Chương 6: Nhóc con

Ngày hôm sau thời tiết cực kỳ tốt, trải qua một đêm mưa, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.

Tôn Thừa Hoan ngủ đến giữa trưa 12 giờ mới thức dậy, không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật chút nào.

Cô chậm chạm ngồi trên giường vài giây, sau đó mới lề mà lề mề bước xuống đi rửa mặt, đánh răng được một nửa thì nhớ tới tối hôm qua Bùi Châu Hiền gọi cô một cuộc điện thoại. Kỳ quái là Bùi Châu Hiền phát điên hay sao mà muốn cô hát cho nghe đây?

Lúc nhận được điện thoại của Bùi Châu Hiền, kỳ thật cô đang tham gia họp lớp với bạn học thời phổ thông. Họp lớp hàng năm cũng phải tổ chức mấy lần rồi, Bùi Châu Hiền chưa từng tham gia, nhưng Tôn Thừa Hoan lại không bỏ sót lần nào. Cô luôn hoài niệm thời phổ thông, mặc dù có phần không nhớ rõ cho lắm. Nhưng cô cảm thấy, con người mà, một khi bước vào xã hội, mới phát hiện ra cảm tình thời đi học mới thật sự sạch sẽ, thuần khiết.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô đi tới gương trang điểm, mặc dù chỉ là đến nhà Bùi Châu Hiền ăn cơm mà thôi, cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp mới được, ít nhất muốn đem Bùi Châu Hiền ném xuống dưới.

Đợi đến lúc cô bước ra khỏi nhà, đã ba giờ chiều, cô lúc này mới nhớ tới đói bụng, mà một khi nhớ tới điểm này, cảm giác đói khát lập tức chiếm lĩnh toàn bộ suy nghĩ của cô, vì vậy ở trên đường, cô một mực mãnh liệt giẫm chân ga.

Thời điểm sắp đến nhà Bùi Châu Hiền, Giai Kỳ gọi điện tới, hỏi Tôn Thừa Hoan đang làm gì. Tôn Thừa Hoan thuận miệng trả lời: "Đang lái xe."

"Đi đâu á?"

"Đến nhà dì kia ăn cơm."

"Vậy thôi, vốn định mời cậu ăn cơm."

"Sao? Lại có chuyện gì vui à?"

"Chính là cậu nói mình chuyện công việc á!"
Tôn Thừa Hoan dừng lại một chút, ngầu lòi lái xe vào bãi đậu, mới nói: "Tốc độ cậu nhanh thật đó!"

Giai Kỳ tự nhủ: "Thì là, có chuyện tốt như vậy, còn không lo chạy nhanh thì có mà ngu à."

"Nói đi, cậu báo đáp mình thế nào đây?"

"Mời cậu đi ăn, ăn thật nhiều món ngon, thế nào? Đạt đến một trình độ nào đó a?"

"Được, trước tiên cho nợ, chờ cậu nhậm chức rồi sau đó mời mình tiệc lớn."

Cúp điện thoại, Tôn Thừa Hoan đột nhiên cảm giác được tâm tình so với trước đó nhẹ nhõm một chút, bởi vì vẫn phải gặp Bùi Châu Hiền, trong lòng có chút không quá dễ chịu, nhưng nghĩ đến về sau có thể được Giai Kỳ thường xuyên mời cô ăn cơm, lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc Bùi Châu Hiền mở cửa, là cười híp mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan lại liếc mắt một cái.

"Cậu cứ như vậy mà đến à?" Bùi Châu Hiền một bên nhìn Tôn Thừa Hoan từ trên xuống một bên hỏi. Bất quá chỉ đến ăn một bữa cơm, mặc quần áo lộng lẫy như vậy để làm gì? Cậu muốn đi dự tiệc tối sao?

"Thì sao?" Tôn Thừa Hoan bị hỏi đến sững sờ, vậy còn làm sao nữa? Cô cũng thuận thế mà dò xét Bùi Châu Hiền, mặc một bộ quần áo ở nhà trắng tinh, tóc dài tùy ý cột thành đuôi ngựa, nhìn qua... Có chút giống khi bé.

