Chương 89
"Ha ha........" Chua xót cười, Tôn Thừa Hoan ngồi xổm xuống nhặt khẩu súng lục kia lên, một tay xoa xoa nước mắt, "Thật sự để cho em đi sao? Em là thủ lĩnh hắc bang lớn nhất cả nước, để cho em đi, nếu muốn bắt em.....có thể sẽ rất khó."
"Tôi cho cô đi!" Bùi Châu Hiền bỗng nhiên lớn tiếng quát lên, "Để cho cô đi, cô không nghe được sao?"
". . ." Tôn Thừa Hoan yên lặng nhìn cô, đau thương ưu tư làm sao cũng không che giấu được, "Chị thật sự muốn em đi?"
"Đúng vậy." Bùi Châu Hiền không dám nhìn nàng, quay đầu đi tới cạnh giường của mình, nhìn trên giường bừa bãi, nắm chặt quyền, không để cho mình khóc ra thành tiếng.
"Nhưng là. . . Chị đã nói sẽ không rời khỏi em." Tôn Thừa Hoan rất không cam lòng đi tới sau lưng cô ôm lấy cô, mặt chôn ở cổ Bùi Châu Hiền nghẹn ngào, "Chị nói chị sẽ không rời em đi ........."
Nước mắt từng giọt rơi trên cánh tay Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cảm nhận được cổ áo mình bị từng điểm ẩm ướt, nghe tiếng khóc của Tôn Thừa Hoan, nhiều lần muốn xoay người ôm lấy Tôn Thừa Hoan, nhưng cô vẫn cứng rắn nhịn xuống.
Cô thật không biết nên đối mặt Tôn Thừa Hoan như thế nào.
Người bên gối mình lại là một phần tử hắc bang tay nhuộm máu tươi của rất nhiều người, mà mình lại còn kiên trì giữ vững những thứ chính nghĩa kia, thật sự buồn cười biết bao.
Bùi Châu Hiền ẩn nhẫn tiếng khóc, thật lâu mới lại miễn cưỡng nói, "Tôn Thừa Hoan, cô đi đi, tôi xin cô đi đi."
Cô không muốn Tôn Thừa Hoan xảy ra chuyện gì, nhưng là, cô lại không biết phải dùng thái độ gì để đối mặt Tôn Thừa Hoan, cô phải lấy thân phận kiểm sát trưởng đem tội phạm giết người đưa vào ngục, thời điểm đưa lên pháp trường, nghĩ đến Tôn Thừa Hoan, có thể giống như trước ngẩng mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất.
Thân thể Tôn Thừa Hoan lập tức cứng lại, tay ôm ở bên hông Bùi Châu Hiền rõ ràng có thể cảm nhận được từng giọt nước mắt rơi xuống tay mình, cũng có thể cảm giác được Bùi Châu Hiền đang run rẩy, làm thế nào cũng không dám ôm chặt thêm.
Chị ấy lại có thể dùng chữ "xin" này.
Là..........Thật sự hy vọng nàng rời đi sao?
Tình cảnh của ba năm trước kia, hình ảnh Phó Quân quăng nàng một cái tát sau đó rời đi lại lần nữa hiện lên trong đầu, vết thương thật lớn trong lòng chưa khép lại hoàn toàn hôm nay một lần nữa lại bị xé ra, chảy máu giống như muốn đem nàng cắn nuốt hết vậy. Tôn Thừa Hoan run rẩy kịch liệt, từ từ thu hồi tay lại, mang theo một tia quyết tuyệt, "Được, em đi."
Ba nói, thân là Thiếu chủ Thanh Long Bang không thể hèn yếu.
"Đem tất cả đồ đạc mang đi." Bùi Châu Hiền cảm giác cái ôm vốn ấm áp trong ngực dần dần biến mất, thân thể dần dần lạnh như băng, suýt nữa mở miệng giữ Tôn Thừa Hoan lại, miệng hơi giương ra, nói ra lời quả thật làm cho Tôn Thừa Hoan càng tuyệt vọng.
