Đêm kinh hoàng

Tôi choáng váng.

Tại sao điều này xảy ra?

Chẳng lẽ bên trong gạo nếp này, cất giấu hung khí gì sao?

"Tiểu Yến, Tiểu Yến cô không sao chứ?"

Tôi lo lắng nói, bế cô ấy lên và đặt trên băng ghế bên cạnh.

Nàng lắc đầu, thống khổ trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là một cỗ buồn bã nói không nên lời, cười khổ nói: "Thì ra, ta cũng là như vậy..."

"Cô... Cô đang nói về cái gì vậy? Tôi tò mò nói.

"Không có gì, Chí Dũng, tôi không sao, anh đừng lo lắng." Trình Tiểu Yến miễn cưỡng nặn ra một tia tươi cười, trong thần sắc tràn ngập mất mát.

Tôi không hiểu rốt cuộc cô ấy giấu diếm điều gì với tôi, càng không hiểu một túi gạo nếp, làm sao có thể tạo thành tổn thương lớn như vậy đối với làn da người?

Tôi cau mày, đi đến trước mặt túi gạo nếp.

Mơ hồ còn có thể ngửi được một cỗ mùi khét, trên cùng có một nhúm gạo nếp nhỏ, màu sắc đã biến thành màu đen, một cỗ hắc khí nồng đậm không ngừng tràn ngập ra.

Ta do dự một chút, cẩn thận vươn một ngón tay,  vào.

Tất cả đều bình thường, cũng không có xuất hiện tư vị khó chịu.

Ta hít sâu một hơi, đem hai bàn tay, toàn bộ bỏ vào trong đống gạo nếp...

Vốn tưởng rằng sẽ có cảm giác nóng rực hoặc châm chích truyền đến, nhưng ngoại trừ tay lạnh lẽo ra, cái gì cũng không cảm giác được.

Lần này ta hoàn toàn bối rối.

Gạo nếp gạo tẻ, hiển nhiên là gạo nếp bình thường, vấn đề thực sự, chỉ sợ là xuất phát từ Trình Tiểu Yến.

Tôi liếc nhìn Trình Tiểu Yến một cái, thật sự nghĩ không ra, vì sao cô ấy lại xuất hiện loại tình huống này?

Thậm chí, ta cũng không rõ, vì sao nàng lại muốn đi đụng vào túi gạo nếp kia?

"Ta đi lấy cho cô chút thuốc , tay cô bị không nhẹ đâu" Tôi nói.

"Không cần, rất nhanh sẽ tự mình khỏi hẳn. Anh thấy đấy, nó gần như tốt! Trình Tiểu Yến cười cười, giơ hai tay lên.

Tôi cho rằng cô ấy đang an ủi tôi, nhưng vừa nhìn, phát hiện vết thương trên tay, lại thật sự khép lại không ít, bong bóng bên cạnh, cũng không biết là cô ấy đâm bể hay là tự động tiêu tan, cơ hồ gần như không còn.

Năng lực tự chữa bệnh này, cũng khủng bố đi?

"Ta từ nhỏ chính là như vậy, đã quen." Trình Tiểu Yến hời hợt nói.

Quen với nó?

Tôi nhìn cô ấy thật sâu, luôn cảm thấy, người bạn cùng bàn gần hai năm này, càng ngày không hiểu rõ.

Trên người nàng, nhất định ẩn giấu rất nhiều bí mật.

......

Hơn mười một giờ đêm, tôi tuần tra mỗi tầng như thường lệ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới trở về phòng nghỉ.

Nửa đường đụng phải y tá Tào Phượng Kiều.

Bình thường lúc này, cô hoặc là ở phòng nghỉ y tá ngáy như sấm, hoặc là tựa vào bên giường chơi điện thoại.

Nhưng đêm nay, cô có vẻ có chút lục thần vô chủ, không ngừng bồi hồi ở cửa các phòng bệnh, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong một cái, sau đó lộ ra trạng thái trầm tư, tiếp theo lại đi phòng bệnh kế tiếp.

