họ hàng



Tòa nhà D sắp xảy ra sự cố lớn?

Tôi sững sờ một lúc, nhìn Lão Hạc chằm chằm và nói: Tòa nhà D sắp xảy ra chuyện gì vậy?

Anh xua tay thở dài: Đừng hỏi, đừng hỏi ... Tối nay phải cẩn thận.

Sau cùng, anh ta quay người trở lại tòa nhà.

Tôi bối rối và không hiểu ý của anh ấy.

Buổi tối, tôi đi giao cơm cho mẹ, đến giường thì thấy mấy người đàn ông, phụ nữ đứng cạnh mẹ tôi nói chuyện.

Trên giường tủ có mấy loại trái cây, sữa bột,... rẻ tiền.

"Xuân Mai, cuộc sống của cô thực sự khó khăn. Nếu tôi là cô, tôi có lẽ không thể chịu được..."

"May mắn thay, bạn có một đứa con trai như Chí Dũng. Bây giờ chi phí y tế có thể được giải quyết, điều đó thật sự tốt."

"Ồ, nhưng căn bệnh này vẫn là một cái hố không đáy. Dù sao bệnh viện cũng không phải là trung tâm phúc lợi. Ai biết có thể xoay sở được bao lâu?"

Tôi nhận ra ngay đây là họ hàng bên nội, dì cả, dì hai, dì ba và các con trai, con gái của một số cô chú.

"Nói đủ chưa?"

Tôi bước vào với vẻ mặt thất thần và lạnh lùng nói.

Khi một số người nhìn thấy tôi, nét mặt của họ thay đổi, và tất cả đều cúi đầu xuống và không nói gì.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ kinh tởm - huống chi, lời nói còn xấu xa như vậy!

Ý các người là gì khi nói "Nếu tôi là cô, tôi sẽ không thể chịu được"?

Thuyết phục người ta bỏ cuộc,tự tử?

Ôi, khi mẹ tôi đổ bệnh, tiền thuốc men cao ngất trời, những người được gọi là họ hàng này cứ lảng tránh như nhìn thấy bệnh dịch, họ lần lượt giấu giếm, đổi lấy vài lời an ủi và một vài trăm đồng, họ cố tình không mở cửa, đưa số điện thoại di động của tôi vào danh sách đen, v.v.

Đây có phải là người thân không?

Nó giống như một câu - khi sinh tử mới có thể nhìn rõ những người xung quanh.

"Nếu không có gì, mọi ngươi có thể rời đi ngay bây giờ."

Tôi ngồi cạnh mẹ và nói một cách dửng dưng.

Nghe vậy, vài người họ hàng hơi tức giận, một số anh em họ hàng bắt đầu buộc tội tôi, nói rằng tôi không có lương tâm, dù sao thì họ cũng là bậc trưởng bối của anh, anh không thể có thái độ như vậy được?

Tôi chế nhạo và nói: bác cả? Khi tôi tuyệt vọng nhất, những người lớn tuổi này ở đâu? Ông không thích hợp để trở thành người trưởng bối!

Khuôn mặt ông chú sa sầm, giận dữ nói: "chí Dũng, anh thật là thô lỗ. Không phải chúng tôi không đến thăm khi mẹ anh ốm. Chỉ là chúng tôi quá bận rộn với công việc và không có nhiều tiền. vì vậy chúng tôi- "

"Đó là lý do tại sao bạn chỉ đưa một vài trăm đồng?" Tôi chế nhạo.

"Vài trăm đồng không phải là tiền sao? Ngươi nghĩ tiền là nước sao?" Bà hai hừ lạnh.

"Chính là nói, tiền kiếm được rất dễ dàng, ngươi trả lại tiền cho chúng ta!"

"Đúng vậy, trả lại tiền cho chúng ta! Ngươi không phải rất tốt sao?"

"Thứ không có lương tâm, làm sao có thể có cháu trai như vậy?"