Tôn Thừa Hoan không có trả lời, mà là đem khẩu súng và đạn trong rương hành lý cầm lên, kể cả khẩu súng vừa mới bị Bùi Châu Hiền ném xuống đất, nàng nhặt lên bỏ vào trong người, đi về phía cửa phòng ngủ, dừng lại, giọng điệu khôi phục tĩnh táo, "Những thứ đồ khác trực tiếp vứt bỏ đi."
Dứt lời, Tôn Thừa Hoan vội vã đi ra phòng ngủ, mở cửa rời đi.
Chờ nghe được âm thanh đóng cửa truyền tới, Bùi Châu Hiền mới yếu đuối ngã xuống giường, che miệng khóc ra thành tiếng, mang theo tiếng nức nở, từng lần từng lần lẩm bẩm gọi tên Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, Tiểu Đản, Tiểu Đản .........."
Tiểu Đản của cô thật sự rời đi, là bị chính cô buộc rời đi.
Nhưng là........Nhưng là........Có thể làm sao.........Có thể.......Làm sao........
Sau khi Tôn Thừa Hoan đóng cửa lại, cũng không có lập tức rời đi, mà dựa vào cửa nhà Bùi Châu Hiền, từ từ trượt ngồi dưới đất, ôm đầu gối thất thanh khóc rống.
Bùi Châu Hiền không cần nàng nữa, thật sự không cần nàng nữa.
Sớm biết như vậy, ban đầu không nên đến gần, mà nay, để cho nàng làm sao lại đi đối mặt với cuộc sống tương lai.
Rõ ràng nói sẽ không bao giờ không cần nàng, Bùi Châu Hiền tại sao có thể không giữ lời hứa như vậy.......
"Thiếu chủ. . ." Uông Minh sau khi nhận được báo cáo của người bảo vệ Tôn Thừa Hoan, lập tức chạy tới cửa nhà Bùi Châu Hiền, ngồi xuống nhìn Tôn Thừa Hoan bất lực ngồi khóc, đau lòng khó có thể dùng lời diễn tả được.
Nhiều lần đưa tay muốn đem Tôn Thừa Hoan ôm vào trong ngực mình, nhưng lại không dám, Uông Minh chân sau qùy xuống đất, run rẩy kêu Tôn Thừa Hoan, "Thiếu chủ, chúng ta về nhà có được không?"
Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn Uông Minh, ánh mắt đã sớm sưng đỏ, hồi lâu, giọng nói lạnh xuống, "Anh tới nơi này làm gì, cút!"
". . ." Uông Minh trầm mặc, tay rũ xuống, lại không có nghe lời đứng dậy, mà như cũ duy trì tư thế chân sau quỳ, mặc cho Tôn Thừa Hoan lấy súng trên tay chỉ vào trán của hắn.
Sau khi Khương Sáp Kỳ nhận được tin tức cũng cùng Tú Anh lập tức chạy tới, vừa đến liền nhìn thấy hình ảnh Tôn Thừa Hoan cầm súng chỉ vào trán Uông Minh, nhất thời cả kinh, liền vội vàng đi tới, "Thiếu chủ. . ."
Nặng nề đem khẩu súng lục kia vứt qua một bên, Tôn Thừa Hoan từ dưới đất bò dậy, hướng về phía ba người hô to, "Các người tới đây làm gì? ? ? Đến xem chê cười tôi sao? ? ?"
"Thiếu chủ. . ." Đôi mắt Tú Anh sưng đỏ, đi tới trước mặt Tôn Thừa Hoan, "Thiếu chủ, Tú Anh vẫn sẽ bảo vệ thiếu chủ."
Tôn Thừa Hoan nhìn Tú Anh mấy giây, ôm lấy Tú Anh lại một lần nữa khóc, "Tú Anh, làm thế nào, chị ấy cũng không cần chị.........Làm thế nào bây giờ........."
Tú Anh chỉ cảm thấy lỗ mũi một trận ê ẩm, nước mắt cũng đi theo rơi xuống, hai tay ôm chặt Tôn Thừa Hoan, "Thiếu chủ, Thiếu chủ còn có Tú Anh............"
