Chương 11

Tôn Thừa Hoan đối với Bùi Châu Hiền vẻ mặt bình tĩnh đã sớm dự đoán được, mấy hòn đá nhỏ trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng để ném vào bộ vị quan trọng của mấy nam nhân kia, mấy nam nhân căn bản không dự đoán được Tôn Thừa Hoan ném mấy hòn đá độ chính xác cao như vậy, tất cả đều kêu thảm quỳ rạp xuống đất, duy nhất chỉ có người nam nhân đứng đầu vẻ mặt bình tĩnh tránh được.

Người nam nhân cầm đầu kia có chút tức giận mắng một tiếng, hướng tới Tôn Thừa Hoan tiến lại gần đây tính bắt lấy tay của nàng, Tôn Thừa Hoan chính là tùy ý hướng phía bên cạnh lui lại vài bước, thoạt nhìn rất nhàn nhã, chân lại ra vẻ nhẹ hướng tới mông của nam nhân kia đá một phát, đang định tiếp tục, tiếng còi cảnh sát vang lên, vài cái cảnh sát tiến vào, trên tay còn cầm dùi cui.

Bùi Châu Hiền thân thủ nhẹ nhàng kéo tay của Tôn Thừa Hoan, cảm giác được trên tay có chút lạnh lẽo, hơi hơi có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn người kia vẻ mặt trông thật vô tội liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Tôn Thừa Hoan có chút không hiểu quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, không rõ cô vì cái gì mà tự nhiên cười.

"Bùi kiểm, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra thật rõ ràng." Một trung niên đại thúc mặc cảnh phục đi tới, đối với Bùi Châu Hiền gật gật đầu, phất tay làm cho thủ hạ mang mấy người kia đi, tiếp theo quay đầu nhìn Tôn Thừa Hoan "Tiểu cô nương, thân thủ rất tốt."

Tôn Thừa Hoan vẫn đang tự hỏi Bùi Châu Hiền bỗng nhiên vì cái gì bật cười, nghe được thanh âm của vị đại thúc kia nói với mình, có chút ngây người, tiếp theo nhức đầu.

"Lúc trước thì thích bắn cung, sau khi trưởng thành thích phi tiêu."

"Thì ra là thế." Cảnh sát đại thúc gật gật đầu, lại đối với Bùi Châu Hiền nói, "Bùi kiểm, bác sẽ trở về thẩm vấn "thật tốt" mấy người kia, đến lúc đó có kết quả sẽ báo cho con biết."

"Được" Bùi Châu Hiền vẻ mặt thản nhiên, "Phiền toái Bác, Trần đội trưởng"

"Không phiền toái, không phiền toái" Trần đội trưởng cười hắc hắc, "Bùi kiểm lần trước nhưng là giúp Bác một cái đại ân, chỉ chút việc nhỏ, không tính cái gì."

Chờ cảnh sát sau khi rời khỏi, Bùi Châu Hiền luôn luôn vẻ mặt bình tĩnh mới có một chút biến hóa, mang chút cười mỉm nhìn Tôn Thừa Hoan.

"Em bởi vì thích bắn cung với phi tiêu nên mới lợi hại như vậy?"

"Đúng vậy......." Tôn Thừa Hoan mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói, "Em thích nhất là chơi phi tiêu."

"A...." Bùi Châu Hiền đối với cách nói của Tôn Thừa Hoan hoàn toàn không tin tưởng, nhưng là không tiếp tục truy vấn, mà là cúi đầu nhìn tay mình đang nắm tay của Tôn Thừa Hoan, "Tay em lạnh quá, vừa rồi hoảng sợ hay sao?"

Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn hai tay đang nắm chặt, không hiểu sao tự nhiên trái tim bỗng nhiên đập loạn, lại lập tức điều chỉnh được, lộ ra mỉm cười.

"Không, em một năm bốn mùa đều như vậy."

"Ừ, vậy à." Bùi Châu Hiền lần này lại tin lời nói của Tôn Thừa Hoan, buông ra tay của Tôn Thừa Hoan, "Cái này có thể tìm thuốc để uống, điều dưỡng lại thân nhiệt cũng được."

Tôn Thừa Hoan đút hai tay vào lại túi quần, "Được, tốt."

"Về lại khách sạn đi." Bùi Châu Hiền xoay người nhìn nàng, "Chuyện hôm nay, cảm ơn em."

Tôn Thừa Hoan mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

"Về lại khách sạn đi."

"Được."

