Chương 3 : Ông bà anh.
Đã được 1 tháng sau đêm đó, cả hai đều giữ khoảng cách, tránh né nhau nếu có vô tình gặp mặt trong nhà, hai người cố gắng chào hỏi, xưng hô như bình thường trước mặt mọi người nhưng khi chỉ có hai người Thanh trực tiếp coi Nguyệt như không khí mà bước qua.
Thanh chán chường nằm sấp trên bộ li quăng, thở dài chán nản, cô đã quen với việc ngày nào cũng phải làm một đóng giáo án và bài luận với bị mấy lão giáo sư già hành tới hành lui, lúc còn ở bên Pháp cô còn ước sớm ngày được về nhà để ăn chơi hưởng lạc, mà giờ khi không có việc gì để làm cô lại rảnh rỗi sinh nông nổi.
Có lần vì lười đi vũ trường chơi với tụi công tử kia cô chán nản ở nhà vẽ một cái mặt cười lên giấy rồi thi trừng mắt với cái mặt cười coi ai là người chớp mắt trước.
Cô còn nghĩ nếu cái mặt cười kia chớp mắt trước chắc cô đốt luôn cái gian nhà đó luôn.
Đôi khi cô rảnh quá liền hành tụi gia nhân trong nhà như việc cô tự nhiên cô thấy ngứa mắt bộ trường kỷ nằm trong phòng liền sai tụi gia nhân khiêng đi chỗ khác nhưng vẫn không vừa mắt lại khiêng đi chỗ nọ rồi khiêng qua chỗ kia cứ như thế hết một ngày bộ trường kỷ lại nằm chễm chệ ở vị trí ban đầu.
Thanh đang chán nản, nhắm mắt suy nghĩ rồi cô lăn ngửa mặt lên trần nhà, khi vừa mở mắt ra thì từ đâu ra một cái đầu xõa tóc rũ rượi như ma xuất hiện trước mặt, cô giật mình rồi ngồi bật dậy nhưng vì khoảng cách gần nên khi ngồi bật dậy đầu cô đập vào cái đầu kia, liền có hai giọng nói phát ra cùng một lúc. "Ui Da!"
Cô đang xoa cái trán vừa bị đụng mạnh đau nhức bực bội quay người nhìn nhìn về phía chỗ cái đầu ban nãy thì là đứa gia nhân thường đi theo hầu cô, cô cả người tỏa ra sát khí quát.
"Mày Đương Mần Cái Quái Chi Vậy Mẫn, Mày Tính Hù Chết Tao À."
Lúc này Mẫn đang đứng xoa đầu vì đau, nghe cô quát giật mình sợ hãi khép nép nói.
"D..dạ cậu con không dám, tại con thấy cậu nhắm mắt tưởng cậu ngủ, con đ.. định..." Nói tới đây Mẫn ngập ngừng không dám nói ra.
"Định cái chi?" Cô thấy Mẫn sợ hãi như vậy liền thu sát khí muốn đập người lại nhẹ giọng hỏi.
"D.. dạ định..." Mẫn lúc này ngước mắt lên nhìn cô nghĩ có nên nói là con tưởng cậu ngủ nên định lại ngắm cậu...
"Thôi bỏ đi." Thanh thấy ánh mắt long lanh như sắp khóc của Mẫn mà mềm lòng mà không tra hỏi nữa.
Thanh cũng không để ý Mẫn nữa mà ngồi nhìn ngoài sân tiếp tục thở dài chán nản.
Mẫn thấy cô thở dài tò mò hỏi. "Cậu sao thở dài hoài vậy?"
"Chán." Cô trả lời một cách cộc lốc.
Mẫn nghe vậy nghĩ ngợi một lúc liền a một tiếng.
"Hay cậu ra ngoài đồng chơi đi cậu, con nghe tụi nít trong xóm hay rủ ra ngoài đó thả diều lắm."
"Tao là con nít à, mà mày kêu tao ra thả diều."
