Chương 35
- Anh ơi, Nhật bị tai nạn giao thông rồi, giờ đang trong bệnh viện....
------------
Tôi chết lặng khi nghe tin từ Dương, trời ơi lỡ như Nhật có gì thì tôi chết mất. Tôi ngay lập tức hỏi bệnh viện và phòng mà Nhật đang nằm rồi ngay lập tức phóng thẳng đến đó. Tôi chạy xe mà như ngồi trên đống lửa. Tôi cầu trời mong Nhật bình yên vô sự, miễn là Nhật không sao thì dù tôi có bị gì tôi vẫn sẽ cam chịu.
Vừa đến bệnh viện, hỏi y tá phòng 504 của Nhật, tôi liền lao đến thang máy, nhưng cái thang máy nó như muốn chọc tức tôi vậy, tôi không thể chờ được, tôi liền đi đến thang bộ rồi leo một mạch lên đến lầu năm. Đến phòng 504, trong phòng chỉ có 2 giường, 1 giường phía trong cửa sổ còn trống, giường còn lại thì có 1 người đang nằm trên đó. Người ấy băng bó kín từ đầu đến chân, không khác gì một cái xác ướp. Tôi lúc này như có một tảng đá rơi từ trên trời xuống. Vừa vài tiếng trước, Nhật còn lành lặn, còn vô cùng hung bạo mà làm tôi, còn bây giờ, lại nằm im bất độn trên giường, sao có thể như vậy chứ. Tôi bước đến ngồi sụp ngay bên giường, tôi hối hận lắm, nếu như có thể bình tĩnh cùng Nhật ngồi xuống nói chuyện thì đâu có ra nông nổi này chứ. Tôi nắm lấy bàn tay bất động trên giường, khóc lóc thảm thiết:
- Nhật ơi anh xin lỗi em..... huhuhu
- Nhật ơi tỉnh lại đi, đừng bỏ anh lại mà.....
- Em tỉnh dậy mắng anh đi, đánh anh cũng được, đừng nằm im vậy mà....
- Em hứa cùng anh làm nhiều việc lắm mà, sao em lại thất hứa như vậy....
- Không phải em hứa cùng anh sống đến già sao, sao em nhẫn tâm như vậy ...
-....
Tôi cứ lảm nhảm trong miệng như một người điên, tôi mong chờ Nhật sẽ phản ứng lại tôi, nhưng người trên giường vẫn lặng im như một cái xác chết. Chưa bao giờ tôi có cảm giác tuyệt vọng đến như thế...
-----
- Anh mong em nằm đó lắm à?
Chợt có một tiếng nói vang lên sau lưng tôi, tôi quay lại thì thấy Nhật và Dương đã đứng phía sau từ bao giờ. Tôi dụi mắt mình để nhìn cho thật rõ, đúng thật là Nhật rồi, Nhật vẫn bình yên vô sự xuất hiện trước mặt tôi. Vậy người trên giường này không phải là Nhật, tôi cảm ơn ông trời vì đã bảo vệ Nhật. Ngay lập tức tôi đứng dậy rồi chạy lại ôm Nhật thật chặt. Chưa bao giờ tôi thấy hạnh phúc như lúc này, Nhật vẫn ở bên tôi, Nhật vẫn bình an.
Nhật thấy tôi như vậy cũng đứng yên cho tôi ôm, làm Dương bên cạnh ghen tỵ vô cùng. Tôi ôm rõ lâu thì mới rời khỏi Nhật, nhĩn kỹ lại, tôi mới thấy tay Nhật đang băng bó, mặt cũng dán tận 2 3 miếng băng keo. Tôi vô cùng xót, nhưng như vậy đã tốt lắm rồi.
- Anh cứ tưởng.....
- Anh muốn em như vậy lắm à? (Nhật)
- ....
Tôi không trả lời Nhật, chỉ nhìn chăm chú Nhật, tôi sợ chuyện hôm nay lại xảy ra lần nữa, nên tôi muốn nhìn Nhật cho thật rõ. Dương thấy Nhật đứng lâu như vậy thì không ổn, liền đẩy Nhật về phía chiếc giường trống, rồi ôm eo tôi tôi xuống. Nhật bị tai nạn chắc cũng không nhẹ rồi, tay thì băng bó, mặt thì đầy tương tích, chân thì cũng đi cà nhắc, tôi tự nhiên thấy có lỗi vô cùng.
- Anh ở đây với Nhật nhe, em đi mua tí đồ để 3 đứa mình ăn! (Dương)
Lúc này Nhật dựa lưng vào đầu giường, còn tôi thì ngồi bên cạnh. Nhật lần mò đến tay tôi rồi nắm chặt, như sợ tôi sẽ rời xa Nhật vậy. Chúng tôi im lặng, không ai nói với nhau câu gì.
- Anh xin lỗi!
- Em xin lỗi!
