Chương 95

"A di, ngày hôm nay có người tới nhấn chuông cửa." Bùi Nam thấy Bùi Châu Hiền từ khi đi làm về vẫn duy trì bộ dạng mất hồn mất vía, vẫn không dám tiến lên quấy rầy, sợ bị đuổi đi. Thế nhưng mà cuối cùng vẫn không nhịn được chạy đến trước mặt Bùi Châu Hiền, theo thói quen lại muốn kéo gấu quần Bùi Châu Hiền, "Sau đó Nam Nam nghe được tiếng mở cửa. . ."

"Con nói cái gì?" Bùi Châu Hiền nghe lời này một cái lập tức thanh tỉnh, nhìn Bùi Nam, nghi ngờ nói, "Con chắc chắn là tiếng mở cửa?"

"Dạ, giống như âm thanh lúc a di trở về mở cửa." Bùi Nam rất ngoan ngoãn gật đầu, "Sau đó lại không quay lại."

"Vậy sao. . ." Bùi Châu Hiền như có điều suy nghĩ mà dựa vào ghế sô pha, nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này đến nay, sắc mặt trùng xuống, nhìn Bùi Nam hồi lâu nói, "Nam Nam, ba ba con thực sự không nói với con cái gì sao?"

Bùi Nam lắc đầu, rất nghiêm túc đáp, "Ba ba chỉ bảo con đi tìm mẹ........ A di, nói chỉ có a di mới có thể cứu ba."

Nghe được một chữ "mẹ", thần tình trên mặt Bùi Châu Hiền thoáng có một chút không ổn định, sau đó nói với Bùi Nam, "Ba ba con lúc nào đưa sợi dây chuyền kia cho con."

Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, Bùi Nam bĩu môi, "Ngày sinh nhật Nam Nam, ba ba nói cho Nam Nam a di trong hình là mẹ của Nam Nam...... Về sau có mấy người xấu xông tới bắt ba ba đi."

"Ồ?" Bùi Châu Hiền sững sờ, trên mặt kinh ngạc, "Có người bắt ba ba của con? Vậy ba con làm sao mang con tới nơi này?"

"Những người đó bắt ba ba, Nam Nam tự mình một mình chờ ở nhà, buổi tối ba ba bỗng nhiên trở lại, nói cho Nam Nam muốn tới tìm mẹ........", "Ba ba nói mẹ lợi hại nhất, là kiểm sát trưởng chuyên môn bắt người xấu........"

"Vậy sao. . ." Bùi Châu Hiền thả lỏng hai đầu gối, ngồi thẳng thân thể, trầm ngâm một lúc lâu, ngược lại nói với Bùi Nam, "Sợi dây chuyền kia, ta nhìn lại một chút."

Bùi Nam rất nghe lời cởi dây chuyền xuống giao cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền tiếp nhận, mở mặt dây chuyền ra, tinh tế nhìn tấm hình bên trong kia.

Tấm hình này, ngay cả chính cô cũng không biết chụp từ lúc nào.

Hơn nữa nhìn ánh mắt của mình trong hình, tựa hồ tâm tình không tốt?

Nhíu mày lại tự hỏi nguồn gốc của tấm hình này từ đâu mà có, đôi mắt trầm xuống quét đến một góc nào đó của tấm ảnh, Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm một góc một lúc lâu, lại nhìn kỹ phía sau mình trong tấm ảnh, sắc mặt càng ngày càng kém.

Đây rõ ràng....... là chụp tại trước mộ phần chú của cô.

Bùi Châu Hiền luôn có thể giữ bình tĩnh, lúc này cảm giác mình hết sức tức giận.

Rốt cuộc là người nào, cư nhiên ở thời điểm cô đi bái tế chú lén chụp cô, còn bảo một đứa bé gọi cô là mẹ?

"Con thật sự không biết ba ba con tên gì sao?" Giọng nói của Bùi Châu Hiền lạnh như băng hỏi Bùi Nam, "Lẽ nào từ trước tới nay chưa từng có ai tới tìm ba ba con?"