Cảnh tượng cùng ba năm trước giống nhau như đúc, Tú Anh giờ khắc này hận không thể vọt vào giết Bùi Châu Hiền.
Cô thà rằng Thiếu chủ vẫn lạnh như băng giống như lúc trước khi chưa gặp Bùi Châu Hiền, cũng không muốn Thiếu chủ sau khi có được ấm áp lại bị đẩy ra, một lần nữa rơi vào trong hầm băng.
Phảng phất giống như dã thú bị thương ô ô khóc, Tôn Thừa Hoan ôm chặt Tú Anh, giống như ôm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, "Tú Anh, Tú Anh. . . Tại sao. . ."
Tại sao phải như vậy, nàng còn tưởng rằng Bùi Châu Hiền sẽ không giống như Phó Quân cũng rời nàng đi........
Khương Sáp Kỳ đứng ở một bên, nhìn hai người ôm nhau khóc, cắn môi dưới, nghiêng đầu không dám nhìn nữa, sợ rằng nhìn nhiều thêm mình cũng sẽ khóc ra thành tiếng.
Thiếu chủ với Tú Anh, từ lúc Tú Anh bốn tuổi năm ấy bắt đầu, đã quyết định sẽ không tách ra.
Nàng chỉ bất quá so với Thiếu chủ gặp được Tú Anh sớm hơn thôi, người chân chính cùng Tú Anh không thể tách rời........là Thiếu chủ.
Uông Minh nắm quyền, nhìn chằm chằm cửa nhà Bùi Châu Hiền, trong tròng mắt thoáng qua một chút tàn nhẫn.
Tôn Thừa Hoan ở trong ngực Tú Anh ngất đi, vết thương trên người vốn còn chưa khỏe, mặc dù chỉ là ngoại thương, nhưng cộng thêm hôm nay chịu đả kích như vậy, Tôn Thừa Hoan không chịu nổi phun ra một ngụm máu sau đó ngất đi ở trong ngực Tú Anh, cũng ở ngay đêm đó bắt đầu sốt cao.
Tú Anh bị dọa sợ lập tức ôm Tôn Thừa Hoan chạy xuống lầu, Khương Sáp Kỳ theo sát phía sau, mà Uông Minh chính là đứng ở cửa nhà Bùi Châu Hiền mấy giây, nắm chặt quyền, vốn định vọt vào nói với người phụ nữ kia bắt đến trong bang bức bách cô ta lần nữa cùng Tôn Thừa Hoan ở chung một chỗ, nhưng nghĩ đến vẻ mặt Tôn Thừa Hoan, nắm đấm lại từ từ buông lỏng ra.
Nếu như chuyện có thể dễ dàng giải quyết như vậy, thì tốt biết bao.
Tôn Tử Đằng so với ba người Uông Minh, Khương Sáp Kỳ, Tú Anh đã sớm nhận được tin tức Tôn Thừa Hoan khóc lóc đi ra khỏi nhà Bùi Châu Hiền, do dự một hồi, vẫn là không có lên đường đi tìm Tôn Thừa Hoan, mà là để cho người đem tin tức truyền cho ba người Uông Minh.
Sau khi nhận được tin Tôn Thừa Hoan đã hôn mê bị đưa đến bệnh viện, Tôn Tử Đằng đang trong thư phòng lau chùi ảnh vợ quá cố, tay nắm thật chặt khung ảnh, nhìn khuôn mặt ái thê trong ảnh, có chút khổ sở, "Chiêu, Hoan Nhi lại bị thương, là bị thương thật. . . Bà nói xem, có phải báo ứng của tôi đều rơi xuống trên người Hoan Nhi?”
Nhắm hai mắt lại thở dài một tiếng, Tôn Tử Đằng đem ảnh để lại trên bàn, đứng dậy mang theo Liên Ám cùng nhau đi tới Bệnh viện đa khoa thuộc Thanh Long Bang.
