Chương 49: Chị ghét tui hông?
Tiễn cậu ba Thái đi Tây học khiến ông bà đốc mừng mừng tủi tủi một phen. Buồn vì phải xa con thêm mấy năm. Hy vọng con trai nhỏ đi để con đường công danh sự nghiệp rạng rỡ hơn một chút. Cũng mong chừng về giống anh Dĩnh của nó chịu cưới vợ yên bề gia thất cho ông bà yên tâm. Chung quy nỗi niềm người làm cha mẹ cũng chỉ mong nhân sinh con cái một đời êm đẹp như vậy.
Từ ngày Thu Hà về làm dâu nhà thống đốc, cô hiểu mình mang trách nhiệm sinh con, khai chi tán diệp cho nhà chồng hơn là làm vợ. Bởi chung chăn gối vài tháng cô đã tỏ chút đỉnh tánh ý của cậu Dĩnh. Chồng tuy ngủ bên phòng cô nhưng lạnh nhạt chẳng mấy để tâm đến mình. Thu Hà tuy không học cao như Hoài An nhưng cũng không phải thuộc dạng phụ nữ nông cạn. Cô đủ thông minh để biết bản thân cần phải làm gì để tồn tại trong cái nhà rộng lớn này. Biết chồng chưa đủ thương mình, cô cũng không cần liều mạng để tranh giành thứ tình cảm mông lung kia của hắn. Cái cô cần chỉ là hắn cho cô một đứa con để địa vị của cô trong nhà vũng chắc là đủ rồi. Thu Hà suy nghĩ đơn giản đã chấp nhận làm vợ lẽ cho người ta rồi thì còn gì mà đòi hỏi danh với chả phận. Với cô kẻ tồn tại đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng. Thu Hà chung quy vẫn là một con ngựa non háu đá.
Có điều thứ khiến cô lưu tâm nhiều hơn chính là người vợ lớn mang vẻ đẹp đạm mạc kia của chồng. Đương nhiên việc này cũng nằm ngoài dự liệu của cô.
-- Chị có vẻ bận bịu nhỉ?
Thu Hà từ phía sau chậm rãi nói khi thấy Hoài An đang ngồi ở bàn tính của ông đốc. Bên cạnh là con Ốc cũng đang cặm cụi viết mấy bài mà thầy vừa dạy ở trường. Có gì không hiểu nó sẽ lập tức hỏi mợ, thoạt nhìn có cảm giác như mẫu tử tình thâm. Nhưng cảm giác cho Thu Hà thấy lại có gì đó không đúng, mà không đúng ở chỗ nào cũng mơ hồ không rõ.
Ánh mắt Hoài An dành cho con Ốc mười phần dịu dàng ai cũng có thể nhìn ra nhưng ẩn sâu trong đó dường như lại có chút gì đó như vỗ về, bù đắp. Mà bù đắp cái gì? Chẳng lẽ Ốc là con riêng của chị ta trước khi về làm vợ cậu Dĩnh, căn nhà này có ẩn tình mà mình không biết chăng? Thu Hà mở mịt suy đoán.
Nghe giọng có chút đanh đá của Thu Hà, Hoài An ngưng bút ngẩn đầu nhìn vợ thứ của chồng, khẽ đáp:
-- Chỉ tranh thủ xem lại sổ nợ cho kịp mùa lúa sắp tới thôi. Có việc gì không?
-- Không chỉ hỏi vậy thôi.
Thu Hà nhìn người con gái thanh lãnh trước mắt, từ khi cô đặt chân đến đây đã như vậy, không có quá nhiều thay đổi. Dường như không hề có một chút ghen ghét hay tỵ nạnh với vợ thứ của chồng. Là chị ta thật sự không quan tâm hay đang giả vờ thánh thiện đây. Thu Hà nhìn mãi cũng không thể đoán ra tâm tư của Hoài An. Ngẫm nghĩ nếu vợ lớn đã muốn diễn như vậy, mình sẽ diễn cùng với chị ta vở kịch mang tên kiếp chồng chung này.
Lúc này nhà lớn vắng người, tâm tình Thu Hà tuỳ hứng, ánh mắt lại nổi lên một chút bốc đồng. Vì cô biết Hoài An sẽ không đem chuyện này đi méc với chồng.
-- Chị có từng ghét tui không?
Hoài An cũng không rõ ý tứ trong câu hỏi bất ngờ này của Thu Hà. Từ lúc người con gái trẻ trung này về đây và bắt đầu chia sẽ chồng với cô. Hoài An thật tâm chưa bao giờ nghĩ sẽ có ý định xấu với em ấy.
