnh."...''Có 2 vé ca nhạc nè,Thanh di nha.".''Thanh phải di học thêm''....Dến 1 ngày ,Long ko còn nhẫn nại thêm dược nữa.Long dã dến lớp pé và tỏ tình trước bao nhiêu người.Pé ấp úng nói thẳng:Xin lỗi,mình thật sự ko có tình cảm gì với bạn.Mình chỉ coi bạn là bạn bè thôi,mong bạn dừng hiểu lầm!_Long nghe những lời nói dó như tiếng sét bên tai.Vội vàng bỏ di ko nói lời nào.Tụi con gái vây lấy pé mà than:Cậu sao mà ngốc wa!Ko phải ai cũng dược 1 hot boy tỏ tình dâu.Sao ko dồng ý dại di,biết dâu hợp tính thì sao?_Mình thật sự ko có tình cảm gì với Long,có dồng ý cũng ko vui vẻ gì!_1 nhỏ than thở: Bộ bạn dồng tính hay sao mà chả thấy thích thằng con trai nào vậy?Cả lớp dứa nào cũng có bồ chỉ có bạn là có mà tự dánh mất cơ hội thôi!Nói dến dây pé bức xúc wa nói lớn:Tôi mà dồng tính á,ko có dâu !Trái lại tôi còn ghét những tên dồng tính nữa kìa.Pé dâu có ngờ những lời pé nói dã làm tổn thương 1 người....còn tiếp...........

Khi Uyên tình cờ di wa lớp nên nghe thấy tất cả.Những câu,những lời pé nói như lưỡi dao cắt từng khúc ruột của hắn.Nghe xong,hắn dứng lặng im 1 hồi lâu,rồi chạy thật nhanh di thật nhanh.Ngoài hắn còn 1 người cũng tình cờ nghe dược.Dó là Linh(Bạn thân của Uyên) dường như cũng hiểu dược nỗi buồn của hắn bây giờ.Khi dến giờ ra về,Uyên chạy như bay ra ngoài mà cũng chẳng bít mình chuyện di dâu nữa.Rồi dột nhiên trời mưa,...và mưa mỗi lúc lớn dần,dường như mưa cũng hiểu nỗi buồn của hắn lúc này.Hắn vừa chạy...nước mắt cứ rơi...rơi theo những giọc mưa ướt trên má.Khi dã chạy mệt rồi,trong cơn mưa lớn ấy...chỉ có hắn dứng dó và rồi quỳ xuống, hai tay dập mạnh xuống dất thật mạnh .Thế rồi hắn cứ khóc như chưa bao giờ dược khóc vậy.Xa xa trong cơn mưa dó ,Linh hiện ra trứơc Uyên,cằm cây dù che mưa cho hắn.Từ từ cúi xuống ,dặt nhẹ tay lên vai hắn và nói:Cậu ướt hết rồi,về nhà di kẻo cảm bây giờ!_Hắn quát lên:KỆ TÔI,BÂY GIỜ TÔI MUỐN Ở 1 MÌNH! CẬU VỀ DI!!!Linh tỏ ra hơi buồn nhưng cũng thông cảm cho hắn:Mình hiểu nhưng...Hắn ngắc lời:KO CẦN CẬU PHẢI QUAN TÂM,CẬU HIỂU GÌ VỀ TÔI CƠ CHỨ !_Mình có lẽ ko hiểu và dôi lúc ko bít bạn nghĩ gì nữa .Nhưng mình bít bạn dã phải dau khổ thế nào khi bít mình là les,khổ thế nào khi yêu 1 người mà ko thể nói,hiểu thế nào khi bạn bít người mình yêu ghét người dồng tính...Hắn hạ giọng xuống:Bạn...bít mình là les từ bao giờ?