Bùi Châu Hiền thừa dịp cô ngẩn người, bỗng nhiên tới gần bên tai cô nói: "Cậu không phải cho rằng cậu nhỏ ở đây đó chứ? Cố ý ăn mặc ... Mát mẻ như vậy... Không thấy lạnh sao?" Bùi Châu Hiền nhớ lúc sáng nàng nghe dự báo thời tiết, hôm nay chỉ có 15°C, mặc váy ngắn lộ bắp đùi thật sự không thấy lạnh sao?

Hơi thở gần trong gang tấc khiến Tôn Thừa Hoan cảm thấy không khỏe, lỗ tai ngứa ngáy, trong lòng cũng thật kỳ quái. Cô quay đầu né tránh, lạnh nhạt đáp: "Đây là phép lịch sự cơ bản, cậu không hiểu sao? Nào có như cậu ăn mặc tùy tiện mà đi đón khách chứ."

Bùi Châu Hiền đang muốn phản bác, mẹ Bùi từ phòng bếp ló đầu ra, "Thừa Hoan, mau vào ngồi, đồ ăn xong ngay đây. Tiểu Hiền nhanh lấy nước cho Thừa Hoan, đứng ngốc ở đó làm gì đấy?"

Bùi Châu Hiền ai oán mà quay đầu liếc mắt nhìn mẹ Bùi, sau đó quay đầu trừng lại ánh mắt đắc ý của Tôn Thừa Hoan, dứt khoát một câu cũng không nói, xoay người rời đi.

"Cậu cũng phải lấy cho tôi đôi dép lê chớ!"

"Cậu không có tay hả?"

"Tôi là khách nhá!"

Bùi Châu Hiền không thèm để ý đến Tôn Thừa Hoan, hết cách, Tôn Thừa Hoan đành phải tự mình động thủ mà thôi, thay xong dép lê, tự mình rót một ly nước, uống hai ngụm, phát hiện cùng Bùi Châu Hiền ở trong một không gian, thật sự là toàn thân không sảng khoái miếng nào hết, cuối cùng vẫn là lựa chọn đi vào bếp hỗ trợ.

Mẹ Bùi đối với hành động Tôn Thừa Hoan rất là thoả mãn, tuy rằng lúc Mẫn Doãn lên cấp ba liền rời khỏi Hồ Thành, Tôn Thừa Hoan cùng nó tiếp xúc cũng không phải là nhiều nhặn gì, nhưng hai nhà luôn luôn giao hảo, cho nên chuyện hôn nhân này vẫn có hy vọng thành công.

Lúc ăn cơm, mẹ Bùi một mực khen ngợi Tôn Thừa Hoan, khen cô đến có chút ngồi không yên. Người nào không biết từ nhỏ đến lớn Tôn Thừa Hoan cô một mực sống dưới cái bóng của Bùi Châu Hiền? Cho tới bây giờ đều là Bùi Châu Hiền đứng thứ nhất cô thứ hai, lúc người khác đều là tán dương Bùi Châu Hiền rồi tiện thể mới khen ngợi cô vài câu.

"Hai đứa con trước kia thật tốt, sau khi lên đại học cũng không còn như trước nữa." Mẹ Bùi bỗng nhiên cảm tưởng.

Tôn Thừa Hoan đành phải ha ha cười. Cô cùng Bùi Châu Hiền tốt đẹp lúc nào thế? Sao cô lại không nhớ rõ. Chỉ nhớ từ nhỏ nghe tối đa câu nói đầu tiên là "Cô xem Tiểu Hiền nhà người ta kìa". Cái gì đều là "Cô xem Tiểu Hiền nhà người ta kìa", khiến cho cô căn bản là cùng Bùi Châu Hiền muốn hảo bất khởi lai.

"Quan hệ tụi con bây giờ cũng rất tốt mà." Bùi Châu Hiền an ủi mẹ mình, nói xong còn chủ động lấy lòng mà cho Tôn Thừa Hoan đĩa rau.

Tôn Thừa Hoan gật đầu phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy." Lại cúi đầu một cái, lập tức đen mặt.