Cô bé mẫn cảm lập tức cảm giác được Bùi Châu Hiền tức giận, sợ hãi nhìn cô, "Bọn họ đều hỏi ba ba con có ở nhà không. . ."

Chuông cửa vào lúc này vang lên, Bùi Châu Hiền ngẩn người, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, liền thấy bộ dạng Tôn Thừa Hoan cười ngốc ở đó.

Bởi vì tấm ảnh mà nổi lên cơn tức lập tức giảm xuống, trong con ngươi Bùi Châu Hiền xẹt qua một tia ôn nhu, nét mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng, "Em tới đây làm cái gì?"

"Em.....Em....." Khuôn mặt Tôn Thừa Hoan đỏ bừng lên, ấp úng nửa ngày, vẫn thành thật mà cúi thấp đầu, có chút sợ hãi, "Em. . . ngủ quên. . ."

"Hửm?" Bùi Châu Hiền bị nàng đột nhiên nói một câu khiến cho sửng sốt, có chút không rõ ràng cho lắm.

"Em......Em chính là muốn dựa vào cái ghế ngủ một chút..... Kết quả không nghĩ tới ngủ thiếp đi........" Tôn Thừa Hoan xoắn xuýt mà cúi đầu, tay còn đang nắm góc áo, "Em không có phiền chán, cũng không có tức giận, càng không có muốn buông tay......."

Khi nàng vừa tỉnh ngủ, ánh trăng trong trẻo từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong thư phòng của nàng, làm cho nàng có chút ngẩn ngơ.

Chỉ là vài giây qua đi, nàng liền ý thức được điểm không đúng, nâng cổ tay nhìn xuống đồng hồ, lập tức cầm lấy áo khoác chạy ra cửa.

Một đường đem tốc độ xe trong khả năng cho phép tăng lên tốc độ cao nhất, cho đến khi đến cửa Viện kiểm sát, nhìn cửa đã sớm đóng lại, trong lòng Tôn Thừa Hoan lập tức lạnh xuống.

Sao nàng lại cho rằng Bùi Châu Hiền sẽ ở chỗ này chờ nàng?

Ngồi ở chỗ tài xế thật lâu, Tôn Thừa Haon trong đầu thiên hồi bách chuyển*.
*quay đi quay lại trăm ngàn lần

Trong chốc lát có chút tức giận, trong chốc lát có chút ai oán, trong chốc lát lo lắng Bùi Châu Hiền sinh khí cho rằng nàng kiên trì không được vài ngày, trong chốc lát lại sợ hãi Bùi Châu Hiền bởi vì nàng không có tới thở phào nhẹ nhõm.

Xoắn xuýt như vậy hồi lâu, Tôn Thừa Hoan rốt cục lấy dũng khí lái xe đi đến nhà Bùi Châu Hiền.

Nhìn nàng cúi đầu ở trước mặt mình bộ dạng vừa ủy khuất vừa sợ hãi, Bùi Châu Hiền một hồi đau lòng.

Tôn Thừa Hoan coi trọng tâm tư, chuyện này cô vẫn luôn biết.

Trong khoảng thời gian gần đây, thái độ của mình đối với nàng, sợ rằng mỗi ngày cũng làm cho nàng quấn quýt thật lâu, mà không phải vẻ mặt thờ ơ đối với mình cười ngây ngô.

Suýt nữa muốn đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực, Bùi Châu Hiền gắt gao chịu đựng xúc động như vậy, càng dùng sức cầm lấy sợi dây chuyền kia.

Hơn nửa ngày không có nghe được bất luận lời đáp lại nào, Tôn Thừa Hoan lặng lẽ giương mắt nhìn Bùi Châu Hiền, lại phát hiện cô cư nhiên thất thần, nhất thời càng thêm nguội lạnh trong lòng.

Chẳng lẽ. . . Thật sự đã không quan trọng rồi sao?