Tôi nghĩ rằng người phụ nữ này đã thay đổi?

Đi qua vỗ vỗ bả vai Tào Phượng Kiều, cười tủm tỉm nói: "Phượng tỷ, cái này không giống như chị bình thường a. "

Thân thể Tào Phượng Kiều run rẩy, tựa hồ bị dọa sợ, vừa nhìn là ta, nhất thời phẫn nộ không thôi, mắng: ngươi sao, tên ta đâu phải cho ngươi gọi thân mật như vậy? "

"Cô nói sai, cô làm gì ở đây? Không phải bình thường giờ này cô ở trong phòng của mình sao? Chắc hôm nay Lương tâm cắn rứt ? Ta cười trêu chọc nói.

Đối phó với loại người như Tào Phượng Kiều, cùng nàng mắng chửi là vô dụng.

Cô ấy giống như những người phụ nữ ngoài chợ, bạn càng mắng cô ấy càng hăng hái, có thể cãi nhau với bạn cả ngày lẫn đêm cũng không ngại mệt mỏi.

Biện pháp tốt nhất, chính là thỉnh thoảng trào phúng hai câu, làm cho trong lòng nàng tức giận, lại không có biện pháp phản bác.

"Ta muốn làm gì thì làm, không cần ngươi quản!?" Tào Phượng Kiều hừ lạnh một tiếng, nói.

"Được được, không làm phiền ."

Tôi quay lại và rời đi.

Người phụ nữ này không có biện pháp hoà hợp, cũng không biết nàng cùng phó viện trưởng rốt cuộc có quan hệ gì, kiêu ngạo ương ngạnh đến mức này.

Sau khi đi vệ sinh, trở lại phòng nghỉ, tôi lấy ra một gói cà phê, chuẩn bị tối nay thức đêm một chút, nhìn bà nội trình Tiểu Yến, rốt cuộc có đến hay không.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, tôi đi qua mở cửa, thấy là lão Hà, trong tay cầm rượu không biết lấy từ đâu, nói: "Uống một ly?" "

Tôi lắc lắc cà phê nóng trên tay, cười nói: "Tối nay không uống rượu nữa, có việc rồi." "

"Định thức đêm?" Lão Hà nhíu nhíu mày, nói, "Chí Dũng, ta nhắc nhở ngươi một câu, đêm nay đi ngủ sớm một chút, nghe được bất kỳ động tĩnh gì, cũng không nên rời giường, càng không nên mở cửa! "

Tôi nghi ngờ: Tại sao?

"Đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại cậu nghe tôi là được rồi."

Lão Hà nói xong, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ánh mắt lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm vào giường ta.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi.

Lão Hà không hé răng, đi đến bên giường, chỉ vào cái áo khoác đỏ đặt bên gối nói: "Ai cho ngươi? "

"Chị Tôn cho, còn nói cái này có thể trừ tà, dặn ta cả ngày mặc, ngươi nói có buồn cười hay không, với thời tiết nóng như thế này..." Tôi mỉm cười và nói.

- Ngàn vạn lần đừng mặc! Sắc mặt lão Hà trầm xuống, nói.

Tôi sửng sốt  nói, "Ý ông là sao?" "

"Dù sao đừng mặc là được rồi, quần áo này. Không sạch sẽ lắm. "

Lão Hà âm thầm nói, xoay người rời đi.

Ta lắc đầu, lão già này, từ  khi phòng bệnh lắp tv, cả ngày đều xem phim ma, trở nên nghi thần nghi quỷ.

Uống một ngụm cà phê mạnh, tinh thần quả nhiên tốt hơn rất nhiều, bật TV lên, thấy gần 1 giờ sáng, cửa lại bị gõ.

- Lão Hà, ngươi lại có chuyện gì a?

Tôi đứng dậy, đi ra mở cửa ,  phát hiện ngoài cửa không phải là lão Hà, mà là Trình Tiểu Yến.