Sau khi Tôn Thừa Hoan được đưa đến bệnh viện không lâu đã giảm sốt, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn chưa tỉnh lại, nằm ở trên giường bệnh, trong miệng vẫn gọi tên Bùi Châu Hiền, chân mày nhíu lại thật chặt.
Tú Anh vẫn canh giữ ở bên giường Tôn Thừa Hoan, nước mắt vẫn từ trong hốc mắt trượt ra ngoài không có dừng lại.
Khương Sáp Kỳ dựa vào cửa, nhìn trong phòng bệnh, Tôn Thừa Hoan nằm ở trên giường bệnh cho dù trong giấc mộng giọng khàn khàn vẫn gọi tên Bùi Châu Hiền, không ngừng khóc, Khương Sáp Kỳ bắt đầu nổi lên hận ý với người phụ nữ mình rất thưởng thức kia.
Ban đầu, nàng rõ ràng nói với cô ta, Tôn Thừa Hoan đã từng bị tổn thương, không phải cô ta có khả năng biết được, mà cô ta cũng đáp ứng nàng sẽ chiếu cố Tôn Thừa Hoan thật tốt.
Nhưng tại sao hôm nay, lại muốn tổn thương Tôn Thừa Hoan như vậy.
Mấy giờ trước, rõ ràng Bùi Châu Hiền vẫn còn đau lòng vết thương trên người Tôn Thừa Hoan, rõ ràng còn đang dụ dỗ Tôn Thừa Hoan , rõ ràng........rõ ràng ánh mắt nhìn Tôn Thừa Hoan tràn đầy yêu thương say đắm, tại sao có thể quyết tuyệt như vậy, sau mấy giờ làm cho Tôn Thừa Hoan khóc thành như vậy, thậm chí hộc máu đến hôn mê bất tỉnh.
Tôn Tử Đằng ở lại đến lúc Tôn Thừa Hoan giảm sốt, sau đó liền rời khỏi bệnh viện, làm như có chuyện gì gấp phải làm, kể cả Uông Minh cũng cùng rời đi.
"Ô ô ô. . ." Cho đến cuối cùng, Tôn Thừa Hoan ngay cả tên Bùi Châu Hiền cũng không gọi nữa, chỉ mạnh mẽ giãy dụa, khóc lóc, nước mắt từ khóe mắt đóng chặt trượt xuống, rơi vào trên gối, ở trên gối để lại một mảng ướt lớn.
Mà Bùi Châu Hiền ở trong nhà, không biết chút nào tình hình của Tôn Thừa Hoan, ôm áo ngủ màu đen ban ngày Tôn Thừa Hoan còn mặc nằm ở trên giường thân thể co ro, đôi mắt cũng sưng đỏ, nước mắt cũng như Tôn Thừa Hoan vậy, làm sao cũng không ngừng lại được.
Tiểu Đản chắc là rất thương tâm đi.
Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Tiểu Đản của cô sẽ khóc thành như vậy, mà lúc trước cô rõ ràng đã nói qua sẽ chiếu cố thật tốt Tiểu Đản của cô, nhưng vào hôm nay đem nàng làm cho thương tâm như vậy, bị thương triệt để như vậy.
"Tiểu Đản......" Bộ quần áo ngủ màu đen sớm bị nước mắt dính ướt, mà máu trên quần áo ngủ Tôn Thừa Hoan bởi vì nước mắt của Bùi Châu Hiền, lại hơi nhiễm đỏ tay Bùi Châu Hiền.
"Chị đã nói chị sẽ không rời em đi. . ." Cúi đầu nhìn tay mình không còn màu máu đỏ tươi, lời nói mang theo một chút tuyệt vọng ở bên tai vọng về, Bùi Châu Hiền nghẹn ngào chảy nước mắt, dường như muốn đem tất cả nước mắt của ngày hôm nay, thậm chí là những năm gần đây cất giấu toàn bộ khóc lên vậy.
Cô và Tôn Thừa Hoan, không có khả năng ở cùng một chỗ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top