Trước cửa khách sạn, Tú Anh lo lắng đi qua đi lại, mà còn lại Khương Sáp Kỳ đang ôm cánh tay của mình, có chút tự giễu, nhìn Tú Anh không nói lời nào.

Tôn Thừa Hoan từ xa nhìn thấy hai người, có chút bất đắc dĩ, lắc đầu, thờ dài.

Tú Anh quả thật xem nàng như đứa nhỏ không lớn, mỗi lần nàng đi khỏi tầm mắt của Tú Anh, là y như rằng em ấy lúc nào cũng nôn nóng.

Bùi Châu Hiền cũng tự nhiên là thấy được vẻ mặt sốt ruột của Tú Anh, nhưng không để ý nhiều, mà đem tầm mắt nhìn đến Khương Sáp Kỳ, có chút nghi hoặc.

Khương Sáp Kỳ cùng với Tôn Thừa Hoan rốt cuộc là quan hệ gì?

"Bạn thân." Tôn Thừa Hoan tựa hồ có thể đoán được nghi hoặc trong lòng của Bùi Châu Hiền, nhẹ nhàng một câu liền nói ra đáp án, "Ba ba của em cùng với Khương thúc thúc là bạn tốt."

Có cảm giác rất kỳ quái, chính là ở trước mặt Bùi Châu Hiền, nàng chính là không muốn ngụy trang chính mình cho lắm, có những chuyện có thể nói được, nàng cũng sẽ không lựa chọn đi giấu diếm.

Là vì rất đồng tình với học tỷ hay sao?

Tôn Thừa Hoan có chút buồn cười nghĩ, nàng đường đường là Thiếu chủ của hắc đạo mà lại đi đồng tình với một vị kiểm sát trưởng, nói ra thiệt nực cười biết bao nhiêu.

"Ừ" Bùi Châu Hiền bởi vì lời giải thích của Tôn Thừa Hoan nên nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt trở nên nhu hòa hơn.

Cô cùng học muội này, xem như không có chuyện gì xảy ra, lần sau gặp lại hay sao?

Bởi vì ý nghĩ này mà hiếm thấy cô tự nhiên mỉm cười, Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, liếc mắt một cái, "Thừa Hoan, chị phát hiện, tên của em quả thật có chút kỳ lạ!"

"Sao?" Tôn Thừa Hoan có chút kinh ngạc quay đầu nhìn vị học tỷ này, "Cái gì?"

"Em tên là Tôn Thừa Hoan, nhưng lại là nữ nhân a~~ Chẳng phải rất kỳ lạ sao! Nhưng chị lại thấy tên này quả thực hợp với em!" Bùi Châu Hiền nét tươi cười trên mặt càng tăng lên, Tôn Thừa Hoan lại trừng mắt.

Chuyện này......Vị học tỷ này không phải được gọi là kiểm sát trưởng băng sơn mỹ nhân hay sao?

Cư nhiên cùng nàng nói chuyện vui đùa nhàm chán.

Tú Anh nhìn thấy Tôn Thừa Hoan thời điểm lập tức chạy đến, cho đến khi đến trước mặt của Tôn Thừa Hoan, mới có chút kinh ngạc, Tôn Thừa Hoan cư nhiên đang cười?

Tuy rằng không phải là một nụ cười sáng lạn, nhưng mà cô biết, Thiếu chủ thật đang cười, không phải là đang cười giả dối.

Thiếu chủ.........Nở nụ cười?

Tú Anh nhìn Bùi Châu Hiền đã sớm thu lại nét tươi cười liếc mắt một cái, một cái suy nghĩ kỳ dị hiện lên trong lòng.

Thiếu chủ thích nữ nhân Bùi Châu Hiền này?

Thanh âm "Đát đát đát" vang lên, Khương Sáp Kỳ đi tới, không để ý tới việc Tú Anh đang trừng mắt, mềm nhũn cả người ỷ lại dựa vào Tú Anh "Hai người đi đâu thật lâu, mọi người hầu như về hết rồi."

"Phải không?" Bùi Châu Hiền thản nhiên nhìn qua cô liếc mắt một cái, không nghĩ tiếp tục tranh luận cùng Khương Sáp Kỳ, đưa tay đến trước mặt Tôn Thừa Hoan "Đưa đây!"

"A....." Dù là Tôn Thừa Hoan luôn luôn thông minh, cũng bởi vì hành động đột ngột của Bùi Châu Hiền liền sửng sốt, "Cái gì?"