"Tại con thấy cậu buồn nên bày cách cho cậu đỡ chán."
Mẫn buồn hiu nói hai tay cầm vạt vò.
Thanh nhìn Mẫn buồn hiu, nghĩ nó nói cũng đúng ở nhà cũng chẳng có gì để làm ra ngoài hóng gió cũng tốt.
Cô ho khan một tiếng. "Ừm vậy cũng được tao ra ngoài hóng gió, mà mày không cần đi theo đâu tao muốn đi một mình."
" Dạ cậu. "
Mẫn nghe vậy trong lòng cũng vui lên một chút vì giúp cậu ba không phải thở dài nữa.
________________________________
Thanh không đi xe mà trực tiếp đi bộ vì cô muốn ngắm cảnh tuy đã về được một tháng rồi nhưng cô chưa từng đi ra coi ruộng lúa nhà mình như thế nào vì cô nghĩ ngoài đây có gì mà chơi.
Đi được một lúc thì cũng tới, cô nhìn nhìn mấy thửa ruộng xanh mướt, cô nhìn xung quanh thì thấy có cây đa gần đó liền đi tới ngồi xuống nhìn xa xăm.
Trời hôm nay khá mát nên cô dựa vào gốc cây đa tận hưởng làn gió mát mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
_______________________________
"Oa oa em muốn cái này à anh hai."
"Nhưng bà nói mỗi người một cái em lấy rồi anh hai chơi cái chi."
Thanh mơ thấy mình lúc 6 tuổi đang khóc lóc dành đồ chơi với anh hai tuy cô được bà nội mua cái tốt hơn nhưng cô lại thích cái của anh hai nên nằng nặng đòi cho bằng được.
"Lâm nhường em đi con." Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
Cô thấy má cô lúc còn sống, má của cô rất đẹp lúc nào bà cũng hiền hòa dịu dàng, tuy lúc đó bà đã 34 tuổi nhưng chung quy nhìn bà vẫn rất trẻ, có khi còn trẻ hơn cả bà hai.
"Nhưng em ba cũng có mà má cả." Cậu hai lúc này chỉ hơn cô có 3 tuổi nhưng chung quy vẫn là trẻ con vẫn rất thích đồ chơi.
" Con là anh phải nhường em chứ, ngoan con là anh trưởng nên phải biết nhường nhịn cho em kể cả... con hiểu mà phải không Lâm." Bà cả dịu dàng vút tóc của Lâm nói.
Lâm tuy không vui nhưng được bà cả ân cần như thế mềm lòng liền lập tức nghe lời mà nhường cho đồ chơi cho Thanh.
"A em cảm ơn anh hai, anh hai là tuyệt vời nhất." Thanh vui vẻ cầm đồ chơi đi khoe với bạn.
Bà cả nhìn Thanh vui vẻ, ánh mắt không khỏi vui vẻ theo, khi quay sang Lâm trong ánh mắt đã mất sự vui vẻ vài phần nhưng vẫn rất dịu dàng.
"Lâm ngoan lắm đây má cho con kẹo." Nói rồi bà đưa Lâm vài viên kẹo.
Lâm được má cả cho kẹo rất vui vẻ vì mỗi lần cậu làm đúng liền được má cả sẽ cho kẹo.
Lâm vui vẻ ăn kẹo rồi cũng chạy đi theo Thanh.
Bà cả đứng từ xa nhìn Lâm ánh mắt phức tạp.
Đang trong giấc mơ đẹp về má của cô thì Thanh bỗng cảm thấy mặt mình ngứa ngáy như có ai đang chọc tay vào mặt mình.
Lúc này cô tức giận mở mắt định quát thì thấy một cô bé tầm 6 tuổi mặc quần áo vá lỗ chỗ, vẻ mặt rất đáng yêu đang nhìn Thanh như sinh vật lạ.
Lúc này vì sự dễ thương của cô bé ấy mà Thanh cũng không tức giận nhưng giọng cũng không nhẹ đi chút nào nói.