Ba người dì và sáu người bà dường như cuối cùng đã tìm thấy một bước đột phá cho những lời chỉ trích, và họ đã hợp nhau cùng buôn lời xỉ vả đầy giận giữ về phía tôi

Nhìn thấy cảnh tượng này, người mẹ cúi đầu không nói gì, trên khuôn mặt già nua hiện lên sự xót xa và thất vọng khôn tả.

"Im đi!"

Tôi đá vào tường và hét lên.

Họ bị tôi làm giật mình và đều im lặng.

"Đây là bệnh viện, không phải nơi ồn ào! Cô muốn tiền sao? Được rồi, tôi sẽ đưa cho cô!" Tôi tức giận sắp bùng nổ, ngọn lửa giận bùng lên, không kìm được

Tôi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trong đó ghi lại chi tiết số tiền đã vay của những người này.

Tôi đã mong đợi một ngày như hôm nay nhưng không ngờ nó lại tới sớm hơn suy tính và còn sảy ra, trong lúc mẹ tôi đang phải vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo,thật không thể chịu được

Tôi thậm chí còn bắt đầu thắc mắc không biết bề ngoài họ lấy lý do đi thăm mẹ nhưng thực chất họ đang muốn lấy lại tiền hay không ?

"Gia đình dì ba là 400, gia đình dì cả là 300, gia đình dì hai là 300, gia đình chú hai là 800, gia đình chú nhỏ là 500 ..."

Trước khi đến tòa nhà D, tôi đã đi làm thêm khắp nơi, dành dụm được một số tiền để lo tiền chữa bệnh cho mẹ sau này, giờ thì tôi đành phải sử dụng chúng

Những tờ giấy bạc đủ màu sắc, nhàu nát được tôi ném ra trước mặt mỗi người.

Thật trớ trêu, thật băng giá!

Vào lúc này, tôi nhìn họ một cách chăm chú và quyết tâm trong lòng sẽ không bao giờ tiếp xúc với họ một lần nào nữa.

họ có một chút xấu hổ, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, nhưng không ai dám cầm tiền

"Chí Dũng, anh đang làm gì vậy? Chúng tôi không bắt anh trả lại."

"Cháu trai, mẹ ngươi bệnh nặng như vậy, sau này nhất định sẽ cần rất nhiều tiền thuốc men, ngươi mau thu tiền lại đi."

"Đúng vậy, chúng ta chỉ là cùng ngươi nói giỡn mà thôi... Về sau nhất định phải kính trọng trưởng bối"

Nghe những giọng nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng gay gắt này, tôi không còn đủ kiên nhẫn để đối phó nữa, tôi xoay mặt chỉ tay về phía cửa ra ý tiễn khách!

"

Họ biết tôi thực sự tức giận nên không nói nữa, lấy tiền rồi giận dữ bỏ về&

"Từ hôm nay, tôi, Điền Chí Dũng, không liên quan gì đến các người"

tôi đã hét vào mặt họ.

Nhiều bác sĩ, y tá và bệnh nhân đi ngang qua đều tò mò về phía tôi.

Người thân vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu, vội vàng rời đi.

Trở lại giường, mẹ tôi liếc nhìn tôi và thở dài: "mẹ thật vô dụng, đã làm hại con..."

Tôi bước đến, nắm tay mẹ, nén cười nói: "Con đã mất cha, vừa rồi con bị mọi người phản bội - tất nhiên, con không quan tâm đến họ, con chỉ muốn. nói cho mẹ biết, Nhất định mẹ phải khoẻ mạnh lại, nếu như mẹ đi rồi, con thật sự chỉ còn lại có một mình "

Tự dưng mắt mẹ đỏ hoe, mẹ ôm chặt lấy tôi, nước mắt tuôn rơi.

Sau đó tôi mới nhận ra rằng bàn tay của mẹ tôi thật nhỏ nhắn và khô héo ...

......

Trở lại tòa nhà D, tôi thấy Lão Hà dọn một cái ghế đẩu và đứng ở cửa không biết đang làm gì.