_Từ năm lớp 10,vì cách ăn mặc,lời nói,cử chỉ dã nói lên dều dó và cũng bởi vì...mình dã wen rất nhiều les nên rất dễ nhận ra_Linh hạ dù xuống,cùng ướt như hắn .Hắn hỏi:Sao bạn lại kết bạn với les?_Bởi mình dã dược 1 les thích năm lớp 9! Người này rất tốt với mình,và mình cũng thích người dó.Mỗi lần buồn chuyện gì người này cũng nói cho mình nghe.Từ dó mình dã bít làm les dau khổ như thế nào.Vào 1 lần bị phát hiện dọc cuốn nhật ký,ba mẹ bít con mình là les nên mắng chửi người này thậm tệ.Bị họ hàng ghét bỏ,cha mẹ là người tin tưởng nhất cũng dã quay lưng với người ấy.Ko thể chịu nổi áp lực người này dã uống thuốc tự tử,trước khi lìa khỏi cỏi dời,người dó dã gọi cho mình và nói:"Tớ rất yêu cậu, dó là câu nói dầu tiên mà tớ dồn nén trong lòng dã lâu giờ dã dược nói ra...và...cũng là...lần cuối cùng,cảm ơn cậu dã ở bên tớ,hiểu tớ wa những ngày wa...hự(vừa uống thuốc xong...dang dau vật vả và cầm diện thoại di dộng gọi cho Linh)...Cảm ơn cậu...cậu mãi là người mà tớ yêu quý nhất..hự" và sau dó cúp máy...cậu ấy dã mãi mãi ra di.Mọi người khi nhận ra cậu ấy chết trong dau dớn,tay vẫn còn ôm chiếc diện thoại,miệng vẫn cố mỉm cười như rất hạnh phúc khi dã nói ra diều thầm kín mà mình dã ko nói ra từ lâu cùng với bức thư tuyệt mệnh dể bên cạnh mún nhắn gửi mọi người(...hu...hu...cảm dộng wa...)_Linh như dã khóc theo hắn khi nhớ lại kỉ niệm dau buồn này mà Linh dã ko nói với ai.Rồi Linh ôm chặc lấy hắn mà nói lớn:MÌNH THẬT KO HIỂU...TẠI SAO MỌI NGƯỜI CÂM GHÉT NGƯỜI DỒNG TÍNH DẾN THẾ?vÌ HỌ DÃ CỨƠP DI NGƯỜI BẠN ẤY VÀ BAO NHIÊU NGƯỜI CÙNG CHUNG HOÀN CẢNH NHƯ VẬY?_Hắn cũng cảm dộng ko cầm dược nứơc mắt nữa nên khóc theoó là do tạo hoá trớ trêu,nên những người như chúng tôi như dã dịnh doạt rằng,mình sinh ra dể chết di,dể dau khổ.Diều có dã dã dược sắp dặt khi họ dã sinh ra_Hắn ôm lấy Linh mà nói.AI!AI DÃ DƯA RA LỜI DỊNH DOẠT TÀN NHẪN NHƯ THẾ CHỨ?CÁC BẠN KO DÁNG BỊ NHƯ VẬY.CÁC BẠN CHỈ KHÁC HỌ VÌ YÊU NGƯỜI CÙNG GIỚI THÔI MÀ,TẠI SAO XÃ HỘI,DƯ LUẬN,MỌI NGƯỜI LẠI GHÊ TỞM ,KÌ THỊ CÁC BẠN NHƯ VẬY CHỨ?_Mình cũng ko bít...chỉ bít rằng tình yêu của những người dồng tính ko bao giờ có 1 tình yêu thật sự.Có lẽ dó là ý trời,tạo hoá...mình dành phải chấp nhận thôi._Hắn buông Linh ra ,dứng lên và di trong mưa.Dù Linh có kêu hắn cũng ko quay mặt lại....rồi dáng hắn mờ dần trong mưa..........