Bùi Châu Hiền nhất định là cố ý mà, đem rau xanh nàng không thích, tất cả đều ném vào bát Tôn Thừa Hoan.
____________

Vài ngày sau, thủ quỹ Tiểu Trịnh phòng Tôn Thừa Hoan chính thức nghỉ sanh, cùng ngày hôm đó Kim tỷ thông báo với cả phòng rằng ngày mai sẽ có đồng nghiệp mới đến đây. Tôn Thừa Hoan biết rõ còn cố hỏi mà nghe ngóng: "Ai thế? Nam hay nữ vậy?"

Kim tỷ liếc nhìn cô một cái, cũng không có làm lộ chân tướng, "Nữ, đến rồi sẽ biết."

Tôn Thừa Hoan ồ một tiếng, trở lại vị trí làm việc của mình lên WeChat gửi tin cho Giai Kỳ:"Ngày mai nhận chức rồi, sao cậu không nói cho mình biết hả? Mình còn nghe sếp nói kìa"

Giai Kỳ rất nhanh đáp lại với biểu lộ hối lỗi: "Mình đây không phải muốn cho cậu bất ngờ sao!"

Tôn Thừa Hoan gửi một cái mắt trợn trắng: Bất ngờ dễ sợ! Tiệc lớn gấp bội.

Sau đó Giai Kỳ liền không có động tĩnh. Tôn Thừa Hoan tiếp tục gửi tin nhắn:"Còn ở đây giả chết, trời tối ngày mai khẳng định phải có đoàn xây dựng hoạt động, cậu còn ở đó vòng vo?"

Giai Kỳ bất đắc dĩ, đành phải chân chó trả lời:"Tôn tỷ tỷ đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt với tiểu nữ, tiểu nữ nông cạn, mong Tôn tỷ tỷ thương tình. Sau đó còn gửi vẻ mặt lê hoa đái vũ (*)".

(*) Lê hoa đái vũ (梨花带雨) : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Tôn Thừa Hoan đổ mồ hôi:"Cậu xem phim truyền phim truyền hình nhiều quá rồi đó..."

Vì vậy chiều nay, Tôn Thừa Hoan một bên làm bảng báo cáo, một bên cùng Giai Kỳ nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Giai Kỳ có thể điều đến cùng một phòng với cô, cô từ đáy lòng cảm thấy rất vui vẻ. Bạn cùng phòng đại học bốn năm, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau trở về Hồ Thành, vẫn rất tốt. Tuy rằng Giai Kỳ có thời điểm rất làm, nhưng mà cô hiểu Giai Kỳ, mình hiểu rõ cộng sự của mình, so với những người xa lạ tốt hơn nhiều.

Lúc tâm tình tốt, luôn cần một người để chia sẻ, ăn xong cơm tối ở gần đó, cô một mình đi về nhà, bỗng nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Mẫn Doãn.

Khả năng có thể bởi vì cô thật sự rất lâu không có nói yêu thương rồi, Mẫn Doãn xuất hiện thật vừa vặn, đúng nơi đúng lúc, rất khó làm cho cô không thèm để ý. Tuy rằng này thời gian cùng địa điểm, đều cùng Bùi Châu Hiền thoát không được quan hệ. Nhưng mà những điều đó cũng không phải điều quan trọng, quan trọng là Tôn Thừa Hoan trò chuyện với Mẫn Doãn.

Cô gọi điện thoại cho anh, anh rất nhanh tiếp điện thoại, "Sao tự dưng lại gọi tôi thế, nhóc con?"

"Tại sao lại gọi tôi là nhóc con? Mấy người cũng không lớn hơn bọn tôi bao nhiêu." Ngoài miệng là nói như vậy, Tôn Thừa Hoan trong lòng cũng rất hưởng thụ.

"Nhưng tôi nhìn cô lớn lên."

"Chúng ta có thể coi là thanh mai trúc mã mà." Nói xong lại cảm thấy có chút kỳ quái, cô cùng Mẫn Doãn đâu thể cho là thanh mai trúc mã, cùng cô khác không muốn nhìn thấy nhân tài phải.

