Nỗi lòng Thái Khôn
Hành động này của Thái Khôn khiến trong lòng tôi kinh ngạc.
Chẳng lẽ, hắn còn làm ra chuyện gì lừa gạt đứa bé áo đen sao?
"Ngươi... Anh ra khỏi đây ngay, ngay lập tức! "
Người phụ nữ thấy chồng mình ngay cả "điên" cũng không diễn được , nhất thời hoảng hốt, đi tới đẩy tôi, quát.
"Để cho hắn ở lại đi."
Thái Khôn khàn giọng nói, trong giọng nói tràn ngập cô đơn cùng tự giễu, "Nếu hắn đã tới, chứng minh hắn đã biết chuyện của ta. "
Người phụ nữ nhíu nhíu mày, nhìn tôi, nhìn Thái Khôn, cuối cùng cắn môi , buông tôi ra, quay lại ngồi trên sofa thở phì phì. Thái Khôn cũng bình tĩnh, thở dài, nói: " cho tôi biết, rốt cuộc nó đã nói gì với anh? "
"Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi là vì cái gì mà phản bội nó?" Ta nhìn Thái Khôn một cái, nói.
Thái Khôn cúi đầu, nắm chặt tay, móng tay cơ hồ đều muốn in vào trong thịt, hắn cắn răng, oán hận nói: "Nó chính là mầm mống xấu xa! độc ác! "
"Nghiệt chủng? Vậy tại sao anh lại chơi đùa với nó? "Ta cười lạnh ra tiếng.
Thái Khôn kinh ngạc nhìn tôi một cái, lập tức cười khổ nói: "Xem ra anh thật sự đã biết hết tất cả... Được rồi, tôi nói cho anh biết, tôi chơi với nó, không phải vì tôi thích nó, không chơi với nó, tôi sẽ chết. "
"Ngươi cho rằng, vì sao nhiều người gác đêm bị chết, chỉ có ta sống sót? Lý do rất đơn giản - ở tòa nhà D, tôi có thể nhìn thấy họ, có thể giao tiếp với họ, vì vậy tôi cũng đã trở thành công cụ giải sầu của họ - cậu bé áo đen, mặc dù xấu xa, nhưng đầu óc, cùng trẻ em bình thường tương đồng, chơi với nó, làm cho nó vui vẻ thì không việc gì xảy ra, không chơi cùng nó, nó sẽ trở nên điên loạn giết người bừa bãi! "
Tôi trong lòng ớn lạnh, hỏi: "Sau đó, anh phản bội nó, việc gì đã xảy ra?" "
"Kỳ thật cũng không hẳn là phản bội gì." Thái Khôn vẻ mặt suy sụp nói, ở tòa nhà D, tôi vì sống sót, từng hứa sẽ cùng nó chơi cả đời, vĩnh viễn không chia lìa —— thế nhưng, nửa năm trước, tôi lại len lút rời khỏi tòa nhà D —— cho nên tôi lo lắng, nó sẽ ghi hận tôi, sẽ tới tìm tôi trả thù. "
Ta gật gật đầu, nghĩ thầm thì ra là như vậy.
Thái Khôn này cũng rất đáng thương, ở tòa nhà D cùng sói nhảy múa, bề ngoài nhìn như rất uy phong, thực tế trong lòng khổ sở, chỉ có mình hắn biết...
Hết thảy, đều là vì sinh tồn a...
Thái Khôn hỏi tôi, rốt cuộc đứa bé áo đen, bảo tôi mang cho anh ta lời gì?
Tôi gãi gãi đầu, xấu hổ cười nói: "Kỳ thật tôi lừa gạt anh, tôi cũng không có biện pháp cùng nó giao tiếp, làm sao có thể mang theo lời nói? "
Nghe tôi nói như vậy, Thái Khôn chẳng những không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
"Đúng rồi, ngươi nếu không có biện pháp cùng nghiệt chủng kia câu thông, làm sao có thể biết được nhiều chuyện của ta như vậy?" Thái Khôn chợt nhớ tới cái gì đó, ngồi thẳng người hỏi tôi.
Tôi cảm thấy nếu muốn Thái Khôn thẳng thắn, mình dứt khoát cũng không nên giấu diếm nữa, vì thế, liền đem việc tôi tiến vào tòa nhà D kể lại một lượt ,kể luôn chuyện tối hôm qua cùng Gia Gia, một năm một mười nói cho anh ta biết.