Dến 7 giờ,hắn mới mò về nhà...người thì ướt dẫm.Lặng lẽ di lên lầu.Pé về dã lâu rùi ngó wa thấy hắn như vậy liền hỏi:Cậu di dâu mà ướt dữ dzậy?Cậu thay dồ di kẻo cảm dó!_Mình bít rồi! mặt hắn ngầu hẳn di,rồi bước vào phòng .Dến giờ cơm pé lên lầu hắn gõ cửa:Uyên nè,cơm mình làm xong rồi cậu xuống ăn di! hắn dang ở trong phòng khoá cửa lại ,ngồi co gồi lại buồn bã.Pé tưởng hắn ăn rùi nên ko nói gì và bước xuống nhà ăn với Minh.Dâu hề hay bít chính mình dã làm hắn dau khổ...Nhưng dang có mối nguy hiểm dang chờ pé .CÁI GÌ!con nhỏ Thiên Ranh dó dược hoàng tử Long tỏ tình à?_Dúng vậy dó Khánh Băng! nhỏ dàn em của Băng nói.(Giới thiệu nha,Khánh Băng là con nhà giàu,rất dẹp và dược tụi con trai dể ý.Nhưng dứa nào xấu thì chửi,anh nào dẹp thì...cười.Thích Long dã lâu, dã tỏ tình nhiều lần với Long và bị từ chối.Ai mà dến gần Long là nhỏ cho người "xử bắn" liền.)Nhỏ tức tối nói:Mai tao sẽ cho nhỏ 1 bài học,cho nó ko dám dến với Long nữa.--nhỏ bạn sợ nói:Nhe nhẹ tay với nó nha, hồi trước bạn mạnh tay với nhỏ kia(nạn nhân dã từng thích Long) làm nó vô bệnh viện chuyển trường lun dó.Nhỏ này nhẹ tay chút kẻo...Khánh Băng ngắc lời :Nhỏ này dược Long tỏ tình mà,dâu thể nhẹ tay dược.Dợi mai mày sẽ bít thôi.(Khủng khiếp wa!liệu Pé có chịu nổi ko dây) Sáng hôm sau, hắn di học sớm hơn pé(mún tránh mặt dó mà).Tình cờ gặp nhau ở tủ giữ dồ pé hỏi:Sao cậu dến sớm vậy?_À ờ....mình có chuyện phải di dây!_rồi chạy di.Pé nhận ra sự khác thường của hắn .Dến giờ ra chơi khi pé dang di trên dến thư viện thì...Bắt lấy nó!!! Pé nhựng lại , nhăn mặt...chưa hiẻu lí do thì cả dám xông tới!(Phim kiếm hiệp bắt dầu)...5phút...BỐP...ẶC...10Phút...RẦM!! !...Kết quả...0_0...Cả dám do ván(Qủa là văn võ song toàn,nhờ hắn dạy võ dó chứ) Mấy dứa fan của Long lo sợ: Khánh Băng !nhỏ này giỏi võ wa .làm sao dây?__Lần này Kháng Băng nhờ dàn anh giang hồ lên tấn công...lần này pé ko phải dối thủ của chúng...Bốp! 1 cú dánh lén sau lung...Pé dơ ra ,dầu óc choáng váng và ngã vật ra...Cần phần hắn,thì nằm trên cây.Nghĩ về kỉ niệm hồi dó của hắn và pé mà lòng dau nhói!_Bổng 1 cảm giác lo lắng xuất hiện trong hắn.Hắn ko hiểu tại sao,mà lòng bổng lo sợ,lo lắm .Hắn nhảy xuống cây,chạy dến lớp pé...thì ai nấy cũng ko bít...Hắn chợt nghĩ:Tại sao trong lòng mình có cảm giác chẳng lành...ko lẽ...Chợt ,lúc dó:Cậu tìm Thiên Thanh hả?mình thấy 1 nhóm người kéo Thiên Thanh di ._Cậu có bít chúng kéo Thiên Thanh di dâu ko?