Trình Tiểu Yến nét mặt căng thẳng, mím môi, đồng tử không ngừng thu phóng, trên mặt nhìn không thấy một tia huyết sắc.

- Tiểu Yến, ngươi——"

"Chí Dũng, tôi nói cho anh biết một chuyện."

Nàng bỗng nhiên nói.

"Chuyện gì?" Tôi hỏi.

"Sau hai giờ sáng, vô luận nghe được bất kỳ động tĩnh gì, nhất định, không thể đi ra, càng không được mở cửa!" Trình Tiểu Yến thận trọng nói.

Tôi sững sờ.

Ngữ khí này, làm sao có cảm giác giống như lão Hà?

"Là bà nội cô tới sao?" Ta cười khổ nói, "Yên tâm, bà không dám đụng đến ta đâu. Hơn nữa, bà ấy chỉ là một bà cụ"

"Không, anh không hiểu! Dù sao,  phải lắng nghe tôi! Trình Tiểu Yến nghiêm túc nói, "Còn nữa, cửa chính tòa nhà D, có thể khóa lại không? "

"Nhưng... Có, tôi có thể. "Tôi bị biểu tình của Trình Tiểu Yến, khiến cho giọng nói có chút khẩn trương.

"Lập tức khóa lại."

"Được."

"Chuyện cuối cùng, hiệu thuốc tầng 4, nghe nói trống không, tối nay tôi muốn qua đêm ở đó, được chứ?" Cô ấy nói.

"Cái này..."

Tôi có chút khó xử, hiệu thuốc lầu 4, tuy rằng bên trong có một cái giường nhỏ, nhưng bình thường là cấm bệnh nhân ở, nhưng nếu là Trình Tiểu Yến mở miệng, ở cả đêm cũng không có việc gì... Chỉ là tôi không hiểu, tại sao chỗ ở hiện tại của cô ấy đang rất tốt sao bổng dưng lại muốn đến hiệu thuốc tầng 4 ở?

"Đáp ứng ta được không?" Trình Tiểu Yến nắm tay tôi, dùng giọng điệu cầu khẩn nói.

Trái tim tôi mềm nhũn nói, "Được rồi." "

"Cám ơn."

Nói xong lời này, Trình Tiểu Yến liền vội vàng rời đi.

Ta nhìn bóng lưng nàng rời đi, nhíu nhíu mày.

Hành vi gần đây của cô ấy quá kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi tôi cảm thấy có chút xa lạ không nói nên lời.

Nhìn điện thoại di động, đã 1:47.

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi bước ra khỏi phòng nghỉ, lấy ra một ổ khóa, khóa cửa D, sau đó trở lại, tắt tất cả các đèn.

Trong bóng tối, lặng lẽ đếm thời gian, từng chút một trôi qua.

1:50, 1:55, 1:59, 2:03, 2:15, 2:38...

Mọi thứ đều yên tĩnh.

Tôi ngồi trên ghế sofa, bắt đầu có chút buồn ngủ!

Quả nhiên là do suy nghĩ nhiều...

Tối nay, không có gì xảy ra, phải không?

Ngay khi tôi đứng dậy từ ghế sofa và chuẩn bị lên giường ngủ, một cơn gió mạnh đột nhiên thổi vào cửa sổ.

Cửa sổ lạch cạch...phát ra âm thanh  ọp ẹp ... sau đó mở tung ra!

Vù vù vù!

Không ngừng có gió thổi vào, phòng nghỉ vốn nhỏ hẹp, trong nháy mắt trở nên âm lãnh vô cùng.

Trong lòng ta không hiểu sao có chút hồi hộp, vội vàng đi qua đóng cửa sổ.

Ngay khi tay chạm vào cửa sổ, chuẩn bị đóng lại trong một khoảnh khắc, đột nhiên, tôi cảm thấy một cái gì đó ...

Cố rướng cổ  nhìn ra ngoài cửa sổ...

Một lão bà mặc áo vải lanh màu lam, chống nạng, đầu đầy tóc bạc, đang đứng ở bên ngoài, vẻ mặt oán độc nhìn ta...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top