Mẫn Doãn tại đầu bên kia mỉm cười, "Tìm tôi có chuyện gì không?"

"Không có gì, chẳng qua là cơm nước xong xuôi thì đi bộ, tự nhiên muốn gọi cho mấy người thôi. Đang làm gì đó?"

"Ừm... Tăng ca."

"Ăn cơm chưa?"

"Đang ăn."

"À..." Tôn Thừa Hoan có chút thất vọng mà thở dài một tiếng, "Vậy tôi quấy rầy rồi."

"Không liên quan, cô cứ nói đi, có phải có chuyện gì cần tìm người để thổ lộ không? Cần người từng trải như tôi cho cô ý kiến hả?"

Tôn Thừa Hoan tại điện thoại này đầu cúi đầu cười cười, dừng bước lại, tại trong khu cư xá nghỉ ngơi trên mặt ghế ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Tôi có một người bạn tốt, quen biết bảy tám năm, lúc trước là bạn học, ngày mai sắp trở thành đồng nghiệp rồi, cho nên nay tâm tình rất tốt."

"A? Là loại bạn bè gì đây?"

Vì vậy Tôn Thừa Hoan bắt đầu kể cho Mẫn Doãn nghe về cô cùng Giai Kỳ.

Chuyện này cô nhớ rõ coi như khá rõ ràng.

Năm đó kỳ thi Đại học kết thúc, thời điểm điền nguyện vọng, cô tận lực cùng Bùi Châu Hiền lựa chọn trường học khác nhau. Bùi Châu Hiền chọn học viện thương nghiệp ở thành phố H, mà cô lựa chọn đại học Kinh tế Tài Chính ở thành phố khác, danh khí không bằng học viện thương nghiệp. Mẹ cô lúc đó rất tức giận, có lần muốn cho cô đi học lại, sau đó nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô, cũng thèm không để ý đến cô nữa.
Sau đó ở Đại học cô quen biết Giai Kỳ, cùng Giai Kỳ cùng nhau khóc, cùng nhau ồn ào, cùng nhau trốn học, cùng nhau xem phim heo... Phàm là bạn thân lúc đó làm chuyện ngu ngốc, hầu như đều đã làm.

Mẫn Doãn kiên nhẫn nghe cô nói chuyện, ngẫu nhiên phụ họa vài câu. Tôn Thừa Hoan ý thức được chính mình tựa hồ nói quá nhiều, liền vội hỏi: "Nghe tôi nói mấy chuyện này, không ảnh hưởng mấy người ăn chứ?"

Mẫn Doãn nói: "Tất nhiên là không, ngược lại ăn được hơn so với bình thường, không nghĩ tới không gặp nhau vài năm, cuộc sống của cô lại muôn màu muôn vẻ như vậy."

"Đại học không phải đều là như vậy sao?"

"Thật hâm mộ cô nha." Mẫn Doãn nói, tựa hồ cũng rơi vào hồi ức.

"Chờ mấy người ngày nào đó không tăng ca, cũng kể cho tôi nghe chút chuyện của mấy người ở Đại học đi."

"Được." Mẫn Doãn đáp ứng, suy nghĩ một chút còn nói: "Cảm ơn cô đã giúp tôi ăn cơm, nhóc con."

"Tôi mới phải cám ơn mấy người vì chịu nghe tôi nói nhiều như vậy đó chứ, cám ơn mấy người nha, cậu nhỏ."

Tôn Thừa Hoan cầm điện thoại, cảm thấy cùng Mẫn Doãn nói chuyện làm cho người ta rất thư thái. Cô thích cùng Mẫn Doãn ở chung kiểu này, không cần ở trước mặt Mẫn Doãn bảo vệ hình tượng gì đó, dù sao cô thế nào Mẫn Doãn đều biết.

Nhưng... Đáng tiếc... Dù cho là xuất hiện đúng lúc đúng chỗ, nhưng Mẫn Doãn hẳn không phải là người cô tìm. Bởi vì... Anh ta là cậu nhỏ của Bùi Châu Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top