Chúng tôi mở lời gần như cùng lúc, rồi nhìn nhau ngượng ngùng.
- Em nói trước đi!
- Em và Ngọc Vy chỉ là người cũ, hoàn toàn không phải như anh nghĩ!
- Em và Ngọc Vy chia tay cũng hơn 5 năm rồi, Ngọc Vy cũng đi du học được 5 năm, lần này về là để dỗ ngọt người yêu của em ấy!
- Tình cảm của 2 người họ có trục trặc, nên Ngọc Vy từ Mỹ về đây để giải quyết. Em ấy về gặp em để nhờ em giúp một số việc trước khi bay ra Hà Nội để gặp người yêu.
- Anh không tin thì có thể kiểm tra! (Nhật móc điện thoại ra dúi vào tay tôi)
Tôi không hề nghi ngờ Nhật, tôi cũng tin là cu cậu rất thật lòng. Tôi vừa mới cầm điện thoại lên thì Nhật lên tiếng:
- Mật khẩu là 0703!
Tôi nhập vào thì mở khóa được điện thoại Nhật, tôi bỗng hơi tò mò, vì đó đâu phải là sinh nhật của Nhật, cũng không phải sinh của Tôi. Như đọc được suy nghĩ của tôi, Nhật lập tức giải đáp:
- Ngày đầu tiên em đụ anh!
Mặt Nhật tỉnh bơ như nói 1 chuyện hết sức bình thường trong khi tôi đang trố mắt nhìn cu cậu. Lần đầu tiên tôi thấy có người đặt mật khẩu như vậy đó.
- Anh mở mess của em lên, tìm tin nhắn với Ngọc Vy đi!
Tôi nghe lời Nhật, bấm vào thì thấy 2 đứa nói chuyện cộc lốc, như 2 đứa con trai với nhau. Nghe Nhật bấm vào hình đã gửi, kéo xuống thì thấy tấm hình Ngọc Vy chụp cùng một cô gái, cả 2 đều cười rất tươi.
- Người yêu Ngọc Vy đó!
Tôi trố mắt nhìn Nhật, như không tin vào tai mình.
- Lúc em mới biết thì em cũng số như anh vậy!
- Ngọc Vy không muốn ai biết chuyện em ấy quen con gái nên em không biết mở lời với anh như thế nào!
- Em không nghĩ là chuyện của tụi em lại làm anh buồn đến như vậy, anh luôn tránh mặt em, lại còn chặn tất cả tài khoản của em khiến em không có cơ hội giải thích!
Tôi tự nhiên thấy mình trẻ con quá, phải chi tôi nghe lời Nhật ngồi xuống bình tĩnh nói chuyênh thì mọi chuyện đâu tới nước này đâu chứ.
- Đến sáng hôm nay sau khi đưa Ngọc Vy ra sân bay, em quyết định sẽ về nói với anh sự thật, nhưng anh cứng đầu quá, không cho em cơ hội để nói 1 lời, còn nghĩ em là 1 người tệ bạc để biết tìm anh để thỏa mãn như vậy, em buồn lắm!
- Hồi trưa những lời anh nói với em thật sự làm em rất đau lòng. Anh nghĩ em là người như vậy!
Tôi nhớ lại những lời lúc trưa, thấy mình quá đáng thật sự.
- Anh xin lỗi, anh hong nghĩ đến cảm nhận của em!
Nhật nắm lấy tay tôi rồi đặt lên trái tim Nhật, tôi cảm nhận được rất rõ nhịp tim của Nhật.
- Anh có thể nghi ngờ mọi thứ, nhưng không được nghi ngờ tình cảm em dành cho anh!
Tôi tự nhiên cảm thấy ngại ngùng kinh khủng, không phải lần đầu tôi nghe những lời đường mật từ miệng Nhật, nhưng sao lần này tôi cứ như là gái mới lớn lần đầu biết yêu vậy.
- Lúc nãy thấy anh quan tâm em như vậy, em thấy vui lắm, biết là trong lòng anh vẫn còn có em!
- Em tự tin quá rồi đó!
- Chứ sao, nhìn bộ dạng anh là biết!
Lúc này tôi mới nhìn lại mình, tôi chỉ mặc 1 cái áo ba lỗ, 1 cái quần short ngắn, bên ngoài khoác thêm 1 cái áo khoác, lúc nãy tôi cuống quá nên mang 2 chiếc dép khác nhau để ra đường. Giờ nhìn kỹ tôi mới để ý. Thẹn quá hóa giận, tôi đứng dậy định đi về:
- Hừm, anh đi về!
Tôi vừa mới quay người đi được vài bước thì nghe được tiếng rên của Nhật. Tôi vội quay lại giường, xem Nhật bị đau chỗ nào? Tôi cuống cuồng lên, tay thì chạm vào khắp người Nhật, miệng liên tục hỏi:
- Em đau ở đâu à? Hay là chỗ mới, có cần anh gọi bác sĩ không?