"Sao em chọc tay vô mặt anh."
"Em tưởng anh chết rồi." Cô bé vẻ mặt hồn nhiên nói.
"..."
Cô ho khan một tiếng nói. "Sao em nghĩ anh chết?"
"Dạ tại em thấy anh nằm im ru không có nhút nhít giống ông em á, lúc đó em thấy ông nằm im ru kêu mãi không dậy, hỏi má thì má bảo ông chết rồi nên em tưởng anh cũng giống ông em."
Bé gái ngây ngô chuyện về cái chết như thể ông cô bé chỉ ngủ một giấc thật dài mà thôi.
"E...em vậy ông em hồi trước có thương em không." Thanh không biết nói gì hỏi bâng quơ vài câu.
"Ông em thương em lắm luôn, ngày nào ông cũng dẫn em đi bắt cá vui lắm luôn." Cô bé vui vẻ nói.
"Vậy em có thương ông không?"
Cô bé liền xụ mặt xuống ."Không."
"Sao vậy ông em thương em vậy mà?" Thanh vẻ mặt khó hiểu.
"Tại ai biểu ông nằm im ở dưới đó mãi mần chi, không chịu dậy chơi với ông em giận ông luôn, ông hứa ngày nào cũng chơi với em, ông thất hứa em ghét ông."
cô bé vẻ mặt cáu kỉnh nói.
Thanh thấy cô bé còn nhỏ không hiểu về cái chết, không biết ông cô bé không phải vì thất hứa mà là ông cô bé không thể... có lẽ cô bé còn quá nhỏ để hiểu về chuyện này nhưng Thanh cũng ước lúc má cô mất cô cũng hồn nhiên như cô bé này không biết cái chết là gì.
"Mà sao em không đi học lại ở đây."
"Dạ em ở đây phụ cha má mần ruộng, cha em nói con gái học mần chi, mốt lớn cũng gả đi mần dâu nhà người ta học chi cho tốn tiền của."
Thanh trong lòng tức giận, lại là cái tư tưởng trọng nam khinh nữ coi con gái như bát nước hất đi, cô ở bên Pháp người Pháp không hạ thấp giá trị người phụ nữ như ở đây,cô rất ghét cái kiểu tư trọng nam khinh nữ này, nhưng cô vẫn phải nén giận dù sao cái tư tưởng ấy đã chuyền từ bao đời nay làm sao cô giúp được.
Cô nghĩ ngợi gì đó liền a một tiếng.
"Em có muốn học chữ không anh dạy cho em học?"
"Thiệt không anh!" Hai mắt cô sáng rực nhưng liền ảm đảm.
"Nhưng em không có tiền." Nói xong cô hai tay vò vào áo.
Thanh thấy vậy liền nhẹ nhàng nắm tay cô bé nói.
"Anh dạy miễn phí không có lấy tiền em chịu học không."
"Thiệt hả anh!"
Cô không nói gì chỉ gật đầu.
"A đã quá anh dạy em liền đi anh."
Cô nhìn xung quanh thấy có một nhánh cây gần đó cầm lên viết chữ A trên mặt đất rồi nhẹ nhàng nói.
"Đây là chữ A em đọc theo anh A."
"A"
"Đúng rồi giỏi quá."
Thế là ở bờ ruộng một lớn một nhỏ cứ một người đọc một người nói theo cả buổi.
Lúc tạm biệt cô bé Thanh nghĩ mai phải mang theo vài quyển vở và bút để cho cô bé tập viết.
________________________________
Vừa về tới nhà cô đã thấy bà hội đồng đang ngồi uống trà trên bộ trường kỷ như một thói quen cô liền nhào vào lòng bà hội đồng.
"Nội hư quá nha đi đâu từ sớm không nói con tiếng nào." Thanh giả bộ hờn trách bà hội đồng.
"Cha bây, tao có phải con nít đâu mà đi đâu cũng phải báo cho bây một tiếng." Bà hội đồng gõ cái cốc lên đầu Thanh.
