Chương 35
Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói xong câu nói đó liền cúp máy, loa ngoài phát ra âm thanh giờ chỉ còn tiếng tút tút......
Khương Sáp Kỳ thu hồi di động, có chút đau thương nhìn Tú Anh, "Tôi như thế nào có khả năng hại Thiếu chủ?"
Tú Anh thần sắc phức tạp cắn môi dưới, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói, "Chị thật sự tin rằng Bùi Châu Hiền sẽ không giống với Phó Quân kia sẽ tổn thương Thiếu chủ hay sao?"
Khương Sáp Kỳ lộ ra nụ cười chua xót, "Đương nhiên, tôi cùng với Bùi Châu Hiền học cùng với nhau nhiều năm như vậy, cô ấy là hạng người gì tôi rất rõ ràng."
Từ lúc học đại học, cô cùng với Bùi Châu Hiền là mối quan hệ cùng thưởng thức đối phương, cùng cạnh tranh lẫn nhau.
Đến thời điểm học nghiên cứu sinh, Bùi Châu Hiền cùng với cô chọn chuyên ngành không giống nhau, nhưng thời điểm mỗi lần ở trong trường gặp nhau, như trước sẽ nhịn không được khiêu khích đối phương.
Tú Anh thẳng tắp nhìn cô, khẽ hừ một tiếng rồi trở lại phòng của chính mình.
Khương Sáp Kỳ vẻ mặt mất mát nhìn bóng dáng của Tú Anh, cuối cùng sâu kín thở dài một hơi.
Đêm nay thời điểm trời bắt đầu mưa, cô còn chưa ý thức được vấn đề, Tú Anh đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Thẳng đến khi có một tiếng sấm vang lên, Tú Anh sợ hãi kêu một tiếng Thiếu chủ, không để ý đến cô cản trở nằng nặc đòi xông ra ngoài, cô mới ý thức được nguyên lai thời điểm có sấm chớp ảnh hưởng nghiêm trọng tới Tôn Thừa Hoan đến vậy.
Nói cách khác, ba năm trôi qua mỗi lần trời mưa sấm chớp, làm bạn ở bên cạnh Tôn Thừa Hoan cũng chỉ có mình Tú Anh.
Mà Tú Anh, vào đêm mưa gió sấm chớp cũng rất lo lắng cho Tôn Thừa Hoan.
Ngăn lại Tú Anh, khuyên em ấy ở lại trong nhà chờ cô, cầm lấy chìa khóa ký túc xá chạy đi tìm Bùi Châu Hiền, dọc theo đường đi, trái tim Khương Sáp Kỳ điên cuồng nhảy lên, làm như sẽ có chuyện gì phát sinh.
May mắn thật sự chạy tới.
Nghe giọng nói vừa rồi trong điện thoại của Tôn Thừa Hoan, chỉ sợ cái ác mộng kia thật đáng sợ.
"Thừa Hoan, chờ em thi xong rồi, dọn qua bên chị ở đi." Bùi Châu Hiền tùy ý Tôn Thừa Hoan ôm chính mình, đầu mềm mại dán vào ngực Tôn Thừa Hoan, tay ôm thắt lưng của Tôn Thừa Hoan nhẹ giọng nói.
Tôn Thừa Hoan trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói, "Vẫn là.......Như cũ đi."
Âm thầm hít hai tiếng, Bùi Châu Hiền ngồi dậy mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, "Chị lo lắng cho em"
Tôn Thừa Hoan cúi đầu không nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi."
Nàng biết Bùi Châu Hiền thật để ý và quan tâm nàng, nàng cũng biết nàng không nên tiếp tục trốn tránh.
Nhưng mà, nàng thật sự lo lắng nếu Bùi Châu Hiền sau này biết được thân thế của nàng thì sẽ đối đãi nàng như thế nào? Lại có thể chấp nhận nàng hay không?
Huống chi, nàng thường xuyên ra ngoài xử lý một vài chuyện tình, nếu ở trong nhà Bùi Châu Hiền thì sẽ có nhiều cái không tiện cho lắm.
Nàng có rất nhiều kẻ thù, nếu muốn ám sát nàng, lúc đó sẽ liên lụy Bùi Châu Hiền.
Nghĩ như vậy, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên có chút hoảng.
Nếu Bùi Châu Hiền gặp chuyện không may..........Nếu............Nếu Bùi Châu Hiền mất......
Đang tự hỏi chính mình như thế nào tiếp tục khuyên nhủ Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, lấy lại tinh thần thì đã muốn ở trong lòng của Tôn Thừa Hoan.
Bất đắc dĩ cười cười, Bùi Châu Hiền giọng nói mang theo tia oán trách, "Em đó.........."
Trốn là muốn trốn, kết quả mỗi lần không nhịn được đều bá đạo tới gần cô.
Mặt Tôn Thừa Hoan chôn ở trên cổ của Bùi Châu Hiền, trong giọng nói tràn đầy bối rối, "Học tỷ, chị không có việc gì đúng không?"
Kiểm sát trưởng.............Một kiểm sát trưởng tràn đầy lòng nhiệt huyết........