---Hắn hét toáng lên.--Hình như nhà kho ...---Thiên Thanh dang gặp nguy hiểm!hắn doán vậy---Sao cơ?--tụi bạn trong lớp lo lắng.Thôi!chúng ta di dến kẻo ko kịp!---Uyên lên tiếng.UHM'_Cả nhóm tức tốc chạy dến nhà kho.Trong lúc này về phần pé cũng chả ổn gì.Khi tỉnh lại thì trước mắt pé là Khánh Băng và lũ dàn em.-tỉnh rồi hả?-Khánh Băng nói.-Thật ra mấy người muốn gì?-pé thều thào hỏi.-Muốn gì àh? xử mày về tội dám thân thiết với Long người mà tao thích!--Khánh Băng quát.---Pé thanh minh:Mấy người hiểu lầm rồi,tôi ko hề thích Long !---hừ,dù mày ko thích nhưng Long thích mày thì có gì khác nhau dâu,tao sẽ ko dể Long dến với mày dâu.Long chỉ của riêng tao thôi hiểu chưa hả?---rồi Khánh Băng cười nửa miệng,bước tới gần.Dưa con dao từ từ lên khuôn mặt của pé...và từ từ rạch lên khuôn mặt của pé(pé ko thể chống cự vì bị 1 người dang siết tay lại):Mày hãy tránh xa bạn trai của tao ra di, nghe chưa hả?.....máu ứa ra...dau nhói.Pé cố nhịn...như nghẹt thở,tim thắc lại...dau buốt và khó chịu...Và pé nghĩ dến Uyên,nhớ nụ cười của hắn...pé chợt cười chua chát:"sao những lúc khó khăn mình lại nghĩ dến Uyên nhỉ??"........

...pé chợt cười chua chát:"sao những lúc khó khăn mình lại nghĩ dến Uyên nhỉ??"Mắt nhắm lại từ từ chịu cơn dau cưa thịt...Bỗng_RẦM!!!Thiên Thanh...Cánh cửa nhà kho bị dạp bay di,hắn và tụi bạn xuất hiện bất ngờ làm lũ dàn em của Khánh Băng trở tay ko kịp.Khi thấy pé ,trong 1 thoáng sững sờ hắn chạy lại nhưng bị dàn em của Kháng Băng chặn."Dịnh cưu nó hả?ko dễ vậy dâu nhá"--1 thằng nói.Hắn cười nửa miệng:Vậy sao?----(phim kiếm hiệp xin phép dược bắt dầu)------Hắn xông tới dánh tay dôi với chúng bắng tay ko,trong khi chúng có gậy và mã tấu...ghê wa (>.<).....Hắn dánh ngã rất nhiều người nhưng vì wa dông hắn ko dánh nổi cú gậy dập mạnh vào chân làm hắn gục xuống chống 1 chân.Thấy có lợi thế,chúng tiếp túc dánh vào tay và lưng của hắn.Nhưng những cơn dau dó ko bằng nhìn người mình yêu bị thương.Hắn dứng dzậy dánh trả.Bị 1 tên chém mã tấu ngay hông.Máu chảy ra ,hắn vẫn xông tới dánh tên dang siết tay pé lại .Ôm lấy cơ thể dang rũ ra của pé.Pé từ từ mở mắt ra,mệt mỏi,dưa tay lên má hắn:"Cuối cùng ...thì cậu...cũng dã dến..."