Hiểu lầm

Hiện giờ cô đang trong phòng riêng của mình nghỉ ngơi sau những tiết dạy. Đã hai ngày rồi, cô không nhìn thấy nó. Trong lòng cô cứ mãi bồn chồn, nhớ mong. Điều đó làm cho cô không thể nào tập trung được trong việc giảng dạy cũng như những việc khác. Hai ngày trôi qua chỉ có 48 tiếng đồng hồ thôi mà cô cảm thấy như dài cả thế kỉ. Từ đó làm cho cô nhận ra hình bóng nó đã in sâu vào cuộc sống của cô như thế nào, nếu nó còn không xuất hiện thì chắc chưa hết ngày thứ ba cô sẽ điên lên mất.

Cốc...cốc...cốc...

Tiếng cửa phòng cứ vang mãi nhưng người bên trong lại không ra mở cửa, người bên ngoài cũng rất kiên trì gõ cửa tới cùng. Và cuối cùng người bên ngoài không chịu nổi nữa mà đẩy cửa đi vào.
Đập vào mặt ông là cô giáo gương mẫu, xinh đẹp quyến rũ nhất cái trường này, cũng là người không chịu mở cửa. Làm cho một hiệu trưởng trăm công nghìn việc như ông gõ muốn gãy cả tay. Nhìn cô cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đã hai ngày, hai ngày rồi nhưng đầu óc cô vẫn ở trên mây. Nên hôm nay ông quyết định sẽ cho cô nghỉ phép để tịnh dưỡng, không thôi người ta lại nói ông bóc lột sức lao động của giáo viên để giáo viên làm việc tới điên thì không hay cho lắm.

