Chương 16
Các bác sĩ trải qua một thời gian dài cố gắng cứu bệnh nhân rốt cuộc cũng có thể cứu sống, Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan đang chờ ở bên ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Người bị hại cần được bảo hộ." Tôn Thừa Hoan cau mày nhìn Bùi Châu Hiền nói, "Hai người kia nói với em họ là người của cục công an."
Bùi Châu Hiền trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo càng phát ra ngưng trọng.
"Cục công an, còn có thể tin tưởng sao?" Tôn Thừa Hoan hai tay đút túi quần, thấp giọng hỏi Bùi Châu Hiền.
Do dự vài giây, Bùi Châu Hiền lấy điện thoại di động ra, "Đội trưởng Trần phải không? Là con....Có chuyện cần phiền toái đến Bác.....Con đang ở bệnh viện.....Dạ được. Con chờ Bác ở đây.........."
Cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền dựa lưng vào tường đang suy nghĩ gì đó, có chút mệt mỏi đối với Tôn Thừa Hoan hỏi, "Thực xin lỗi, đã làm liên lụy đến em."
Tôn Thừa Hoan lắc đầu, đi đến trước mặt cô, "Học tỷ, vụ án này.........Thực phức tạp, đúng không?"
Thực phức tạp?
Bùi Châu Hiền ánh mắt dừng ở trên người Tôn Thừa Hoan, lộ ra một nụ cười khổ, "Thừa Hoan, em còn nhỏ, chờ em lớn lên một chút mới hiểu được."
Cô như thế nào có thể cùng với một đứa nhỏ đang học đại học giải thích này nọ, hơn nữa đứa nhỏ này giống mình là một người tràn ngập lòng chính nghĩa.
Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng gật đầu, xuyên thấu qua miếng thủy tinh, ánh mắt nhìn đến bệnh nhân đang nằm trên giường, ánh mắt lóe ra dường như đang suy nghĩ cái gì.
"Bùi kiểm." Đại thúc lần trước giúp đỡ Bùi Châu Hiền bắt mấy tên côn đồ kia vội vã chạy tới, đi đến trước mặt Bùi Châu Hiền, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tôn Thừa Hoan liếc mắt một cái, quay lại nhìn Bùi Châu Hiền, chờ cô nói chuyện.
"Trần đội trưởng" Bùi Châu Hiền hướng hắn gật gật đầu, ôm ngực nhìn bệnh nhân "vụ án Hồ Tưởng, một nạn nhân khác đã tỉnh."
"Trần đội trưởng, người phụ trách khởi tố vụ án này...." Bùi Châu Hiền trầm ngâm một hồi lâu, chung quy lại thở dài, "Cháu vừa nhận được tin tức liền chạy tới, vừa lúc gặp được người xuống tay với người bị hại."
"Cái gì?" Trần đội trưởng khiếp sợ nhìn Bùi Châu Hiền, cau mày, "Không có lý do gì, vụ án đến bây giờ đã có kết cục rõ ràng, sát hại người bị hại làm cái gì?"
Bùi Châu Hiền lắc đầu, "Trần đội trưởng, cháu chỉ hy vọng bác có thể phái người tin cậy đến bảo hộ người bị hại."
Trần đội trưởng bởi vì câu nói này kinh ngạc nhìn cô, trên mặt do dự, chính là cuối cùng vẫn gật gật đầu, "Được rồi. Bác sẽ cử người tới."
"Được." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, thở dài.
Tôn Thừa Hoan đứng ở một bên, nhìn Bùi Châu Hiền từ đầu tới cuối đều không có tránh đi ý tứ của chính mình, không biết sao tâm tình liền tốt hơn.
Trần đội trưởng lúc này quay đầu, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, "Vị này là......"
"Ah, trợ thủ của cháu." Bùi Châu Hiền vẻ mặt như không có gì nói.
Tôn Thừa Hoan thực nhức đầu, nhìn mắt Bùi Châu Hiền, lại nhìn vẻ mặt dường như hiểu hết mọi chuyện Trần đội trưởng, không hiểu có chút ngượng ngùng.
Trần đội trưởng hướng nàng cười cười, cầm điện thoại gọi cấp dưới lại đây, sau đó mới nói với Bùi Châu Hiền, "Bùi kiểm, chuyện này cứ giao cho Bác, cháu yên tâm đi."
"Ân." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ nghĩ, ngưng trọng nhìn đội trưởng Trần, "Trần đội trưởng, cháu nghĩ cần nói với Bác cái này, người vừa hạ độc thủ, bọn họ nói họ là người của cục công an."
Trần đội trưởng lập tức ngưng trọng đứng lên, trầm giọng nói, "Bác sẽ điều tra rõ chuyện này."