Ánh mắt liếc đến trong tay Bùi Châu Hiền đang nắm dây chuyền, nhíu lông mày, Tôn Thừa Hoan kéo cái tay của Bùi Châu Hiền, cầm lấy sợi dây chuyền kia.

"Ôi chao. . ." Phục hồi tinh thần Bùi Châu Hiền đang muốn lấy lại sợi dây chuyền, Tôn Thừa Hoan đã thấy được tấm ảnh bên trong dây chuyền, khuôn mặt nhất thời âm trầm xuống.

Lông mi nháy liên tục, Tôn Thừa Hoan chỉ cảm giác hận bản thân không thể giết chết chủ nhân sợi dây chuyền kia.

Khẳng định không phải của Bùi Châu Hiền, nàng và Bùi Châu Hiền cùng một chỗ lâu như vậy, chưa từng thấy vật như vậy.

"Trả lại cho chị........" Bùi Châu Hiền vừa thấy Tôn Thừa Hoan nhìn mặt dây chuyền đã biết hỏng việc, quả nhiên Tôn Thừa Hoan cho tới bây giờ thần sắc nhàn nhạt hoặc là bộ dạng ngốc nghếch ở trước mặt cô, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi.

Vừa đau lòng không nỡ vừa nghĩ phải giải thích thế nào, Bùi Châu Hiền đưa tay muốn lấy lại sợi dây chuyền từ tay Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan lại trực tiếp đem dây chuyền ném xuống đất, "Không cho phép chị cầm!"

Dở khóc dở cười nhìn bộ dạng Tôn Thừa Hoan bá đạo, Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, chìa tay muốn nhặt sợi dây chuyền kia, tay bỗng nhiên bị kéo, sau đó dùng lực kéo tay cô, cô bị kéo vào trong lòng Tôn Thừa Hoan.

"Chị có thể để cho em không cần lo lắng như vậy có được không?" Tôn Thừa Hoan cơ hồ là mang theo tiếng khóc nức nở nói ra, "Như vậy. . . Dù có lòng tin như thế nào đi nữa, đều sẽ biết sợ đó."

Mặc cho Tôn Thừa Hoan đem chính mình ôm chặt, đã lâu không có cảm thụ được ôm ấp ấm áp, Bùi Châu Hiền thoải mái mà nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một hồi an tâm. Nghe Tôn Thừa Hoan nói như vậy, có chút thở dài.

Tiểu Đản ngốc. . .

Chỉ có thể ở trong tâm lặng lẽ mà gọi cái tên thân mật kia, Bùi Châu Hiền hai tay rũ xuống hai bên, thật lâu, giọng nói nhàn nhạt, "Chị sẽ không thích bất kỳ người nào khác."

Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền tay nắm thật chặt, "Mặc kệ, ngược lại chị phải thích em!"

Lời mới nói ra khỏi miệng, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên có chút ngây dại.

Sẽ không thích bất kỳ người nào khác?

Cái kia. . . Ý tứ chính là sẽ chỉ thích nàng?

Cùng Bùi Châu Hiền kéo ra chút khoảng cách, Tôn Thừa Hoan nhãn thần nóng bỏng nhìn Bùi Châu Hiền, trong ánh mắt hừng hực, làm cho Bùi Châu Hiền rất mất tự nhiên từ trong ngực nàng tránh thoát, cúi người muốn đi nhặt sợi dây chuyền kia, Tôn Thừa Hoan cũng vội vàng theo muốn đoạt đi.

"Em....." Không biết nói gì mà nhìn bộ dạng phồng miệng của người kia, Bùi Châu Hiền triệt để không thể làm gì nàng rồi, trong giọng nói tràn đầy bất lực, lại mang theo sự cưng chiều nhè nhẹ, "Lúc nào cũng trẻ con như thế........"

"Hừ!" Tôn Thừa Hoan cầm lấy cái dây chuyền kia, giọng nói càng thêm bá đạo, "Mặc kệ!"

"Tùy em." Bùi Châu Hiền nói một cách lạnh lùng, trực tiếp trở về phòng khách.