"Di động" Bùi Châu Hiền ngắn gọn nói, "Cho chị."

Tú Anh nhăn lại mi, nhìn Bùi Châu Hiền, trong lòng hơi hơi có một tia tức giận.

Nữ nhân này sao có thể nói chuyện như vậy với Thiếu chủ, hơn nữa còn lặp đi lặp lại nhiều lần.

Tôn Thừa Hoan như vậy có chút giật mình, đưa tay vào trong túi quần lấy ra điện thoại di động đưa cho Bùi Châu Hiền, hoàn toàn không có chút gì chần chờ.

Một bên Khương Sáp Kỳ vẻ mặt không sao cả, nhìn đến hành động của Tôn Thừa Hoan, trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ lạ.

Bùi Châu Hiền không nhìn đến biểu tình của mọi người, chính là trên tay động tác rất nhanh đem số điện thoại của chính mình gọi từ di động của Tôn Thừa Hoan, gọi được, sau đó là nhạc chuông vang lên, thế này mới đưa điện thoại cho Tôn Thừa Hoan, "Có thời gian liên lạc."

"Tốt." Tôn Thừa Hoan đem di động của mình thả lại vào trong túi quần.

"Ừ. Chị đi trước, viện kiểm sát còn có chút việc." Bùi Châu Hiền đối với Tôn Thừa Hoan nói vài câu, quay đầu nhìn Khương Sáp Kỳ liếc mắt một cái.

"Vậy.....Khương luật sư, hy vọng về sau ở tòa án sẽ gặp lại."

"Yên tâm đi Bùi kiểm, sẽ có cơ hội" Khương Sáp Kỳ khóe môi lộ ra nụ cười quyến rũ, "Bùi kiểm vẫn là tự lo cho mình trước đi."

Vụ án kia cô cũng biết đến, chỉ sợ Bùi Châu Hiền lần này có chút nguy hiểm.

Bùi Châu Hiền nhíu mi, bước chân tao nhã đi vài bước, vẫy một chiếc taxi, đang tính mở cửa xe ra động tác dừng lại, "Khương luật sư lo lắng nhiều rồi."

Một lời nói, bước vào xe, tiêu sái đi.

Tôn Thừa Hoan nhún nhún vai, tiếp theo quay đầu nhìn Khương Sáp Kỳ cười như không cười, "Kỳ tỷ, quả nhiên cùng với học tỷ quen thuộc nha!"

Khương Sáp Kỳ giống như lơ đãng nhìn xung quanh, nhưng mà tầm mắt không nhìn đến Tú Anh, mà là đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan vẻ mặt khiêu khích, "Tiểu Hoan Hoan, bồi tỷ tỷ đi ngủ trong chốc lát được không?"

"Khương Sáp Kỳ chị đừng quá đáng." Tú Anh sinh khí đi tới trừng mắt cô "Cái gì mà cùng cô ngủ trong chốc lát,chị....."

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng bắt lấy tay của Tú Anh, đánh gãy lời của cô nói, "Kỳ tỷ là muốn cùng Tiểu Hoan nói chuyện ở trong phòng đúng không?"

"Tiểu Hoan Hoan thật thông minh......." Khương Sáp Kỳ nháy mắt một cái, dáng người lắc lư tiến về khách sạn mở cửa phòng, đối với Tôn Thừa Hoan ngoắc ngoắc ngón tay.

Tôn Thừa Hoan ngoắc ngoắc khóe miệng, lôi kéo Tú Anh đuổi kịp theo Khương Sáp Kỳ.

Khương Sáp Kỳ cầm chìa khóa đi đằng trước mở ra cửa phòng, Tôn Thừa Hoan tiếp theo đi vào, sau đó Tú Anh đi vào rồi đóng cửa lại.

"Thiếu chủ!" Trên mặt lúc trước lộ ra vẻ dụ dỗ tươi cười, bây giờ thì Khương Sáp Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, đối với Tôn Thừa Hoan cúi đầu, "Phía trước đắc tội Thiếu chủ!"

Tôn Thừa Hoan lộ ra tươi cười "Kỳ tỷ, tôi biết."

Khương Sáp Kỳ ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Tôn Thừa Hoan, "Thiếu chủ lần này bảo tôi đến, là có việc gì muốn phân phó sao?"

Tú Anh đứng ở một bên, nhìn Khương Sáp Kỳ đứng nghiêm trang, có chút khinh thường bỉu môi.

Nữ nhân này, đúng là diễn thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top