"Tốt lắm, phiền toái cho Bác rồi."
"Bất quá......." Trần đội trưởng bỗng nhiên lộ mặt khó xử, "Khả năng Bác muốn phiền toái Bùi kiểm đến cục của chúng tôi một chuyến để xác nhận lại khuôn mặt hai người kia."
Bùi Châu Hiền nghe nói như thế, có chút khó xử quay đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan dường như không có việc gì nhún nhún vai, "Tốt thôi, em đi."
"Thừa Hoan............" Đi ra bệnh viện, có chút áy náy đối với Tôn Thừa Hoan nói, "Lần này thật là........"
"Học tỷ, như vậy có được tính là vì dân phục vụ không?" Tôn Thừa Hoan bỗng dưng quay đầu đánh gãy lời của cô, vẻ mặt chờ mong.
Bùi Châu Hiền vẻ mặt sửng sốt, tiếp theo khóe môi hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Tính"
"Hắc hắc, thật tốt." Tôn Thừa Hoan nhấc chân đem hòn đá nhỏ ở phía trước đá bay, cả người như muốn bay lên.
"Nếu không phải em tháng chín phải tham gia kiểm tra tư khảo, thật muốn gọi em nhanh tới thực tập." Bùi Châu Hiền mỉm cười nhìn Tôn Thừa Hoan lộ bộ dáng tiểu hài tử, ôn nhu nói, "Thừa Hoan, em đã đáp ứng với chị là sẽ đến thực tập rồi nha."
Tôn Thừa Hoan giật mình, nhìn Bùi Châu Hiền liếc mắt một cái, theo bản năng sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, "Học tỷ, lỗ tai có vấn đề thực sự có thể đến viện kiểm sát công tác sao?"
Kỳ thật nàng thật sự ít nhất một lần nghĩ rằng mình chính là phế nhân, nếu nàng không phải là Thiếu chủ của Thanh Long Bang, nàng thật sự không biết nàng có ích lợi gì.
"Thừa Hoan, chị thật sự muốn nói cho em nghe cái này." Bùi Châu Hiền còn thực sự nhìn nàng, "Nghe không được thật sự không có gì, em so với những người khác thật sự còn vĩ đại hơn. Em xem vừa rồi, nếu không phải em, chỉ sợ người bị hại Na Na kia chỉ sợ sống không được."
Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu nhìn ngọn đèn xa xa, hơi hơi có chút mê mang?
Cứu.............một người?
Nhưng là, người chết trên tay nàng, càng nhiều hơn?
Người sống ở giang hồ, sao có thể chưa từng giết ai?
Nàng là Tôn Thừa Hoan, là Thiếu chủ, ba năm trước đây nàng quyết định cái vấn đề kia, nhất định phải giết người hoặc là chuẩn bị để bị giết.
Đúng là từ đầu tới cuối nàng đều chưa từng dùng tay của mình để giết chết một người nào, người chết ở trên tay của nàng đều từ những người ám sát nàng kêu đến.
Nhưng là mỗi một cái quyết định của nàng, có thể khiến cho đại khái mười người chết.
Hắc đạo, chính là không có cái gì chính nghĩa hay thiện lương, chỉ có nghĩa khí.
Bùi Châu Hiền nhìn thấy nàng không nói lời nào, ôn nhu nói, "Thừa Hoan, nguyên bản chị chỉ cảm thấy em học tập tốt, đối với ai cũng rất tốt, sư phụ còn nói em là một hạt mầm tốt......Hiện tại, em xem em không chỉ có này đó ưu điểm, một người thân thủ tốt như vậy, lại không sợ nguy hiểm, lại chính nghĩa........Em chính là thính lực có chút vấn đề thôi, mỗi một điểm của em, nếu so với người khác đều vĩ đại."
Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn hai tay của chính mình, trên khóe miệng đầy nét trào phúng, nắm thành quyền, "Học tỷ........."
"Sao?" Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn nàng, bởi vì nàng cúi đầu nên thấy không rõ nét mặt trên mặt, liền cũng cúi đầu, không ngờ Tôn Thừa Hoan bỗng dưng buông hai tay, ngẩng đầu cười với cô, "Cảm ơn học tỷ."
Cảm xúc như thế nào mà vừa mới bị xao động?
Bởi vì Bùi Châu Hiền tới gần nên theo bản năng cảnh giác Tôn Thừa Hoan đang vẻ mặt mờ mịt bừng tỉnh lại, âm thầm ảo não vì chính mình thất thố, "Thừa Hoan hiểu được."
Bùi Châu Hiền cau mày nhìn nàng hồi lâu, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng nhìn ra điểm gì khác lạ, lại nhìn thấy đôi mắt kia không hề có ý cười.