Có phải rất nguy hiểm hay không?
Bùi Châu Hiền nghe vậy có hơi sửng sốt, tay xoa gáy của nàng, "Như thế nào bỗng nhiên nghĩ như vậy?"
"Em.........." Tôn Thừa Hoan chút nữa là nhịn không được nói ra Bùi Châu Hiền không cần làm kiểm sát trưởng nữa, cũng may là nhịn được.
Đó là ước mơ của học tỷ, nàng như thế nào quá phận nói không được làm.
Bùi Châu Hiền trong đầu chợt lóe lên, làm như hiểu được tâm ý của Tôn Thừa Hoan, lộ ra ấm áp cười, "Cho nên, bảo vệ chị được không? Giống như phía trước vậy đó!"
Tôn Thừa Hoan dựa vào sấm chớp ở ngoài cửa sổ, thường thường phát ra vài đạo tia sáng, rất rõ ràng thấy được đôi mắt nhu tình như nước của Bùi Châu Hiền, lồng ngực đập liên tục, căn bản không kịp tự hỏi cái gì, cúi đầu hôn môi Bùi Châu Hiền.
Đôi mắt hiện lên ý cười, hai tay Bùi Châu Hiền quàng ở cổ của Tôn Thừa Hoan, nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn.
Lần trước hôn môi, là Tôn Thừa Hoan chủ động, ngay lúc đó cô bị hành động của Tôn Thừa Hoan chấn động, căn bản không có đáp lại.
Giường thực sự là một nơi mẫn cảm, mà trước mắt ngồi ở trên giường hai người kịch liệt hôn, trên người lại mặc áo ngủ, càng thêm làm cho người ta mơ màng.
Bất chi bất giác hai người đang ngồi trên giường đã song song nằm ở trên giường, Tôn Thừa Hoan tiện tay với mở đèn bàn, ánh đèn mờ nhạt, trong phòng tràn ngập không khí ấm áp và ái muội.
Bùi Châu Hiền khẽ rên, sợi tóc tán lại ở trên gối, trên mặt đã sớm đỏ ửng.
Tôn Thừa Hoan nhịn không được cúi đầu cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi tham lam đi vào quấn quít, đùa giỡn với đầu lưỡi Bùi Châu Hiền.
Trợn mắt liếc Tôn Thừa Hoan một cái, Bùi Châu Hiền không chút nào cự tuyệt triền miên cùng với nàng, cho đến khi nụ hôn kia kết thúc mới vội vàng đẩy ra Tôn Thừa Hoan, "Nên ngủ."
Nháy mắt mấy cái, Tôn Thừa Hoan nhìn cô vẻ mặt đỏ bừng lại làm ra bộ dáng đứng đắn, tâm tình tốt, ôm lấy Bùi Châu Hiền, "Chúng ta hẹn hò đi được không?"
Thôi, trốn cũng trốn không được, vậy thì, để cho nàng thật sự đến bên cạnh cô bảo vệ đi.
"Được." Bùi Châu Hiền nhắm mắt lại, tay ôm thắt lưng của Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói một câu, sau nói tiếp, "Đặt đồng hồ báo thức, ngày mai phải dậy thực sớm trở về nhà thay quần áo."
"Được." Tôn Thừa Hoan lấy di động ở bên cạnh, "Bảy giờ."
"Được, ngủ đi, tắt đèn bàn đi."
"Ừ."
Tôn Thừa Hoan tắt đèn bàn, một lần nữa ôm lấy Bùi Châu Hiền, lộ ra tươi cười.
Học tỷ thẹn thùng.
Ngoài trời như trước mưa to tầm tã, tia chớp như trước thường thường xẹt qua bên khung cửa sổ, Tôn Thừa Hoan lại ngủ thật an tâm.
Ngày kế, Bùi Châu Hiền ở trong lòng Tôn Thừa Hoan tỉnh lại, lúc đầu có chút kinh ngạc, lúc sau lộ ra tươi cười.
Tôn Thừa Hoan không trốn đi.
Di động đặt ở một bên vang lên, Bùi Châu Hiền lấy lại đây nhấn tắt đồng hồ báo thức, lại thả về lại chỗ cũ, tiếp theo cúi đầu hôn cái trán Tôn Thừa Hoan một chút, đứng dậy tính về nhà rửa mặt thay quần áo.
Vừa ngồi dật thắt lưng bị nắm lại, một âm thanh lười biếng ở phía sau vang lên, "Kiểm sát trưởng đại nhân, em sẽ tố cáo chị lưu manh."
Bùi Châu Hiền thả lỏng thân mình nằm ở trong lòng người nọ, "Tội lưu manh đã sớm hủy bỏ."
"Ai nói." Tôn Thừa Hoan nói ở bên tai cô, trong âm thanh mang theo tia giảo hoạt, "Không phải còn có tội cưỡng chế dâm loạn con gái sao?"
"Ha ha........" Bùi Châu Hiền cười ra tiếng, quay đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, "Vậy Thừa Hoan muốn thế nào?"
