Phòng 404 bị mở
Ta sợ ngây người, tuyệt đối không nghĩ tới, Tào Phượng Kiều cư nhiên đi ra thay mặt Trình Tiểu Yến .
Nàng chống thắt lưng, trên mặt tức giận đùng đùng, tựa như một mẫu dạ xoa tùy thời muốn ăn thịt người, khí thế hùng hổ.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng hung dữ này của Tào Phượng Kiều, cũng có chút nhụt chí, bất quá vẫn có mấy người miệng lưỡi to gan, đi lên đối đáp cùng nàng.
"Bác gái, bà là ai vậy? Chúng tôi như thế nào cô liệu có thể quản được không? "
"Chính là nói, bất quá chỉ là một y tá rách nát, ở trước mặt chúng ta giả vờ hò hét a?"
"Ha ha, Bà ta cho rằng giọng mình lớn, chúng ta khinh thường không cùng nàng tanh cãi mà thôi."
Đối mặt với những lời trào phúng này, Tào Phượng Kiều nào có thể để vào mắt, nàng chính là vua cãi nhau số một ở toà nhà D chúng ta, lúc này cười lạnh hai tiếng, nói: "Không sai, ta là y tá, hơn nữa còn là tạm thời, luận bằng cấp, ta cũng không cao bằng các ngươi —— nhưng mà, ta ít nhất vẫn là một con người, ít nhất sẽ không đối với người bên cạnh bỏ đá xuống giếng! Nhìn lại các ngươi, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, tỏ ra là người có nhân phẩm, kỳ thật, đều là mẹ nó không phải con người! Bạn học của mình ở đây nằm viện, còn liên tục châm chọc khiêu khích? Ta thật hoài nghi, cha mẹ các ngươi giáo dục các ngươi như thế nào, nếu ta là mẹ các ngươi, ta sẽ đánh chết mấy tên tiểu yêu các ngươi... Ồ, xin lỗi, mấy đứa chó này, có lẽ căn bản không có mẹ. "
"Trừng cái gì trừng? Không phục a, không phục đi ra solo a! "
"Còn xem? Nhìn mẹ con kìa! Có tin bà cho ngươi hai cái tát không? "
"Còn có cậu, một nam sinh, ăn mặc ái nam ái nữ, một chút nam tính cũng không có, mẹ nó nhìn như bị bại não"
Cô này cái váy của ngươi như mua sao? Ngắn như vậy, có phải mỗi ngày ở trường đều quyến rũ nam sinh... Mẹ cho con một câu khuyên, hảo hảo yêu quý thân thể của mình, nhất định nhớ kỹ đeo bao cao su, đừng đến lúc đó bị người ta vứt bỏ, còn to bụng một phen nước mắt nước mũi! "
Tào Phượng Kiều không hỗ là vua cãi nhau, một trận liên hoàn mắng chửi qua đi, tất cả mọi người đứng ngây ngốc như chụp hình, hoàn toàn không biết nên phản kích như thế nào.
Ta thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng sảng khoái đến cực điểm.
Quả nhiên ác nhân còn có ác nhân trị a!
Giờ khắc này, sự ác cảm của ta đối với Tào Phượng Kiều thoáng cái phai nhạt không ít, cảm thấy người này tuy rằng không có trách nhiệm trong công việc, tính tình kém, nhưng ít nhất đạo lý làm người cơ bản vẫn là biết.
Trình Tiểu Yến vốn đang xem TV, đều nhịn không được quay đầu lại, nhìn Tào Phượng Kiều hai lần, tựa hồ đối với người dì rất hung dữ này, lại có phát hiện mới.
Ban giám hiệu mặt trầm xuống, mở miệng nói: "Cô là nhân viên ở đây sao, sao lại không có tố chất như vậy? "
"Xin lỗi, ta là người luôn luôn không có tố chất, ngươi nếu cảm thấy không thoải mái, cứ đi thưa kiện ta. Tào Phượng Kiều hừ lạnh một tiếng.
Giáo viên chủ nhiệm tức giận nói: "Tôi là giáo viên của họ, hôm nay đến thăm Trình Tiểu Yến, là do tôi tổ chức! "
"Ôi chao, cậu thật tuyệt vời nha!" Tào Phượng Kiều liếc mắt nhìn một túi chuối và dưa hấu trên bàn, âm dương quái khí nói, "Một lão sư, dẫn học sinh tới thăm bệnh nhân, chỉ mang theo chút đồ như vậy? Cộng lại được bao nhiêu tiền? Không biết xấu hổ, phải không? Không phải tôi khoe khoang, nếu tôi làm giáo viên, không nói tổ chức một lần quyên góp, ít nhất mình nhất định sẽ xuất ra mấy trăm , không giúp được gì, cũng là một phần tâm ý đúng hay không? "
"Xin hỏi lão sư, khi học sinh của thầy bị bệnh nặng, ông đang làm gì vậy? Bây giờ người ta ra nông nổi này, giả mù mù chạy tới thăm, ngươi làm cho ai xem đây? "
Tào Phượng Kiều càng nói càng kích động, hướng trên mặt đất chửi một ngụm, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
Ban giám hiệu và thầy chủ nhiệm tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Tào Phượng Kiều nói: "Cô chờ, tôi sẽ đến bệnh viện khiếu nại ! "
- Mau đi, ngươi mà không đi, chính là chó mẹ đẻ thêm tạp chủng! Tào Phượng Kiều không sợ chút nào, ngược lại cười lạnh nói.