Nhìn kỹ hơn, ta phát hiện trên tay ông ta đang cầm một xấp giấy màu vàng, dán vào cửa sổ, tường và cửa ra vào.

Tay ông ấy run rẩy vừa dán vừa lẩm bẩm những từ trong miệng.

Ta có chút tò mò, đi tới chụp ảnh hắn, nói: "Lão Hà, ngươi thành đạo sĩ từ khi nào?"

Lão Hà nhìn lại tôi, lão già yếm thế này, vẻ mặt hoàn toàn khác với mọi khi, đầy vẻ nghiêm túc.

"Chính xác, ngươi tới giúp ta cùng dán."

Ông ta không nhịn được nhét cho tôi một xấp giấy vàng rồi nói: "Ra cổng dán thêm vài tờ nữa, cũng như cửa sổ bên cạnh, đừng quên".

Tôi không nói nên lời và hỏi: ông làm gì ở đây?

"Tối nay tòa nhà D sẽ xảy ra thảm họa, anh hãy làm tốt công việc của mình trước và chuẩn bị sẵn sàng." Lão Hà cau mày tiếp tục làm việc.

"Không, ý tôi là, nó có hiệu quả không?" Tôi nói.

"Có hiệu quả hay không, ta phải thử xem ... Từ sáng tới giờ, trong lòng ta đã có điềm báo đặc biệt đáng sợ, luôn cảm thấy ... Vào ban đêm, sẽ có một chuyện xấu xa vô cùng đáng sợ sẽ ập đến. tòa nhà D của chúng ta! "

Lão Hà nhíu mày thật chặt nói từng chữ một.

Xấu xa,đáng sợ??

Tôi sững sờ một lúc, chẳng phải nơi ma quái trong tòa nhà D này ngày nào cũng rất quỷ dị sao?

Và tôi không biết liệu đêm nay có những điều xấu xa đến không, nhưng bà của Tiểu Yến sẽ tới vào tối nay.

Tôi cầm tờ giấy màu vàng trên tay lên liếc nhìn, trên đó có ba dòng chữ viết nguệch ngoạc, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ , Ác ma, Thống trị khẩn cấp.

Bên cạnh những dòng chữ, còn có đủ loại hoa văn kỳ lạ, bao gồm hình tròn, ngôi sao năm cánh, và một số đồng xu .

Tôi hỏi Lão Hà, đây là bức tranh vẽ gì, sao tôi không hiểu gì cả?

Lão Hà trợn mắt nói: "Ngươi là người thường, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa của những lá bùa này? Để ta nói cho ngươi biết này, bùa của Đạo gia, ý nghĩa được thể hiện qua hình ảnh trên lá bùa, anh có thể mua một cuốn sách để tìm hiểu nội dung, tất nhiên, nó chỉ có giới hạn, trừ khi anh được học từ một người thầy đàng hoàng, anh sẽ không biết những tác dụng của nó. .. "

Ta có chút kinh ngạc, "ông mua mấy cái bùa này?

"Làm sao có khả năng, ta tự mình vẽ."

"Ông nói thật chứ?"

"À, tôi vừa mới xem một tập phim" cương thi", tôi đặc biệt ghi lại quá trình Lâm Chính Anh vẽ bằng điện thoại di động, và tôi vẽ theo Lão Hà nghiêm túc nói.

Tôi chóng mặt!

Sau một thời gian dài coi phim, bạn có rút ra được kinh nghiệm gì từ phim ảnh không?

Khi đó những lá bùa này, 80% sẽ không có hiệu quả.

"Đừng choáng váng, nhanh chóng dáng lên cho tôi - à đúng rồi, phòng chờ của cậu quay mặt về hướng Tây Nam có bóng râm, cửa sổ trong phòng tương ứng với nhà xác ở phía Đông, xung quanh là những cây to che khuất, không được đâu." quanh năm không thấy ánh sáng. Không biết bao nhiêu âm khí đã tích tụ lại. Anh mau đi đến phòng chờ của anh ở đó tôi nghi ngờ có một số thứ bẩn thỉu quấy phá anh hãy dán những lá bùa này trên cửa phòng, sau đó là một vài cái trên cửa sổ "Nên nhớ khi dán bùa phải thành tâm, không được có tâm lý bất kính" Lão Hà nói.