---mỉm cười rồi ngất lun trong vòng tay hắn---Hắn hét lên:Này tỉnh lại di...Thiên Thanh.Bỗng 1 tên xông tới dịnh dánh pé.....BỐP!!!...Hắn lấy dầu dỡ cho pé,máu từ dầu chảy ra.Tụi bạn sợ wa chạy di...mét cô.Hắn nhìn Tên dã dánh hắn với ánh mắt dáng sợ,dấm mạnh vào bụng tên dó .1 nhỏ bạn cản:Thôi rút di,coi chừng dánh chết người bây giờ!-----Chưa dược!tao chưa trả thù xong mà.-Khánh Băng nói.Vậy lúc nào mới xong?---Khi nào con nhỏ kia ko còn sức dánh nữa.Ủa,nghe giọng wen wen vậy?---Khánh Băng way lại giật mình.Thầy hiệu trưởng dứng sau lưng từ lúc nào.Khánh Băng bắt dầu ấp úng:"Em có...làm gì dâu...chỉ là....."---chỉ là trả thù thôi chứ gì?---thầy nhìn Khánh Băng với ánh mắt viên dạn:Tôi dã dể ý em từ lâu mà chưa có chứng cớ,Gìơ hết chối nhé.Tụi dàn em giang hồ sợ hãi bỏ chạy nhưng bị những bảo vệ chặn lại ko còn dường thoát,chúng dành dầu hàng.Hắn bélên ,lặng lẽ di ra khỏi nhà kho...lòng dau như cắt."Xin lỗi,tớ dã dể cậu khổ thế này...xin lỗi..."Dưa pé dến bệnh viện(nhờ xe ô tô của Linh).Bác sĩ nói pé sao,chỉ bị thương nhẹ.Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhỏm rồi...ngã xuống.Linh sợ hãi:Cậu sao vậy?----Sờ vào vùng hông của hắn mới bít,hắn dang bị thương.Lập tức Linh gọi bác sĩ dến.Thật tội cho Uyên,vì lo cho pé mà wên cả mình bị thương.Vài giờ sau pé mới tỉnh lại,hỏi Linh:Uyên sao rồi,cậu ấy có sao ko?...Linh gục dầu xuống:Uyên...bị thương rất nặng.Bị vết chém khá sâu ở hông và va dập mạnh ở dâu...bác sĩ nói có lẽ khó wa khỏi.----pé dau dớn,ko bít bắng sức mạnh nào lúc dó chạy thật nhanh wa phòng bệnh của Uyên.Thấy Uyên nằm im,khuông mặt hơi nam tính nhăn lại .Y tá thấy pé vào nói kẽ:Em là bạn của người này phải ko?Em vô di...ko hiểu sao từ lúc băng bó xong tới giờ cứ lâu lâu lại thấy bạn ấy gọi tên ai dó...hình như là Thanh thì phải.Bạn ấy còn dang hôn mê do cú va dạp mạnh ở dầu...ko bít có tỉnh lại ko bây giờ chỉ trông chờ kì tích.Thôi chị di dây,em vô thăm di.---pé nhìn hắn mà nước mắt cứ ứa ra.Vì pé mà hắn phải ra nông nổi này.Pé lại gần tay dặt lên má hắn và...hôn nhẹ lên môi hắn. Rồi ngồi dó chờ hắn tỉnh lại.Linh vô sau thấy dược nhưng ko nói gì và vờ như ko thấy.Thế rồi 1 tuần sau pé suất viện.Hắn thì vẫn hôn mê (dem về nhà lun).Ngày ngày di học pé lại wa phòng hắn xem tỉnh chưa.Tối trước khi di ngủ cũng wa phòng hắn băng lại vết thương.Dôi lúc sờ lên da thịt hắn (mỗi khi tháo băng bị thương ở hông dể thay băng khác)pé cứ thấy ngài ngại.Rồi 2 tuần cũng vậy,chẳng thấy hắn tỉnh nhưng pé vẫn chờ....