Thấy tôi cuống cuồng như vậy, Nhật nở 1 nụ cười đê tiện. Biết mình bị lừa, tôi đánh mạnh vào vai cu cậu, miệng liên tục chửi rủa:
- Gạt anh à? Vui lắm à?
Nhật liền nắm lấy tay tôi đặt lên ngực mình rồi nói:
- Đau ở đây này! Anh hứa là không rời xa em đi thì em mới hết đau!
- Rồi rồi, anh hứa! Được chưa! (Tôi đỏ mặt)
-Hong có thành ý gì hết! (Nhật bỉu môi)
- Anh hứa sẽ không rời xa em!
Như sợ Nhật không tin, tôi liền cúi xuống đặt 1 nụ hôn lên môi Nhật như lời đánh dấu vĩnh cửu...
-----
Nhật phải ở trong bệnh viện theo dõi 3 ngày. Tôi và Dương thì thay phiên nhau ở lại chăm Nhật. Bác sĩ bảo Nhật chỉ bị trật khớp tay, băng bó vài tuần là khỏi, còn lại chỉ là xây xát ngoài da thôi, không nghiêm trọng.
Ngày thứ 2 Nhật nằm viện là ngày thứ bảy, tôi không có lịch học nên từ sáng sớm đã vào viện để chăm Nhật, đêm qua Dương ở lại chắc cũng mệt rồi nên tôi vào sớm để Dương có thể về nghĩ ngơi. Bệnh nhân băng bó nằm ở giường kia đã chuyển sang phòng khác nên giờ chỉ có 1 mình Nhật nằm ở phòng này. Tôi bước vào phòng thì thấy Nhật vẫn còn ngủ, còn Dương thì cũng đang ngủ gật ở ghế sofa. Tôi đến lây người Dương để đánh thức cu cậu.
- Anh vào sớn thế? (Dương)
- Em về nghỉ ngơi đi, ở đây để anh lo.
- Vậy để em vào rửa mặt cho tỉnh. (Dương)
Dương bước vào nhà vệ sinh, còn tôi thì đặt cái cà mèn cháo lên trên bàn rồi cũng vào nhà vệ sinh để rửa tay. Vừa bước vào cửa, thì Dương đã ôm tôi vào lòng rồi nói:
- Em nứng quá, anh giúp em được không?
- Nhưng mà....
- Hai ngày rồi em chưa xả, anh bắt em nhịn nữa là em chết đó!
- Vậy anh bú cho em nha, ở đây hong tiện, sau về nhà anh cho em đụ bù nha!
- Chỉ cần là anh thì sao cũng được!
Tôi liền cúi xuống, tuột quần Dương ra rồi ngậm con cặc đang bán cương kia vào miệng rồi nút. Rất nhanh con cặc ấy đã thức dậy và cứng ngắt trong miệng tôi. Tôi đã rất quen thuộc với mọi ngóc ngách trên con cặc của Dương và Nhật nên tôi dễ dàng tìm thấy những điểm nhạy cảm để tấn công. Cặc Nhật lúc này như một khúc củi gân guốc và nóng hổi, liên tục ra vào trong miệng tôi. Tôi bú tầm 30 phút hơn thì Dương bắn tinh xối xả vào miệng tôi. Tinh của Dương và nhiều vừa đặc, làm tôi suýt nghẹn. Tôi đứng dậy, như một thói quen, nuốt hết uống bụng rồi liếm môi dâm đãng. Dương thấy cảnh tượng trước mắt thì ôm eo tôi rồi hôn tôi cuồng nhiệt.
Dương bước ra ngoài với vẻ mặt tươi tỉnh rạng rỡ, khác hẳn vẻ mệt mỏi lúc nãy. Tôi thấy Nhật vẫn còn ngủ nên tôi ngồi bên cạnh, lấy quyển sách ra đọc. Vừa đọc được mấy trang thì tôi nghe thấy tiếng của Nhật:
- Anh chỉ chăm sóc cặc Dương, còn cặc em thì anh bỏ qua à?
---------
Lại là Au đây. Đầu tiên vẫn là lời cảm ơn chân thành mà Au muốn gửi đến mọi người đã dành cho Au và 3 đứa con trong suố thời gian vừa qua.
Đây là truyện đầu tay của Au, nên sẽ có những điểm chưa hợp lý, thậm chí là vô lý trong cốt truyện, Au mong mọi người có thể rộng lượng bỏ qua. Ban đầu Au viết truyện không nghĩ là sẽ có drama gì đâu, chỉ là những chuyện xoay quanh cuộc sống hằng ngày của 3 đứa con thôi, nên sẽ có những drama và cách giải quyết vẫn đề hơi vô lý và miễn cưỡng. Au hy vọng mọi người sẽ du di bỏ qua và đọc với một tâm thế không quá khắt khe.
Một lần nữa, Au và 3 đứa con cảm ơn mọi người rất nhiều 🫶🫶
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top