Đứng ngẩn ngơ ở cửa hồi lâu, Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn dây chuyền trong tay, lại nhìn phía sau cửa, bỗng nhiên ngây ngốc nở nụ cười.

Xoay người lại đóng cửa, hấp tấp thay dép cũng theo vào phòng khách, đi vào liền thấy Bùi Nam ngồi ở chỗ kia, lông mi nhẹ nhíu lại rồi lập tức giãn ra.

Không thể làm cho Bùi Châu Hiền tức giận, bằng không...... cơ hội tiến vào một lần cũng không có.

Bùi Châu Hiền đã ngồi vào trên ghế sa lon, vẻ mặt bình tĩnh rót chén nước uống một ngụm, Tôn Thừa Hoan theo ngồi vào bên cạnh, mắt trông mong nhìn chén nước, cái bụng thì thầm một tiếng.

Mặt không thay đổi quay đầu nhìn nàng, Bùi Châu Hiền môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng, "Chưa ăn tối sao?"

Con mắt lập tức sáng lên, con ngươi đen nhánh của Tôn Thừa Hoan có vẻ lấp lánh, "Không có."

"Ah." Bùi Châu Hiền gật đầu, "Đem dây chuyền bỏ xuống, trở về ăn cơm đi."

"Ô. . ." Tôn Thừa Hoan chậm rãi cúi đầu, giọng nói nghe vô cùng đáng thương, "Vậy em vẫn không nên ăn. . ."

"Em....." Bùi Châu Hiền lại một lần nữa đối với Tôn Thừa Hoan bất đắc dĩ, khoanh tay ngồi trên ghế sa lon hồi lâu, đứng lên đi về phía phòng bếp, giọng nói không có nửa điểm nhiệt độ, "Ăn xong lập tức trở về."

"Được, được." Tôn Thừa Hoan trong chốc lát tươi cười rạng rỡ, liều mạng gật đầu.

Từ sau khi Tôn Thừa Hoan đi vào, Bùi Nam liền vẫn cảm thấy rất sợ hãi, dù sao dáng vẻ Tôn Thừa Hoan ngày đó đối với một đứa bé mà nói quả thực rất đáng sợ.

Chỉ là nhìn thấy dáng dấp Tôn Thừa Hoan từ đầu tới đuôi đều bị Bùi Châu Hiền ăn đến sít sao, đôi mắt Bùi Nam to tròn nhìn chằm chằm vào Tôn Thừa Hoan, sợ hãi trong lòng giảm bớt một chút.

Ánh mắt rơi vào trên tay Tôn Thừa Hoan, Bùi Nam sợ hãi mà đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, chỉ vào sợi dây chuyền kia, "Cái đó, là của tôi."

Tôn Thừa Hoan giương lông mày lên, nhìn xuống sợi dây chuyền trong tay, khóe môi câu dẫn ra một nụ cười giễu cợt, "Của ngươi?"

"Ba ba cho tôi đấy." Bùi Nam không dám trêu chọc Tôn Thừa Hoan, nhưng vẫn rất cố chấp đưa tay ra, "Trả lại cho tôi."

"Tốt." Tôn Thừa Hoan rất sảng khoái mà đáp, sau đó đôi mắt trầm xuống, cầm lấy sợi dây chuyền, nheo mắt lại khoanh tay ngồi nhìn vài giây, lấy tay đem ảnh chụp Bùi Châu Hiền lấy ra, sau đó đưa dây chuyền cho Bùi Nam, "Trả lại ngươi."

Bùi Nam ngơ ngác tiếp nhận sợi dây chuyền kia, nhìn bên trong trống không vài giây, thoáng cái khóc lớn lên.

Vẫn còn trong phòng bếp làm đồ ăn cho Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền nghe tiếng khóc lắc đầu, chần chờ một chút, tiếp tục động tác nấu ăn.

Cô không cần bởi vì đứa bé kia làm cho Tôn Thừa Hoan không vui, trong lòng cô, Tôn Thừa Hoan mới là trọng yếu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top