chương 7: ca ca h
"Ah..Ha...Ha.." Dươиɠ ѵậŧ đυ. vào càng lúc càng nhanh, giờ đây nó đã đưa hẳn được vào trong cái miệng nhỏ của Miểu Miểu. Trứng dái đập lên da thịt mềm mại của cặρ √υ' kêu bành bạch, anh không nhịn được, bóp chặt vυ' của Miểu Miểu, khàn khàn gầm lên.
Muốn xuất tinh lắm rồi, anh đẩy mạnh dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng Miểu Miểu, đâm sâu vào trong họng cô mà bắn ra. Tuy đã là lần thứ 2 xuất tinh nhưng cái miệng nhỏ của cô vẫn không chứa hết nổi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo khóe miệng tràn ra.
Thiếu nữ xinh đẹp vô thức dùng đầu lưỡi đẩy đẩy dươиɠ ѵậŧ, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ của anh, một lần nữa tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại bắn thẳng vào trong miệng cô.
"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ca ca ngon không, hả chú mèo tham ăn?" Anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, ngón tay lau nhẹ khóe miệng cô, "Sau này mỗi ngày đều cho Miểu Miểu ăn nhé?"
Anh âm trầm nói, "Miểu Miểu ngoan, nuốt tinh đi."
Trong giấc mơ, cô dường như nghe được lời anh nói, quả thực đã nuốt xuống.
"Miểu Miểu ngoan quá." Anh dùng mu bàn tay lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm.
Lòng anh khẽ động, không kiềm chế được cúi xuống hôn lên đôi môi đó. Cánh môi mềm mại, làm cho người ta si mê.
Sau đó, anh lấy một chiếc khăn lông thấm nước lau sạch cho Miểu Miểu. Từ cái miệng nhỏ nhắn, đến cặρ √υ' mềm mại, đến nơi riêng tư giờ đây đã khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi lấy đồ lót và đồ ngủ mặc lại cho cô.
Anh ngồi bên giường cô, ngón tay xoa lên mái tóc đen mềm, dịu dàng nhìn cô, cười nhẹ.
"Miểu Miểu, anh yêu em, mãi mãi."
Sáng sớm hôm sau khi Miểu Miểu tỉnh dậy, phát hiện miệng mình hơi đau, còn sưng lên nữa, bên trong đùi cũng hơi hơi đau.
"Không lẽ ngày hôm qua cùng Quý Tuân làm mạnh quá sao ta?" Cô nhíu mày, nghi hoặc.
Miểu Miểu đứng dậy, đi vào phòng tắm. Cô cởϊ áσ ngủ xem xét mình trong gương, phát hiện trên cặρ √υ' toàn là những dấu tay, núʍ ѵú cũng bị sưng lên. Núʍ ѵú mẫn cảm, mặc áσ ɭóŧ khiến cô đau không chịu được.
"Tên Quý Tuân chết tiệt này, sao mà hung bạo thế không biết!"
Lúc xuống lầu, ca ca của cô đã ngồi ăn điểm tâm rồi.
"Ca ca, chào buổi sáng." Vừa nhìn thấy anh, cô lại nhớ đến chuyện tối qua anh lấy ngón tay đùa giỡn đầu lưỡi của mình. Đôi má bất giác đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
"Chào buổi sáng Miểu Miểu." Hạ Bách Dự khẽ cong môi, thanh âm nghe rất vui vẻ.
Có vẻ hôm nay tâm tình ca ca rất tốt, nhưng không phải anh nên giải thích chuyện tối qua một chút sao? Miểu Miểu bối rối.
Nhìn bộ dạng Miểu Miểu bối rối, Hạ Bách Dự khẽ thở dài, vẫn còn cười, lại làm ra bộ dáng hơi tiếc nuối nói: "Miểu Miểu, có tâm sự gì? Nói ca ca nghe."
Miểu Miểu bị dọa đến chấn động, xấu hổ điên cuồng, sao dám cùng ca ca nói ra tâm tư bối rối này được. Cô nói: "Không có, ca ca! Em đi học đây!"
Nói xong lại hấp tấp quay người bỏ chạy.
"Muốn anh đưa em đi không?"
"Không cần, không cần. Em ngồi xe Quý Tuân đi cũng được! Tạm biệt anh!"
Nhìn bóng dáng cô chạy trối chết, anh thu lại ánh mắt, không để ai nhìn ra tâm tư của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top