Thấy những gì Lão Hà nói rất nghiêm túc, nếu không học qua phim chắc tôi đã suýt tin.

Không phụ lòng tốt của ông ta, tôi lấy một đống bùa chú màu vàng và đến sảnh khách để dán từng tấm một.

Không thể nói là chân thành, nhưng ít nhất là không phạm thượng.

Một số điều, tốt hơn là nên tin rằng có, không nên mù quáng bác bỏ..

Khi tôi bước ra, tôi tình cờ nhìn thấy Tiểu Yến đang đứng ở cửa, trong lòng ngẩn ngơ.

Nhìn thấy tôi đang cầm một đống giấy vàng trong tay, cô ấy cũng rất tò mò nói: "anh đang làm gì vậy?"

Tôi cười khổ nói: "Có một lão già mũi bò nào đó,nói đêm nay không chừng có yêu quái xâm nhập tòa nhà D."

Sắc mặt Tiểu Yến hơi thay đổi, nhưng cũng nhanh chóng trở lại trạng thái tự nhiên, nói: "Những lá bùa này không có nhiều tác dụng, cần phải dùng gạo nếp."

"Nếp?"

"Đúng rồi! Làm sao có thể quên gạo nếp!"

Tôi không biết Lão Hà bước vào từ lúc nào, ánh mắt chợt nhận ra, vỗ vai tôi nói: "chí Dũng, làm ơn giúp tôi đến cửa hàng gạo và mua năm cân gạo nếp."

Tôi nói không nên lời: "Lão Hề, đừng làm loạn nữa, mua gạo nếp cái gì lại học qua phim hả?"

"Ngươi nghe ta đi mua." Lão Hà nói.

Tôi lắc đầu nói không được, làm những việc này cũng vô ích.

"Ngươi không đi ta đi"

Lão Hà vỗ vỗ cái mông của hắn chuẩn bị rời đi, ta vội vàng nói: "Được, được rồi, ta không đi mua sao? Ngươi mặc áo bệnh viện, khi đi ra ngoài trông như thế nào?"

Lão Hà nhếch miệng cười, nói là đúng rồi, đề phòng nhiều hơn nhất định sẽ có ích.

Tôi hoàn toàn không nói nên lời.

Lần đầu tiên nhìn thấy, ai đó đã đem những thứ từ phim ma trở thành hiện thực.

"Nhớ phải là gạo nếp nguyên chất, không được trộn lẫn với bất kỳ thứ gì khác." Lão Hà không quên nhắc nhở.

Tôi xua tay.

Tôi đến cửa hàng dầu gạo và mua năm gói gạo nếp, khi trở lại, tôi tình cờ gặp chị Tôn.

"Chí Dũng, sao em mua nhiều gạo nếp vậy?" Chị Tôn cười hỏi tôi.

Tôi nói đùa rằng tôi sẽ quay lại làm bánh bao để ăn.

Chị Tôn tỏ vẻ hoài nghi và nói: Làm bánh bao? Chí Dũng ngươi đang dấu diếm ta việc gì?

Tôi cười khà khà bảo thật ra có bệnh nhân, xem phim ma xong vô tình hỏi mua gạo nếp, trước cửa nhà D còn dán mấy tấm bùa màu vàng, nói đêm nay toà nhà D sẽ có tai hoạ.

Tưởng chị Tôn sẽ thấy buồn cười, nhưng cô ấy sững sờ một lúc rồi im bặt, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Chị Tôn?"

Tôi thấy cô ấy đang ngẩn ngơ, tôi đưa tay ra bắt tay trước mặt cô ấy.

