Chương 99

"Vậy sao?" Vốn trong đôi mắt bởi vì nghĩ đến Tôn Thừa Hoan ngốc nghếch mà có chút vui vẻ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Bùi Châu Hiền lạnh lùng nhìn ba người, trực tiếp lấy chìa khóa ra, đi đến trước nhà mở cửa, "Tôi nhớ là lúc trước chúng ta đã nói rồi, ba mẹ sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa."

Mở cửa, đi vào đổi dép, Bùi Châu Hiền nhìn ba người tự nhiên cùng tiến vào, giọng có chút giễu cợt, "Mấy vị đều là đại nhân vật, lúc nào thì cũng không nói chữ tín như vậy?"

"Con......." Người đàn ông trung niên rõ ràng nổi giận, trợn mắt nhìn cô, giọng hết sức kém, "Cái giọng điệu này của con là sao, có đứa con nào cùng cha mẹ nói chuyện như vậy sao?"

Đi tới trong phòng khách ngồi xuống, Bùi Châu Hiền giọng nhàn nhạt nói, "Có chuyện gì nói thẳng đi, nếu như muốn gọi tôi trở về, vậy thì không cần nói nữa."

"Châu Hiền. . ." Người đàn ông trẻ tuổi tới cùng ba mẹ Bùi Châu Hiền trơ mặt đi tới, rất nịnh hót nói, "Chúng ta cũng nên kết hôn rồi."

Chân mày xinh đẹp của Bùi Châu Hiền khẽ nhíu mày, nhìn người đàn ông trẻ tuổi ánh mắt hết sức lạnh băng, "Tôi nhớ thời điểm tôi 18 tuổi đã cùng anh giải trừ hôn ước."

Nụ cười trên mặt người đàn ông trẻ tuổi hơi khựng lại, vừa muốn nói tiếp nói gì đó, Bùi Châu Hiền trực tiếp đứng lên, ôm ngực nhìn ba mẹ mình, " Tôi nghĩ hai người cũng không có nhiều thời gian cùng tôi nói nhảm, Bùi uỷ viên, chủ tịch Đan, có chuyện nói thẳng, đừng lãng phí thời gian của hai bên, buổi chiều tôi còn phải đi làm."

Người bất ngờ tới chính là ba mẹ Bùi Châu Hiền, ba Bùi Đình Vĩ, mẹ Đan Trác, cùng với vị hôn phu trên danh nghĩa của cô, Cận Phi Hàn.

Đan Trác khẽ mỉm cười, nhìn con gái nói, "Châu Hiền, nhớ kỹ ước định của chúng ta năm đó chứ."

"Nhớ rõ." Bùi Châu Hiền đối mặt cha mẹ, không có nửa điểm tôn kính, "Tôi ở bên ngoài đi học đến công tác, không phải dựa vào các người một phân một hào nào, nửa điểm thế lực cũng không."

"Đúng vậy." Đan Trác vẫn duy trì mỉm cười, đáy mắt nhưng không có chút ý cười nào, "Châu Hiền, con cảm thấy mình làm được sao?"

" Tôi không có làm được?" Bùi Châu Hiền cười nhạo nói, "Tôi lúc nào dùng qua tiền và thế lực của các người rồi hả?"

Đan Trác ngồi vào đối diện Bùi Châu Hiền, rất ưu nhã nhìn con gái, "Con không dùng tiền cùng thế lực của chúng ta, nhưng còn Tôn Thừa Hoan thì sao?"

Bùi Châu Hiền sững sờ, nhìn Đan Trác không nói lời nào.

Xác thực....... Từ khi cô biết Tôn Thừa Hoan tới nay, vẫn luôn là Tôn Thừa Hoan bảo vệ cô, giúp cô.

Bùi Đình Vĩ nhíu mày lại, rất bất mãn nói, "Bà cùng nó nói chuyện này để làm gì?"

Quay đầu, Bùi Đình Vĩ nghiêm nghị nói với Bùi Châu Hiền, "Hôm nay con đồng ý, vậy thì tốt, chúng ta trở về, nếu con không đồng ý, ta cũng sẽ đem con mang về."