Ban giám hiệu chưa từng bị người ta vũ nhục như vậy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, cắn răng nói: "Được, cô chờ đi! "
Dứt lời, xoay người nổi giận đùng đùng kéo nhau rời đi.
Trong lòng ta vui vẻ không chịu nổi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy
Trước kia ở lớp chúng ta, Tiểu Yến nổi danh đối đãi với bạn học có tiền cùng không có tiền, rất cởi mở không phân biệt... Hôm nay đi tới tòa nhà D, gặp được Tào Phượng Kiều xem như gặp được cứu tinh.
Sau khi ban giám hiệu đi, mọi người cảm thấy phòng 105 không còn thú vị, liền kéo nhau đi xung quanh tham quang toà nhà D
Tôi lo lắng họ sẽ chạy lung tung, muốn ngăn chặn họ, nhưng những người này không lắng nghe tôi, nói rằng bây giờ ban ngày chưa đến ca làm việc của tôi,nên tôi không thể quảng lý họ?
Một đám người hi hi ha ha, đi lại chung quanh, chỉ trỏ, còn có ba nam một nữ, đi lên lầu.
Tôi chào Hỏi Lưu Phú Cường và Trần Vĩ, bảo anh ta nhìn một chút, đừng để học sinh lên lầu, sau đó vội vàng chạy lên lầu hai, đi theo phía sau bọn họ.
Ba nam một nữ này là đản nghịch ngợm nổi danh trong lớp chúng ta, nữ tên là Trương Đình, trước kia quan hệ với Trình Tiểu Yến không tệ, cũng là một nữ sinh ham chơi, sau khi Trình Tiểu Yến bị bệnh, cô lập tức trở mặt, lần này tới đây thăm, cũng chỉ là ôm thái độ xem náo nhiệt.
Thấy tôi đi theo phía sau, họ không hài lòng, nhưng không nói gì, một vài người đến thăm tầng hai, đi lên tầng ba, đi đến tầng ba, và đi đến tầng bốn.
Chuyện khiến tôi lo lắng rốt cục cũng xảy ra, đám người Trương Đình đi ngang qua phòng bệnh 404, đều ngừng lại.
"À, cửa phòng bệnh này sao lại không giống với các phòng bệnh khác?"
"Đúng vậy, huyết hồng, nhìn quá âm trầm..."
-Nếu không chúng ta đi vào xem một chút chứ?"
Bọn họ nghị luận một chút, rõ ràng rất hứng thú, chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
-Đừng đẩy!
Ta hoảng sợ, vội vàng bước nhanh tới, chắn trước mặt bọn họ.
"Điền Chí Dũng, ngươi có ý gì vậy? Chúng ta sẽ vào trong và xem. "
"Đúng vậy, cậu khẩn trương cái gì đây có chuyện gì không thể cho nhìn thấy bên trong chứ?"
Mấy người thấy ta chắn ở cửa, ngược lại càng hưng phấn.
Tôi liếc nhìn phòng bệnh 404 và nhíu mày.
Kể từ lần cuối cùng 404 xảy ra chuyện kỳ lạ, khóa cửa, thường sẽ biến mất vô cớ.
Ví dụ như bây giờ, khóa lại không nhìn thấy...
"Xin lỗi, phòng này có người đang nghỉ ngơi, không tiện đi vào." Tôi nói với khuôn mặt không thay đổi.
"Cắt, ngươi lừa gạt ai đâu, bên trong đen như mực , nào có người?" Một nam sinh nhìn qua khe cửa, hừ lạnh nói.
Ta đẩy hắn ra, trầm giọng nói: "Thiếu đặc biệt nói nhảm, ta nói không cho vào, sẽ không cho vào! "
Mấy người tuy rằng rất tức giận, nhưng cũng không có biện pháp với tôi, dù sao ta ở trong lớp cũng không phải là người ngoan hiền gì, luận đánh nhau, bọn họ cùng lên cũng không phải đối thủ của ta.
- Các ngươi bắt lấy hắn, ta đẩy cửa ra xem một chút!
Tròng mắt Trương Đình vừa chuyển, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên.
Ba nam sinh lập tức hiểu ý, mạnh mẽ xông tới, một người ôm eo ta, hai người khác một người nắm lấy một cánh tay của ta, khống chế ta.
- Buông ta ra!
Tôi đã hoảng sợ và dãy dụa.
Tuy nhiên, đã quá muộn ...
Trương Đình xông tới, đẩy cửa 404 ra...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top