Chị Tôn định thần lại, cười khan nói: "Làm theo lời ông ấy nói, dù không có việc gì thì ít nhất cũng có tinh thần thoải mái, đúng không? Mà này, tại sao em không mặc cái áo khoác màu đỏ. Tôi đã cho em lần trước? "

Tôi vò đầu bứt tai nói mùa này mặc xấu quá, dày quá.

"Nhất định phải mặc, lúc nào cũng phải mặc." chị Tôn lo lắng dậm chân nói.

"Được, được rồi, lúc về em sẽ mặc."

Sau vài lời, tôi chào tạm biệt chị Tôn.

Tôi nói thầm trong lòng, đừng lo lắng, dù sao cô ấy cũng già rồi, sao một người phụ nữ trẻ đẹp như chị Tôn lại còn có suy nghĩ lạc hậu như vậy, luôn bắt tôi mặc áo khoác đỏ ?

Vâng, tôi thừa nhận rằng phải có một số thứ bẩn thỉu ẩn trong tòa nhà D.

Nhưng áo khoác đỏ có công dụng gì?

Dù nghĩ như vậy, nhưng sau khi quay lại, tôi vẫn thành thật mặc chiếc áo đỏ vào- dù sao thì tôi thà tin tưởng còn hơn không tin tưởng.

Màn đêm buông xuống nhanh chóng, và tòa nhà D vốn đã tối nay càng trở nên u ám hơn.

Sau khi đổi ca với người trực ca sáng, anh ta huýt sáo và rời đi với vẻ mặt hạnh phúc.

Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, tôi tự nhủ lòng mình không ghen tị đó là nói dối, tuy lương anh ta ít hơn tôi một chút, nhưng anh ta lại làm việc theo ca ngày ... Đủ thứ chuyện quái gở ở tòa nhà D hầu như không bao giờ xảy ra trong ngày.

Tất nhiên, cái gì cũng có ưu và khuyết điểm ... Điều mà tòa nhà D thực sự cần là một người gác đêm, công việc bảo vệ ban ngày của Lưu Phúc Cường, chỉ cần đăng tin tuyển dụng, sẽ có rất nhiều người đổ xô đến, nếu sai sót một ngày, bệnh viện muốn sa thải Anh ấy thậm chí không cần suy nghĩ chút nào.

Khi tôi không có việc gì để làm, tôi muốn trò chuyện với Lão Hà nhưng thấy rằng ông ta vẫn đang bận.

Lão Hà bắt đầu rắc gạo nếp vừa mua dọc theo lối vào nhà.

Từ tầng một đến tầng bốn, không biết mệt mỏi, cuối cùng thắt lưng mỏi nhừ, tôi sợ ông ta xảy ra chuyện nên phải đi cùng ông ta đến phát điên. Một số người tò mò hỏi tôi đang làm gì, tôi nói dối rằng tòa nhà quá ẩm, hãy cho một ít gạo nếp vào để thoát ẩm.

Sau khi làm xong, cả hai chúng tôi đều kiệt sức và tắt thở.

Khi tôi trở lại tầng một, tôi thấy Tiểu Yến đang quay lưng lại với tôi, sững sờ nhìn vào nửa bao gạo nếp trên bàn.

Tôi định chào thì thấy cô ấy bất ngờ đưa hai tay ra, đút vô túi gạo nếp.

"Zi-"

Ngay khi tôi chạy tới, một điều kỳ lạ đã xảy ra!

Tôi thấy một làn khói dày đặc bốc ra từ tay cô ấy, giống như một chiếc đĩa sắt nóng đỏ, bất ngờ bị dội một chậu nước đá, và thoang thoảng mùi khét.

"gì!!"

Tiểu Yến hét lên, bàn tay co lại như bị điện giật, và ngã xuống đất vì đau đớn.

"Tiểu Yến!!"

Sợ hãi, tôi lao đến, đỡ cô ấy dậy, liếc nhìn đôi tay của cô ấy mà không khỏi choáng váng.

Đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại ban đầu giờ đã rỉ máu, và nhiều vết phồng rộp khác nhau xuất hiện trên đó, như thể chúng vừa được ngâm trong nước nóng ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top