Rồi 2 tuần cũng vậy,chẳng thấy hắn tỉnh nhưng pé vẫn chờ.Vào 1 buổi sáng chủ nhật,Linh dến nhà uyên thăm Uyên thế nào.Khi mở cửa vào phòng,thì thấy pé dang ngồi trên ghế người ngã vào tay hắn.(Tội nghiệp,chắc tối wa băng xong ở lại ngủ lun).Linh vừa dóng cửa thì pé cũng thức giấc.Pé quay lại hỏi:Cậu mới dến à?_Ừ,cô giáo chủ nhiệm thấy Uyên lâu wa chưa di học nên kêu mình wa xem sao!---Linh kéo ghế ngồi bên cạnh Thiên Thanh:Mình cũng nghe Uyên kể nhiều về bạn,nghe nói sau vụ tại nạn bạn sống với Uyên 2 năm nay,chắc có nhiều chuyện vui buồn phải ko?___Uhm,mình dã sống rất hạnh phúc khi lớn lên trong vòng tay tình yêu thương của mẹ ,còn ở trường thì có Uyên là người luôn wan tâm,giúp dỡ mỗi khi mình gặp khó khăn và cả anh Minh nữa .Mình còn mún gì nữa khi có nhiều người wan tâm dến mình như vậy(có 3 người mà nhiều ư?).Cậu bít ko?có rất nhiều người dối xử tốt với mình nếu phải ra di chắc mình cũng ko wên dược những ngày tháng dã wa.Uyên dã cho mình 1 hạnh phúc,1 mái nhà êm ấm,nghĩ kĩ lại có ai may mắn như mình dâu.Có rất nhiều thứ mình ko thể nào wên dược dây là mái nhà bình yên nhất mà mình có,bây giờ anh Minh và Uyên như dã là người thân của mình vậy dó tụi mình dã từng kể chuyện cho nhau nghe,cùng ngồi ăn chung,như 1 gia dình vậy.Bây giờ thì mình ko mún rời xa họ nữa...Nước mắt của pé dã rơi...Linh vòng tay ôm nhẹ pé:Vậy tại sao cậu lại nói mình ko thích người dồng tính vậy?__Bởi vì hồi còn học cấp 2 ,mình dã từng thích 1 nhỏ bạn học chung lớp ,sau 3 năm dể ý mình dã bày tỏ với nhỏ.Nhỏ dã hoảng sợ,bỏ chạy và...ngày hôm sau cả trường dều bít.Họ bàn tán,nói xấu về mình...di dâu cũng nghe những lời khó nghe.Cứ nghĩ mọi chuyện chỉ ngừng ở dó cho dến khi ba mẹ di dón mình về nhà nghe mấy dứa kia nói mình là les.Ba mẹ ko còn tin nổi.Dem mình ra tra hỏi mới bít dó là sự thật.Ba mình ko chịu nổi dành sống li thân,coi như ko có mình trên dời.Họ hàng bít thì xa lánh kì thị mình.Chỉ còn có mẹ vẫn luôn quan tâm mình,ko dể ý những gì mọi người nói.Thế nhưng,sau vụ dộng dất năm ấy mẹ dã ko còn,người mà mình yêu thương nhất dã ra di.Mình phải làm thêm dể có tiền học phí.Mình phải sống lạnh lùng dể ko ai phát hiện mình là les.Uyên dã giúp mình có 1 gia dình,cho mình 1 niềm vui.Mình rất sợ sẽ có 1 ngày cậu ấy bít mình les,chắc cậu ấy cũng sẽ xa lánh mình.Dó là lý do mình phải nói với mọi người là ghét người dồng tính.Dể che giấu con người thật của mình...Và diều mình lo sợ dã dến,khi bít rằng mình dã yêu Uyên.---Sau có pé ngước nhìn Uyên.----Linh mỉm cười nói:Nếu như Uyên nghe dược những lời này chắc sẽ vui lắm!---là sao?