"Ui da." Thanh lấy tay xoa đầu giả bộ như rất đau.
"Thì con lo cho nội sợ ông nào bắt nội đi mất con lại phải gọi người dưng bằng ông nội nữa."
"Cái thằng quỷ này tối ngày nói nội có ông này ông kia, ông nội bây ở trên kia biết tối ổng về ghen với tao nữa."
Thanh cười hì hì nói.
"Lo gì con xin ông nội rồi, con vái ông nội là bà nội ở mình buồn quá nhờ ông nội xui khiến ông nào bảnh trai tới rước bà nội xinh đẹp của con về, ông nội đồng ý rồi con đốt ba nén nhang ba cái nó cháy cong queo luôn á nội."
"Thôi đi anh ba, tôi ở với ông nội anh mấy chục năm mà không biết tánh ổng hả đa, lúc chưa cưới ổng còn ghen với cha tôi nữa mà huống chi cho tôi đi lấy chồng khác, giờ tôi chỉ ở vậy nuôi anh rồi chờ ngày xuống lỗ gặp ổng thôi."
"Vậy thôi cho mấy ông ngoài kia nhìn bà nội xinh đẹp của con thèm chảy nước miếng chơi." Cô nói xong khiến bà hội đồng cười khanh khách không quen vỗ nhẹ vô đầu cô.
Thật sự là cô có vái như vậy thiệt và tối hôm cô vái, ông nội còn về hỏi thăm cô nữa, ông nói cô có hiếu quá nên muốn kéo cô xuống dưới chơi với ông, lúc đó cô sợ chảy hết cả mồ hôi hột hên là ông nội chỉ đùa cô và đó cũng là lần đầu tiên cô gặp ông nội, ông cô mất rất lâu trước khi cô được sinh ra nên cô không biết ông hiền hay dữ nhưng cô biết ông rất thương bà nội.
Vì lúc trước nghe bà nội từng kể ông nội hồi còn trẻ đẹp trai còn giàu nhất vùng, bao nhiêu thiên kim tiểu thư tới mai mối ông nội cũng không chịu, ông nội chỉ thương cô con gái của tá điền nghèo là bà nội cô bây giờ.
Lúc đó ông cố bà cố không cho ông nội lấy bà nội vì chê bà nội nghèo không môn đăng hộ đối, ông nội tức quá bỏ nhà đi mấy tháng lúc về còn dắt bà nội với cái bụng bự chảng về đòi cưới, làm ông cố tức đến hộc máu, lúc đó muốn hay không muốn cũng phải cưới bà nội về.
Lúc cưới ông cố bà cố không cho bà nội đi qua cửa chính bắt đi cửa phụ với lý do bà nội có chửa trước khi cưới, ông nội cô lại bá đạo bế bà nội đạp cửa chính đưa bà nội vào nữa.
Lúc bà nội mang thai ông nội không lúc nào ngủ đủ giấc, vì lúc nào bà nội nửa đêm cũng kêu ông nội đi lấy đồ chua cho bà nội ăn nhưng ông nội không than vãn một chút nào còn nói bà nội mang bầu cực hơn ông nội nên nhiêu đó nhằm nhò gì, đến ngày sanh ông nội cô xém bị hói đầu do bị bà nội nắm vì quá đau khi sanh.
Lúc cha cô được sanh ra nghe kể rất đáng thương bị ông nội chửi túi bụi vì tội làm bà nội đau, nếu lúc đó bà nội không cản chắc ông nội chửi cha cô tới sáng.
Cả đời ông nội chỉ thương một mình bà nội, nên cả đời ông chỉ dành sự dịu dàng, ân cần, quan tâm chăm sóc cho một mình bà nội, lúc bà nội kể xong còn không kiềm chế được nước mắt nhớ thương ông nội nữa.
___________Còn Tiếp_____________
Cảm ơn bạn đã đọc hết (◍•ᴗ•◍)❤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top