"Thu hồi tính khí của ông lại đi." Đan Trác hướng về phía Bùi Đình Vĩ nói, hồi phục lại nhìn Bùi Châu Hiền như cũ trầm tư, "Ta lúc đầu đáp ứng con cho con ở tại chỗ này, cũng là bởi vì con nói con phải dựa vào chính mình cố gắng để cho chúng ta biết chính nghĩa và công lý vẫn tồn tại. Nhưng bây giờ thì sao? Con nhìn mình đi, nếu như không phải là có Tôn Thừa Hoan, con có thể thoát khỏi những thứ nguy hiểm kia không? Con có thể leo đến vị trí này sao?"

Đúng vậy, nếu như không phải có Tôn Thừa Hoan, cô thật sự có thể thực hiện giấc mơ của mình sao?

Cho dù đã nghĩ muốn từ chức làm luật sư, trong lòng Bùi Châu Hiền vẫn đối với thân phận của Tôn Thừa Hoan có chút nghi kị, dù sao Tôn Thừa Hoan làm rất nhiều chuyện đều là phạm pháp.

Nhưng hôm nay, ba mẹ cô công khai đến bức bách cô trở về, thậm chí nói cho cô biết không có Tôn Thừa Hoan cô leo không tới vị trí như ngày hôm nay, cô bỗng nhiên ý thức được một số chuyện.

Tôn Thừa Hoan. . . Thật ra thì cùng những người có địa cao rất giống nhau, rất giống đi.

Ba mẹ cô, vì đạt được mục đích, trên tay oan uổng bao nhiêu mạng người, mà Tôn Thừa Hoan giết người, cô không biết cụ thể, lại biết đối phương cho tới bây giờ không phải người bình thường.

So với ba mẹ cô, Tôn Thừa Hoan đáng yêu nhiều hơn a.

Nghĩ tới đây, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên cười.

Tôn Thừa Hoan chưa bao giờ gây nguy hiểm đến tính mạng của người bình thường, mà cô là người bình thường vì chính nghĩa mà phấn đấu, cần gì phải bởi vì Tôn Thừa Hoan mà từ bỏ công việc Kiểm sát trưởng đi làm luật sư.

Bùi Đình Vĩ và Đan Trác thấy Bùi Châu Hiền bỗng nhiên lộ ra nụ cười ấm áp, hai mắt nhìn nhau một cái, đều có chút không hiểu.

"Em ấy là người yêu của tôi, tôi dựa vào em ấy có vấn đề gì sao?" Bùi Châu Hiền thu hồi nụ cười, mang theo một chút tự hào, "Em ấy giúp đỡ tôi không được sao?"

Gương mặt tuấn tú của Cận Phi Hàn lập tức thay đổi sắc mặt, ban đầu hồng nhuận phơn phớt trở nên tái nhợt.

"Nói hươu nói vượn!" Bùi Đình Vĩ vỗ mạnh xuống bàn, "Người yêu cái gì? Hai nữ nhân nói cái gì người yêu, nói bậy."

Nhìn thẳng ba mình có vẻ như giận dữ, giọng nói của Bùi Châu Hiền như cũ, trong trẻo lạnh lùng, "Chuyện của tôi, các người không cần xen vào."

"Châu Hiền, nhưng cô ta là người của xã hội đen a." Đan Trác ngăn Bùi Đình Vĩ lại muốn tiếp tục nổi giận, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Không phải con muốn làm Kiểm sát trưởng vì chính nghĩa sao? Cùng một phần tử xã hội đen cùng một chỗ thật sự tốt sao?"

Khóe môi mỉm cười, Bùi Châu Hiền nhìn thấy ý đồ của mẹ minh muốn gây chia rẽ quan hệ của cô và Tôn Thừa Hoan, giọng dửng dưng nói, "Uỷ viên Quốc hội có thể trợ giúp tập đoàn trốn thuế lâu dài, tại sao Kiểm sát trưởng lại không thể cùng phần tử xã hội đen yêu đương?"