"Cô giáo Hoa!" Tiếng kêu to lớn của hiệu trưởng giúp cho cô thoát khỏi cơn mộng mị mà đáp lời với ông
-Cô: Có việc gì sao, thưa thầy?
-Hiệu trưởng: Lần này tôi tới đây là muốn nói với cô một việc. Dạo này tôi thấy tinh thần của cô có hơi sa sút nên tôi quyết định sẽ cho cô nghỉ dưỡng một thời gian.
Vừa nghe được nghỉ thì cô cảm thấy rất phấn khởi, nhưng cô chợt nhớ ra nếu như cô nghỉ thì khi nó đi học lại cô sẽ không thể gặp nó, không thể nhìn thấy nó. Điều ấy thì cô lại không muốn chút nào, nên cô nhanh chóng chối từ.
-Cô: Lớp tôi đã sắp thi đại học rồi, tôi không thể bỏ các em ấy giữa chừng mà đi nghỉ dưỡng được. Cảm ơn thầy
-Hiệu trưởng: Tôi quên mất. Cũng đúng, hiện nay lớp cô lại không có lớp trưởng, chắc cô sẽ phải bận rộn lắm đây. Vậy kì nghỉ sẽ để sau vậy.
-Cô: Thầy nói vậy là sao? Lớp trưởng lớp tôi, em ấy chỉ xin nghỉ phép thôi mà
-Hiệu trưởng: Cô là giáo viên chủ nhiệm mà lại không biết gì sao? Em ấy đã làm thủ tục rút học bạ từ trước rồi. Thời gian mấy ngày nay em ấy còn học ở đây chỉ vì em ấy nói sợ công việc lớp nhiều quá cô sẽ vất vả nên nán lại giúp đỡ cô thêm thôi. Hình như là em ấy chuẩn bị đi du học hay sao đó và có thể là định cư bên đó luôn.
Cô nghe thầy hiệu trưởng nói mà như sét đánh ngang tai. Bất chợt cô bật dậy khỏi ghế rồi tông cửa chạy ra. Bỏ lại thầy hiệu trưởng với khuôn mặt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"An Kỳ! An Kỳ!"
"Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra được, em ấy không thể nào bỏ mình đi như vậy được"
"Chẳng lẻ em ấy muốn bỏ đi"
Những suy nghĩ ngỗng ngang, sự lo sợ mất đi nó làm cho cô bỏ lại tất cả mà chạy đi như một người mất đi lí trí.
———@@@@——-
Tại nhà nó, hiện giờ nó đang chuẩn bị sắp xếp đồ đạc để rời đi. Nhìn những đồ vật kỉ niệm của cô và nó bất chợt nó lại chạnh lòng. Rời xa thành phố này, không có điều gì làm nó lưu luyến bằng cô. Người phụ nữ nó đã và vẫn mãi yêu. Nhưng giờ đây, nó nhận ra mình phải lùi bước về phía sau để cô có thể tìm kiếm một hạnh phúc cho riêng mình.
Cạch- cửa phòng mở ra, Bảo Vy được một cô giúp việc đẩy xe lăn đi vào. Nhìn thấy nó đang nâng niu những món đồ kỉ niệm của hai người làm cho cô ta muôn phần đố kị. Nhưng vẫn phải kiềm nén sự đố kị đó mà thay vào đó là sự hiền diệu, đáng yêu trước mặt nó.
-Bảo Vy: Kỳ! Kỳ đã chuẩn bị xong chưa?
-Nó: Ừm. Cũng sắp rồi.
Nghe giọng nói lạnh nhạt của nó đối với mình càng làm cho cô ta thêm phần ganh ghét. Dựa vào gì mà khi nói chuyện với cô, giọng nói của nó luôn luôn mang theo sự ấm áp và cưng chiều. Còn với cô ta thì chỉ toàn là lạnh nhạt cơ chứ. Mặc dù cô ta đã sử dụng khổ nhục kế, chạy ra đỡ cho nó, cứu nó. Nhưng đổi lại ngoài một chút quan tâm khi ở bệnh viện và một tấm vé đưa cô ta sang nước ngoài điều trị thì cô ta chẳng nhận được gì nữa cả.
Trong lúc nó đang xoay lưng cẩn thận đặt từng món đồ vào thùng thì Bảo Vy mới lộ ra khuôn mặt thật của mình.
"Tôi đã hy sinh nhiều như vậy, tại sao Kỳ vẫn lạnh nhạt với tôi. Tôi sẽ làm cho Kỳ chỉ mãi là của tôi, của tôi mà thôi"
Bảo Vy âm thầm tính toán mà không biết rằng vẻ mặt hung ác của cô ta đã được một người thu hết vào tầm mắt.
——@@@@——
Dinh...doong...dinh...doong...
Sau khi bác quản gia ra mở cửa thì cô không chần chừ thêm nữa mà lao vào trong tìm kiếm nó. Cuối cùng thì cô cũng đã thấy nó đang thu dọn đồ đạc, bên cạnh nó là Bảo Vy đang ngồi xe lăn. Bỗng chốc ngọn lửa trong lòng cô lại bùng nổ. Mà bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại khó có thể kiềm nén bản thân mình khi An Kỳ ở bên một cô gái khác.
- Cô: Đường An Kỳ!
Nghe tiếng gọi quen thuộc nó lập tức ngẩn đầu lên. Khuôn mặt nó ngày nhớ đêm mong, nay đang xuất hiện trước mắt nó. Nó bỏ tất cả trong đồ trong tay xuống mà chạy đến ôm cô vào lòng, nó nhớ mùi hương, nhớ dáng hình, nhớ giọng nói, đôi mắt...
Cô khi được nó ôm vào lòng thì cũng không kiềm được mà đưa tay ôm lấy nó.
Một cảm giác hạnh phúc tràn lan giữa hai người nhưng người còn lại thì lại cảm thấy thật chán ghét.
-Bảo Vy: Cô Hoa. Cô đến đây có việc gì không ạ?
Cô nghe Bảo Vy lên tiếng thì đẩy nhẹ nó ra.
-Cô: Cô có chuyện muốn gặp An Kỳ
-Nó: Có chuyện gì vậy cô?
"Không có chuyện gì thì không được tìm em sao?" Cô mang một giọng nói hờn giỗi mà nói với nó
-Nó: Đâu...đâu có. Cô tìm em lúc nào cũng được. Em rất vui
Nó cười sung sướng nhìn cô. Nó cứ tưởng sẽ không bao giờ có thể gặp lại cô nữa mà hôm nay cô lại tới tìm làm nó rất vui. Trước khi đi còn có thể gặp lại cô lần cuối.
-Cô: Tại sao em đi du học mà không cho cô biết? Có phải hôm nay cô không đi tìm em thì em sẽ lẳng lặng ra đi đúng không?
-Bảo Vy: Không phải đâu cô. Chỉ là tụi em phải đi ra nước ngoài một thời gian thôi
-Cô: Em đi cùng cô ấy?
-Nó: Không...không phải đâu cô
-Bảo Vy: Có gì phải giấu đâu chứ Kỳ. Tụi mình đi chung với nhau mà. Kỳ còn hứa sẽ chăm sóc em nữa mà. Cô là người lớn, cô sẽ thông cảm thôi.
-Cô: Xin lỗi đã làm phiền
Cô chạy vụt đi mặc những tiếng gọi của nó ở phía sau. Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt mỹ lệ càng làm cho người ta thương cảm. Nó đang muốn chạy đuổi theo cô thì Bảo Vy bất chợt té ngã ra khỏi xe lăn. Nó muốn đỡ cô ta đứng dậy rồi chạy theo cô nhưng cô ta cứ níu kéo làm nó không thể đuổi theo được. Nó đành bất lực đứng đó nhìn người con gái nó yêu khuất bóng.
-Bảo Vy: Kỳ. Em đau, Kỳ đỡ em lên phòng được không?
-Nó: Ừ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top