--Pé tỏ ra ngạc nhiên."Có thật vậy ko Thiên Thanh?"---Uyên ngước nhìn pé(Tỉnh 1 tiếng trước nhưng thấy pé ngủ ngon wa ko dám gọi).Pé ko nói nên lời thì..."mình di ra nha,ko làm phiền mí bạn nữa."__Linh nháy mắt báo hiệu cho hắn rồi di ra.Chỉ còn 2 người trong phòng.Ngồi bên giường hắn,pé ko ngừng xin lỗi:"Chỉ tại tớ mà cậu ra nông nỗi này...tớ thật có lỗi..."Nước mắt pé chảy dài vì vui sướng khi thấy hắn tỉnh lại.Hắn ngồi bật dậy ôm lấy pé...pé thì khóc nức nở:"Tớ cứ nghĩ cậu dến cứu tớ..."_hắn cười nhẹ và an ủi:"Làm gì có chuyện dó chứ...dù cậu có ở dâu di nữa thì cũng ko thoát khỏi tớ dâu..."_Pé cảm dộng wa khóc hết nước mắt luôn,trong dời chưa bao giờ pé khóc nhiều như vậy...làm ướt áo hắn nhưng hắn dang ôm người ta mà...sao dám nói dược.(hix...ước gì mình cũng dược như bạn í)"À nè!Tớ có diều mún nói với cậu."_Gì vậy?_"Thật ra..."_hắn chợt lấp lửng:"Tớ mún nói là..."_Sao???_Bị hối,rối wa hắn nói dại:"Lúc bế cậu,tớ thấy cậu...nang75 wa...chắc cậu ăn nhiều lắm hả???"_Nhăn răng cười méo xẹo(^ ^ !)Pé thở dài:"Thui!Cảm ơn dã cứu tớ,tớ di dây!"__Pé bỏ hắn ra và dứng dậy dịnh di thì..."Nè!tớ chưa nói xong mà !"_Pé dáp :Cậu toàn nói tớ ăn nhiều,nghe chi cho mệt."---(0_0)----"Trời ơi!chuyện này...khó nói lắm!"_pé ngồi xuống hối hắn:"Nói dại ra di,có gí khó nói chứ!"_Hắn nhìn pé,dưa tay trái lên má pé nói chân thành:"Thật ra...từ lâu rùi...mình dã thích cậu! "Pé giật mình ,tim nhảy tưng tưng(dzui wa là nó dzậy dó...) Pé lúng túng nói: "Tớ...tớ..."_"Tớ dã từng nói với cậu rằng nếu có chuyện gì buồn hay nói với tớ,tớ sẽ ko bao giờ giận cậu dâu.Gậm nhắm 1 mình chỉ làm mình buồnmà thôi!_Pé nhìn hắn(4 mắt nhìn nhau):"Tớ...xin lỗi."_"Ko,cậu ko có lỗi gì cả...tớ cũng như cậu cũng dã từng nói sẽ ko giấu cậu bất cứ chuyện gì...nhưng tớ dã giấu cậu 1 bí mật...vì tớ là les...tớ cũng rất sợ nếu cậu bít cậu sẽ bỏ rơi tớ...Cậu là người rất dũng cảm.Dù bị lộ nhưng cậu vẫn sống ...vẫn dũng cảm dối mặt với sự thật.Nếu là tớ...tớ ko thể làm dược..."_pé vừa khóc vừa cười nhẹ:"Chúng ta yêu nhau ..nhưng có...có ai công nhận dâu..."_Hắn ôm pé và cũng khóc theo(chỉ rơi lệ 1 tí thôi,tuy sb nhưng vẫn là con gái mà):"Tình yêu là phải vực wa thử thách mà...ko có thử thách nào mà chúng ta ko thể vựa wa ...kể cả giới tính."_Pé hạnh phúc ,sờ lên má hắn lấy ngón tay lau nhẹ nước mắt của hắn và hôn nhẹ lên môi hắn.Hắn ko mún nụ hôn bị dứt khoảng nữa nên...hắn nối tiếp nụ hôn 1 cách say dắm...(Thôi thôi,cảnh này mình ko kể dâu,nếu ko ...chảy máu mũi mất.).Ở ngoài cửa có 2 người dang ngây ngất con gà tây..."hu hu hu...Thiên Thanh hạnh phúc thật!"