Nghe xong lời kể của tôi, trên mặt Thái Khôn lộ ra vài phần sợ hãi, lẩm bẩm: "Toà nhà D, tựa hồ so với năm đó tôi còn làm có vẻ hung hiểm hơn..."
"Ý anh là sao?" Tôi hỏi.
Thái Khôn lắc đầu, không trả lời câu hỏi này của tôi.
- Đúng rồi, anh thật sự có âm dương nhãn? Tôi hỏi.
Thái Khôn ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nói: "Tôi không biết mắt âm dương là gì... Bất quá đôi mắt này của ta, quả thật có chút bất đồng với những người khác. "
Tôi nhìn kỹ mắt Thái Khôn, phát hiện vừa nhỏ vừa không dễ nhìn, thế nào cũng không giống mắt trâu trong phim âm dương nhãn.
"Đừng nhìn, trước kia ta có một thời gian, mỗi ngày nhìn vào gương mấy tiếng đồng hồ cũng nhìn không ra ." Thái Khôn cười khổ nói.
Thái Khôn nói, từ nhỏ đến lớn, anh có thể nhìn thấy một số "thứ" mà người khác không nhìn thấy, khoảng 5, 6 tuổi, cha mẹ đi làm đồng , Thái Khôn ở nhà chơi một mình, cửa phòng vốn đóng chặt, bỗng nhiên "ọp ẹp" bị gió thổi bay, sau đó anh nhìn thấy một cái bóng rất dài, từ bên ngoài lướt vào, theo Thái Khôn miêu tả, cánh tay nó rất dài, đầu rất lớn, Thái Khôn còn nhỏ không biết sợ hãi, nhìn thứ này đi tới đi lui trong phòng, sau đó đi tới trước mặt mình, sờ sờ đầu mình, sau đó rời đi.
Sau đêm đó, Thái Khôn không hiểu sao lại sốt cao, đến bệnh viện tiêm cũng không có tác dụng, mãi đến hơn một tuần mới tự chuyển biến tốt lên, Thái Khôn đem truyện ngày đó nói với cha mẹ, nhưng bọn họ đều không tin.
Kể từ lần đó, Thái Khôn thường xuyên nhìn thấy những thứ kỳ lạ, một số bên ngoài cửa sổ; một số ở trần nhà; một số trốn ở góc đường; một số giấu ở phía sau cửa - Thái Khôn lần nào cũng nói với cha mẹ nhưn thế nào họ vẫn không muốn tin, nghĩ rằng con trai chắc chắn sinh ra ảo giác.
"Trước kia ở trường học, tôi nhìn thấy trên cửa sổ có một ông lão, trên mặt lão đều là máu, nhìn ta cười âm lãnh, ta sợ tới mức không chịu nổi, nói với thầy giáo, thầy giáo lại cho rằng ta đang cố ý quấy rối, lớp học ở tầng bốn, làm sao có thể có người ở bên ngoài? Sau đó nhìn thấy nhiều hơn, tôi không thể không nói với mọi người, tất cả mọi người nghĩ rằng tôi là một người thần kinh, ai cũng xa lánh tôi. Thái Khôn bất đắc dĩ nói.
Thái Khôn nói, "những người" mà anh nhìn thấy, phần lớn đều cúi đầu, thân thể hiện ra một loại màu xám tro, sắc mặt âm trầm, mặt không chút thay đổi —— có người thiếu đầu, có người thiếu cánh tay, có người không có mắt, có làn da thối rữa, càng khoa trương —— thậm chí thân thể tách thành hai.
Khi còn bé không hiểu chuyện, nhưng sau khi đến một độ tuổi nhất định, Thái Khôn đã biết "những người đó" rốt cuộc là ai, bắt đầu sinh ra tâm lý sợ hãi, nhất là buổi tối, đang đi bộ, đột nhiên xuất hiện một bóng đen lao ra, làm anh sợ chết khiếp.
Không riêng gì ở bên ngoài, cho dù ở trong nhà, đồ bẩn vẫn nghênh ngang ra vào, phảng phất đem nơi này trở thành vườn nhà, đặc biệt ung dung tự tại. Có một đêm Thái Khôn đang ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác cổ có một luồng khí lạnh xông lên. Anh mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ mặt rất dài, tóc rối bời, đang nằm bên cạnh , liên tục phả hơi lạnh vào cổ anh.