Tôn Thừa Hoan.....cảm thấy tò mò, vì cái gì cư xử như vậy?
"............." Bùi Châu Hiền trầm mặc hồi lâu, thanh âm khôi phục lại nét trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Đã khuya rồi, đi thôi."
Tuy rằng Tôn Thừa Hoan đối với cô cười với cảm ơn, nhưng chính là cô cảm thấy Tôn Thừa Hoan như vậy có chút kỳ lạ.
"Khương Sáp Kỳ, chị sao có thể như vậy, chị không biết như vậy có thể đem Thiếu chủ tiến vào vụ kiện tụng chung với Bùi Châu Hiền hay sao?" Tú Anh sau khi thấy Khương Sáp Kỳ gọi điện cho Bùi Châu Hiền xong phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, "Như vậy Thiếu chủ sẽ có nguy hiểm"
Khương Sáp Kỳ quăng tóc dài qua đằng sau, đưa điện thoại di động bỏ vào túi quần, "Không có người nào có thể uy hiếp đến an toàn của Thiếu chủ."
"Chị........." Tú Anh trừng mắt nhìn cô, "Nếu Thiếu chủ có làm sao, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chị."
Khương Sáp Kỳ trong mắt hiện lên một tia lo lắng, trên mặt dĩ nhiên cười đến quyến rũ, "Thiếu chủ nếu có chuyện, tôi sẽ tự sát tạ tội."
Tú Anh nhìn thẳng vào mắt của cô, muốn nhìn ra những lời này là thật hay giả, đã thấy cô cười đến sáng lạn, mà con người lại thanh tĩnh làm cho người ta chột dạ, không khỏi cảm thấy không được tự nhiên quay đầu "Hừ!!!"
"Tú Anh......." Khương Sáp Kỳ thở dài, thân thủ muốn kéo cô lại, "Thiếu chủ nói tôi mang em đi ăn cơm, em với tôi dây dưa lâu như vậy cũng không chịu đi, chờ em ấy trở lại phát hiện em không nghe lời sẽ rất tức giận."
Thiếu chủ Thiếu chủ..........Chỉ sợ cô cũng chỉ có thể dựa vào Thiếu chủ để áp chế nữ nhân cố chấp này.
"Hừ!!" Tú Anh hừ lạnh một tiếng, tay tránh đi tay của Khương Sáp Kỳ, đi được vài bước, rồi quay đầu, nhìn thấy Khương Sáp Kỳ không nhúc nhích, "Đi thôi, ăn cơm!"
Khương Sáp Kỳ nhìn cô nói xong câu đó liền lập tức tiến về phía trước, trong mắt toát ra một tia sủng nịch cùng ôn nhu, chạy theo đuổi kịp cước bộ của Tú Anh.
Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan cùng nhau chậm rãi trở về Đại học X, lúc đến trước cửa, Tôn Thừa Hoan dừng lại, xoay người nhìn Bùi Châu Hiền, "Học tỷ trở về đi, đã khuya rồi."
"Chị tốt hơn là nên đưa em đi vào trong, em là một tiểu hài tử." Bùi Châu Hiền lắc đầu, lôi kéo tay của Tôn Thừa Hoan tính bước đến cửa của ký túc xá, Tôn Thừa Hoan sửng sốt, tiện đà cười cười, "Học tỷ không phải nói thân thủ của em tốt lắm sao? Chị xem em mới......."
Nói một nửa, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên nhíu mày, nhưng rất nhanh liền nói, "Học tỷ chạy nhanh trở về đi, ngày mai em đến viện kiểm sát chờ chị."
Nàng cùng với Bùi Châu Hiền hẹn nhau ngày mai đi công an cục xem coi có hai người ngày hôm qua hay không?
"Cái đó........cũng tốt." Bùi Châu Hiền nghe nàng nói như vậy, cũng không tiếp tục kiên trì, gật gật đầu "Vậy chị đi trước."
"Được. Xin chào." Tôn Thừa Hoan đối với cô vẫy vẫy tay, nhìn cô lên xe, thế này mới xoay người vào trường, đồng thời lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
"Hai người kia sao rồi..... Tìm được rồi....Được.......Ngày mai buổi sáng đem họ qua đây.....Được rồi, còn có, phái người bảo vệ tốt Bùi Châu Hiền........Được rồi, nếu chị ấy xảy ra chuyện gì, chức Đường chủ này anh cũng đừng làm nữa....Cứ như vậy đi."
Cúp điện thoại, Tôn Thừa Hoan lại xoay người nhìn ngoài cửa, người kia đã sớm không thấy bóng dáng, trong lòng lại ẩn ẩn có một tia mất mát.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top