"Hừ hừ....." Mang theo tia xấu xa hừ hừ hai tiếng, Tôn Thừa Hoan rất nhanh hôn cô một chút, "Dâm loạn lại thôi."
Bùi Châu Hiền cười đứng lên, "Không hồ nháo với em nữa, chị trở về thay quần áo, còn muốn đi làm nữa."
Không hề trốn tránh Tôn Thừa Hoan thật sự rất đáng yêu.
"Sao......" Tôn Thừa Hoan có chút không vui, oai oán nhìn Bùi Châu Hiền trên người mặc bộ đồ ngủ, liễm mi lại, "Em đi lấy, chị ở lại đây chờ đi."
"Sao?" Bùi Châu Hiền có chút không rõ nói, cúi đầu nhìn bộ áo ngủ, lập tức hiểu được, trắng mắt liếc nàng một cái, "Lòng dạ hẹp hòi."
Tôn Thừa Hoan vuốt vuốt tóc trèo xuống giường, đi dép lê đến trước mặt Bùi Châu Hiền, đưa tay ra, "Cái chìa khóa, địa chỉ."
Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, lấy ra cái chìa khóa đưa cho nàng, nói địa chỉ, cuối cùng cũng không quên nhắc nhở, "Nhanh lên nha, chị không muốn bị muộn đâu."
"Biết rồi mà." Tôn Thừa Hoan cầm di động chạy đi, ra ký túc xá lập tức gọi điện thoại, "Tôi biết các anh đang ở phụ cận, lái xe lại đây."
Cúp điện thoại, Tôn Thừa Hoan rất nhanh chạy xuống lầu, mới ra tới cửa của khu ký túc xá, một chiếc xe màu đen đã đậu ở đó.
Mở cửa xe đi vào, nói địa chỉ, Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn chìa khóa trên tay bắt đầu ngẩn người.
Nàng thật sự đang hẹn hò cùng Bùi Châu Hiền sao?
Rõ ràng hạ quyết tâm sẽ rời xa, kết quả đêm qua lại nói ra câu, "Chúng ta hẹn hò đi."
Là đêm qua thật sự quá yếu ớt, hay là tình cảm nàng đối với Bùi Châu Hiền đã càng ngày càng khắc sâu.
Xe rất nhanh liền tới dưới lầu nhà của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan vừa chạy lên lầu mở cửa vào, vừa gọi điện thoại cho Bùi Châu Hiền, "Lấy bộ đồ như thế nào?"
"Ở trong phòng ngủ, bên trong tủ quần áo, bộ quần áo tối màu bên trái." Bùi Châu Hiền thật bình tĩnh chỉ huy, trong lòng lại nhịn không được một trận ngọt ngào.
"Ừ." Tôn Thừa Hoan vào phòng ngủ mở ra tủ quần áo, cầm lấy quần áo muốn đi, nghĩ nghĩ, lại dừng lại, "Có muốn lấy bàn chải đánh răng cùng khăn mặt không?"
"Được." Bùi Châu Hiền lên tiếng, "Ở trong phòng tắm....."
Lời còn chưa dứt, Tôn Thừa Hoan đã muốn đi vào phòng tắm lấy bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, tầm mắt vô tình nhìn đến sọt quần áo, mặt lập tức đỏ lên.
Bùi Châu Hiền giờ phút này mới phản ứng lại, "Thừa Hoan, quên đi, trên đường mua đi."
Cô tối hôm qua tắm rửa xong, quần áo còn để trong cái sọt, nội y cùng quần lót để lên trên cùng.
Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm hai kiện đồ lót kia một hồi lâu, có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, thầm mắng chính mình không có tiền đồ.
Chính mình không phải cũng có bra cùng quần lót hay sao, việc gì phải đỏ mặt?
"Thừa Hoan.........." Nghe thấy bên kia yên tĩnh không có thanh âm gì, Bùi Châu Hiền lập tức hiểu được, sắc mặt đỏ bừng, "Nhanh lên về nhà đi, không nên nhìn......."
Thanh âm mềm nhũn kia làm cho Tôn Thừa Hoan rất nhanh máu lên cao trào.
"Tôn Thừa Hoan!" Bùi Châu Hiền nghe đầu bên kia không có chút hơi thở, "Hoan.........Chị đến muộn........"
Không phải là nội y quần lót sao?
Mọi người đều là phụ nữ, có cái gì thẹn thùng.
Bùi Châu Hiền thực miễn cưỡng an ủi chính mình, mặt không có biện pháp khắc chế trở nên nóng bỏng.
"Được..........Được........" Tôn Thừa Hoan khôi phục lại tinh thần, cầm lấy khăn mặt cùng bàn chải đánh răng ra khỏi phòng tắm, ma xui quỷ khiến, "Học tỷ, tối hôm qua hình như giống........Ah....Có muốn em lấy quần lót cùng nội y qua cho chị không?"
Cô còn nhớ rõ đêm qua thời điểm hai người cùng một chỗ ôm nhau ngực của Bùi Châu Hiền thực mềm mại nha.
"Tôn Thừa Hoan!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top