Thái Khôn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đái cả ra quần, ngày hôm sau nói với cha mẹ, cha mẹ chẳng những không tin, còn trách cậu đái dầm,giận giữ đánh hắn một trận.
Nghe đến đây, tôi đều có chút kinh hồn bạt xác, rất khó tưởng tượng, Thái Khôn nhiều năm bị hù doạ như vậy, làm sao còn sống được tới ngày nay ?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, Thái Khôn cười chua xót, nói: "Sau này gặp nhiều lắm, cũng quen dần, thật ra cũng không có gì —— bọn họ đại bộ phận đều không có ác ý gì, chỉ có một bộ phận nhỏ, có thể do ảnh hưởng nào đó, trở nên rất tà ác. "
"Bị ảnh hưởng nào đó?" Ta sửng sốt, hỏi, "Bị ảnh hưởng gì? "
Thái Khôn khoát tay áo, nói mỗi một âm vật hình thành cùng biến hóa, đều cực kỳ phức tạp, hơn nữa có nguyên nhân của nó, trừ phi hiểu biết sâu sắc, nếu không có năng lực sẽ không biết nguyên nhân.
Tôi vỗ đùi và nói to: "Nói quá đúng!" Thái Khôn, kỳ thật lần này ta tới tìm anh, chính là muốn mời anh cùng ta trở về tòa nhà D một chuyến, cùng những thứ bẩn thỉu kia liên lạc, hỏi bọn họ có biết vì sao tòa nhà D bị nguyền rủa hay không ——"
- Đừng nghĩ, có đánh chết ta cũng sẽ không trở lại nơi quỷ ám kia nữa! Không đợi ta nói xong, Thái Khôn trực tiếp trả lời dức khoát .
Ta nóng nảy, nói toà nhà D hiện tại xảy ra nhiều án mạng như vậy, anh sinh ra là người nắm giữ âm dương nhãn, không thể ngồi yên mà nhìn~!
"A, thật buồn cười, âm dương nhãn là trời sinh, ngươi cho rằng ta muốn có âm dương nhãn sao? Nếu được anh móc mắt tôi ra, rồi tự mình đến tòa nhà D để điều tra đi? Thái Khôn hừ một tiếng, tức giận nói.
Tôi thấy Thái Khôn không đồng ý, cắn răng một cái, nói: "Nếu anh không hợp tác với tôi, tôi sẽ nói cho bệnh viện biết chuyện giả điên giả ngốc của anh! "
"Tùy ngươi, cùng lắm thì sau này không có tiền , so với bỏ mạng vẫn tốt hơn." Thái Khôn bĩu môi, vẻ mặt vô tư không sao cả.
Tôi lập tức hụt hững ... Không ngờ, Thái Khôn lại bài xích toà nhà D như vậy.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, thật vất vả mới từ đó "trốn" ra, hiện tại bảo hắn trở về một lần nữa đối mặt với đứa bé áo đen, người bình thường, sợ cũng không đáp ứng.
"Cậu không cần khuyên tôi nữa, tôi sẽ không về tòa nhà D, đến đó làm việc, là chuyện hối hận nhất đời này của tôi." Thái Khôn sắc mặt tái nhợt nói, "Từ nhỏ đến lớn, tôi đã gặp qua vô số thứ bẩn thỉu, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa cái gì tà ác như tòa nhà D. Nghe này, anh cũng nên bỏ việc sớm đi, nơi đó, không phải ai cũng làm được ! "
Ta nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng, nhưng vào lúc này, chỉ nghe "ba" một tiếng, đèn trong phòng lóe lên vài cái, đột nhiên tắt...
Cả phòng khách, nhất thời lâm vào một cảnh tối tăm...
"Nó, nó đến..."
Thanh âm kinh hãi của Thái Khôn vang lên.
Tôi giật mình và nói, "Ai ở đây?" "
Không ai trả lời.
Tôi vươn tay, muốn nắm lấy Thái Khôn , không ngờ lại bắt vào khoảng trống.
"Ôi nha, a nha, a, a..."
Một trận tiếng khóc nức nở của trẻ con bén nhọn, chói tai, giống như chuông gọi hồn từ địa ngục, chậm rãi vang lên, phá vỡ đêm yên tĩnh này...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top