"Con......." Đan Trác bị nói như vậy cũng có chút đổi sắc mặt, hít một hơi sâu khống chế cảm xúc, lại tiếp tục nói, "Ta và ba ba con đó là liên minh chính trị về buôn bán, hai người vậy coi như cái gì?"

"Người yêu giúp đỡ lẫn nhau." Bùi Châu Hiền không có phân nửa do dự nói tiếp.

"......" Đan Trác nhất thời trầm mặc.

Cận Phi Hàn cầm ra một phần tài liệu, đưa cho Bùi Châu Hiền nói, "Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan không phải người tốt lành gì, em cho rằng cô ta là thật tâm yêu em sao? Chẳng qua là. . ."

Dừng một chút, Cận Phi Hàn thở dài, ra vẻ khó xử, "Anh cũng không muốn em thương tâm, bất quá anh vẫn phải nói thẳng, Tôn Thừa Hoan cô ta...... Cô ta là thứ bụi hoa lão luyện đó, chẳng qua là chơi đùa với em mà thôi."

Không có lập tức trả lời, Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm Cận Phi Hàn, ánh mắt càng trở nên lạnh như băng.

Bị cô nhìn có chút chột dạ, Cận Phi Hàn nhịn xuống xung động muốn quay đầu đi, nói với Bùi Châu Hiền, "Nhìn một chút tài liệu bên trong đi, xem xong em sẽ biết Tôn Thừa Hoan là người như thế nào."

Lại nhìn chằm chằm hắn vài giây, Bùi Châu Hiền lạnh lùng cười cười, mở ra phần tài liệu kia, bên trong để một số ảnh chụp Tôn Thừa Hoan và nữ nhân khác thân mật, kể cả Tú Anh, Khương Sáp Kỳ, và với..... Phó Quân.

"Anh muốn nói rõ cái gì?" Trong những tấm ảnh kia lại còn có Tôn Thừa Hoan và Phó Quân hôn nhau, cùng với tư thế cùng Khương Sáp Kỳ hết sức mập mờ, trong lòng Bùi Châu Hiền nổi lên ghen tuông, nhưng trên mặt vẫn là lạnh lùng như cũ.

"Tôn Thừa Hoan trước kia đã từng cùng một cô gái tên là Phó Quân kết giao qua." Ngữ khí của Cận Phi Hàn có chút ác độc, "Sau đó bị Phó Quân bỏ rơi, cũng là bởi vì cô ta cùng người tên Khương Sáp Kỳ quá mức mập mờ, bị Phó Quân biết được."

"Tiếp tục." Bùi Châu Hiền từ chối cho ý kiến, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

"Sau đó vẫn luôn cùng cô gái tên Tú Anh ở chung, nói là quan hệ Thiếu chủ và thủ hạ, trên thực tế. . ." Cận Phi Hàn nhìn Bùi Châu Hiền một cái, vừa tiếp tục nói, "Sau đó quen biết em, liền bắt đầu theo đuổi em, thế nhưng vẫn là đang cùng những nữ nhân khác mập mờ, ví dụ như Khương Sáp Kỳ và Phó Quân. Đúng rồi, vụ án của Hồ Vĩ, cô ta giúp em không ít việc đi? Thật ra thì đây là mưu kế nhất tiễn song điêu* của cô ta, lúc ấy công ty nhà Phó Quân cũng bởi vì Hồ Vĩ xảy ra vấn đề lớn."
*nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai đích

"Ừ." Gật đầu một cái, trên mặt Bùi Châu Hiền thần sắc vẫn như cũ không một gợn sóng, để cho người không nhìn ra cảm xúc, ngay cả Bùi Đình Vĩ và Đan Trác một bên cũng như vậy.

"Còn gì nữa không?" Từ trên bàn cầm ly lên rót chén nước uống, Bùi Châu Hiền liếc nhìn ba mẹ, cũng rót một ly thả vào trước mặt bọn họ, lúc này mới ngồi vào trên ghế sa lon, nói với Cận Phi Hàn.