_Linh mừng khóc nức nở y như mẹ gã con gái di lấy chồng_"Nhưng có ai chất nhận họ ko dây,xã hội còn nhiều người kì thị les lắm,ko bít họ có hạnh phúc và vực wa ko nữa"_Minh thở dài."Em tin họ sẽ vực wa dược.Mà anh cũng bít Uyên là les sao?"_"Uhm,bít lâu rùi nhưng ko nói thôi.Anh là nhà văn mà...he he..."_"Anh ko ghét Uyên sao?"_"Tại sao phải ghét chứ,những người dồng tính cũng là người mà.Cũng ăn như chúng ta,cũng di học,cũng di làm...chỉ khác chúng ta ở chỗ là yêu người cùng giới thôi mà."_"Uhm,Gía như ai cũng nghĩ như anh thì tốt wa."_"Vì Việt Nam còn chưa hiểu về les dó thôi ,anh tin rằng trong tương lai mọi người sẽ công nhận những người dồng tính"_"Thôi ,2 chúng ta di ăn gì di ."_"Ừ,anh dói rùi ,mình xuống nhà ăn gì di!".Vậy là 2 người di ăn mừng cho hắn và pé.Sau này,dỗ dại học Linh sang du học nước ngoài còn hắn và pé ở lại vô dại học.

Vào 1 mùa hè ấm ấp,từng tia nắng trải dài lên bãi cỏ xanh.Có 2 người dang nằm trên dó,ngắm những dám mây xanh trên bầu trời.Pé ngồi bật dậy quay wa nhìn Uyên:"Uyên này,cậu có nghĩ dến 1 ngày nào dó những người ở thế giới thứ 3 sẽ dược xã hội công nhận ko?"_"Tớ tin sẽ có ngày dó.Nếu có ngày dó,chắc có lẽ những người dồng tính sẽ có thể sống bên nhau,sẽ dược hạnh phúc và ko ai phải chết dể giải thoát cho mình.Ko ai phải sống ko thật với chính mình vì sợ mọi người kì thị và sẽ ko ai phải dau khổ,lo sợ,bi quan khi bít mình là người dồng tình nữa."_"Thật dáng buồn vì có những người lại giả là les dể làm mọi người nghĩ xấu về chúng ta."_Hắn thở dài:"Thế giới thứ 3 cũng như 2 thế giới kia,cũng có người tốt ,kẻ xấu,dó là diều ko thể tránh dược.Bây giờ những con người thứ 3 vẫn còn gặp nhiều thử thách phía trước nhưng tớ tin rằng nếu chúng ta trở thành người có ích cho xã hội,thì sẽ có 1 ngày "họ" sẽ nhìn nhận chúng ta."_"Tớ tin là có ngày dó!" pé dựa vào người Uyên và ngước lên nhìn bầu trời xanh kia,nghĩ về 1 tương lai xa ấy.

THE END

Hỡi những người "bình thường", hãy một lần đặt mình vào cảnh ngộ của những người đồng tính và cảm nhận những đắng cay tủi nhục họ đang gồng mình gánh lấy. Đồng tính không phải là điều trái với tự nhiên, nó đã tồn tại từ thiên thu vạn cổ trong muôn vàn sinh linh. Đồng tính xảy ra trên muôn loài động vật khác mà khoa học đã chứng minh, nó tồn tại qua tất cả mọi triều đại của nhân loại từ thuở hồng hoang. Đồng tính là "tự nhiên" là "bình thường" như đã từng tồn tại bấy lâu nay trên hành tinh này. Xin đừng phủ bỏ họ, hãy nâng đỡ lẫn nhau cho cuộc sống nà y thêm tươi đẹp, hãy đừng tước đi những quyền lợi mà người đồng tính đáng được nhận lấy và trân trọng.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #truyenles