"Không có. . ." Lần không rõ ý tưởng của Bùi Châu Hiền, nhưng tự tin cho rằng Bùi Châu Hiền hẳn sẽ tin tưởng mình, Cận Phi Hàn nâng lên mi, "Loại người như Tôn Thừa Hoan không đáng giá để em yêu mến, Châu Hiền, cùng anh trở về đi, gả cho anh, anh sẽ đối tốt với em cả đời."

"Như vậy. . ." Bùi Châu Hiền như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại, " A lô? 110 sao? Nhà tôi bên này có người đối với người yêu tôi tiến hành phỉ báng, tôi muốn báo án. . ."

"Cạch....." một tiếng, điện thoại trong tay Bùi Châu Hiền bị đánh rơi trên đất, Bùi Châu Hiền thở dài, ngẩng đầu nhìn ba mình, "Bùi ủy viên, cái điện thoại Iphone này là Tiểu Đản nhà tôi mua cho tôi, giá cả cụ thể tôi không biết, bất quá khẳng định ít nhất năm ngàn tệ. Căn cứ quy định tại điều 275 Luật Hình sự, cố ý hủy hoại hoặc làm hư hại tài sản công và tư nhân, có giá trị khá lớn hoặc là có tình tiết nghiêm trọng, thời hạn phạt tù ba năm, tạm giam hoặc là phạt tiền. Hành động của ngài đã đạt đến mức lớn hơn tiêu chuẩn, dựa theo chế tài của nước ta, là có thể lập án khởi tố đấy."

"Cô. . . Cô. . ." Bùi Đình Vĩ bị Bùi Châu Hiền làm cho giận đến mặt đỏ bừng, chỉ vào Bùi Châu Hiền thật lâu, một câu nói cũng không nói nên lời.

Trên mặt Đan Trác đã sớm không có ý cười cố làm ra vẻ yêu thương, mặt không biểu tình nhìn Bùi Châu Hiền nói, "Châu Hiền, con thật sự không theo chúng ta về sao?"

"Còn cần lặp lại lần nữa sao?" Bùi Châu Hiền đứng lên, đi tới bên cạnh nhặt điện thoại, xác định không hỏng sau đó chậm rãi nói, "Tôi sẽ không cùng các người trở về, cũng sẽ không theo như ý hai người, cùng người hai người chỉ định kết hôn."

"Con không sợ người trong lòng của con gặp nguy hiểm sao?" Đan Trác mặt đầy âm lãnh, "Đừng tưởng rằng một cái hắc bang có thể nhấc lên sóng gió gì, con không theo chúng ta trở về, khó bảo toàn cho cô ta. . ."

Bùi Châu Hiền nhíu mày lại, nhếch môi nhìn xem mẹ của mình, trong mắt tức giận làm sao cũng đều không thể che giấu được.

"Theo quy định tại Điều 42 về Quy chế xử phạt vi phạm hành chính, có tình tiết dưới đây, tạm giam 5 ngày hoặc là phạt tiền không quá 500 nhân dân tệ. Trong trường hợp nghiêm trọng thì phải tạm giam từ 5 ngày đến 10 ngày đối với hành vi viết thư đe dọa hoặc là lấy những phương pháp khác uy hiếp an toàn của người khác." Giọng nói trong trẻo từ phía sau mọi người vang lên, Bùi Châu Hiền nghe thấy giọng nói và nội dung kia, lộ ra một nụ cười ấm áp.

Tôn Thừa Hoan từ cửa đi vào, không để ý tới những người khác trong phòng, trực tiếp đi thẳng tới bên người Bùi Châu Hiền một tay ôm eo cô, sau đó mỉm cười nói với Đan Trác, "Mẹ vợ đại nhân, lời nói đe dọa, là hành vi trái pháp luật, sẽ bị chú cảnh sát bắt đó."

*******

Thê thê nhà này thế nào cứ vừa phúc hắc vừa đáng yêu thế này🤧😢

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top