-- Đương nhiên là không rồi nhưng sao lại hỏi vậy?
Thu Hà vẫn chưa chịu thôi, lại tiếp tục hỏi:
-- Một chút cũng không?
Hoài An gật đầu khẳng định:
-- Không.
Cô cảm thấy chẳng có lí do gì để ghét Thu Hà. Thứ nhất cô không hề có ý tranh giành Dĩnh với em ấy, nếu cô có ý đó thì Thu Hà làm gì có cơ hội để xuất hiện trong căn nhà này. Thứ hai mọi sự quan tâm, chở che cô đều dành hết cho Ốc rồi, không có thời gian rãnh rỗi để quản những chuyện khác. Bây giờ đối với cô Ốc nhỏ mới là quan trọng nhất, là hơi thở, là sự sống của cô. Mà bây giờ Ốc cũng không còn là Ốc nhỏ, mới ăn một cái tết mà Ốc đã cao hơn trông thấy sắp đứng ngang ngực cô rồi. Hoài An không khỏi mỉm cười vuốt ve tóc Ốc một cái đầy âu yếm. Ốc được mợ vuốt ve cũng nhe răng cười, ánh mắt tràn đầy hưởng thụ. Ánh mắt mang theo bao nhiêu phần tin tưởng.
-- Tui tạm tin chị vậy.
Thu Hà ậm ờ đáp cũng cảm thấy bản thân khéo hỏi chuyện tào lao. Cô thấy có chút khó chịu khi thấy hai người họ một lớn một nhỏ vui vẻ cười đùa với nhau. Ngẫm nghĩ nếu mình cũng có một đứa con nhỏ như vậy để hủ hỉ thì thật tốt biết mấy. Bây giờ chưa có con thì bắt con Ốc chơi với mình cũng không phải tệ. Thu Hà thầm hạ quyết tâm sẽ dụ dỗ Ốc về phe mình.
Nhìn thấy gương mặt cau có của Thu Hà thì Hoài An lấy làm lạ. Cũng không biết em ấy khó chịu chuyện gì. Cô vẫn giữ giọng điệu dịu dàng nói:
-- Má có dặn sắc thuốc bổ cho em.. lát nữa em nhớ uống nha.
-- Lại thuốc.. đắng nghét.
Thu Hà nhăn mặt, không khỏi rùng mình khi nghĩ đến chén thuốc bổ chẳng khác gì độc dược kia. Thu Hà lúc này không khác gì khi cô nũng nịu với chồng. Khiến cho Hoài An thiện lương, nội tâm có chút mềm lòng dỗ:
-- Biết là đắng nhưng em cũng phải ráng uống một chút.
-- Không..muốn uống.
Hoài An vẫn kiên nhẫn:
-- Hay là chị lấy cho em chút đường mía nha.. uống xong ngậm một chút sẽ đỡ liền.
Hoài An trời sinh tính tình nhu hoà, nhất là đối với phái nữ lại càng dịu dàng hơn đôi chút. Cô như muốn Thu Hà uống thuốc nên mở tủ lấy một gói đường mía được bọc trong giấy dầu ra. Đường mía vốn là mua cho ông đốc pha trà nhưng bây giờ vì vỗ về Thu Hà nên cô đưa hết cho em ấy. Ngẫm nghĩ nếu cha chồng có la cô cũng sẽ vui vẻ mà nghe cha mắng.
Nghĩ cũng thiệt là thương cho ông đốc, gia tài tuổi già có mấy gói chà là với đường mía nhâm nhi. Mà hết bị con gái rượu lấy đi cua gái, lại đến con dâu lớn lấy dỗ con dâu nhỏ.
Ốc thì vẫn đi học cùng lớp với Hoài Ân. Càng tiếp xúc hai đứa trẻ càng khác biệt về tính cách. Ốc không hoạt bát khiến người gặp người yêu như Hoài Ân nhưng lại có một nét nhẹ nhàng điềm tĩnh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Tuy vậy mà Hoài Ân rất mến Ốc đi đâu làm gì cũng nhắc đến bạn, có gì tốt cũng chia sẽ với Ốc một nửa.
Có lẽ nhờ Ốc mà mỗi bữa nó đều gặp được cô út Hoài An của mình. Hoài Ân thường xin má theo cô út về nhà chơi hy vọng sẽ được ngắm cô Trân nhưng qua chơi mấy lần đều không gặp được cô Trân xinh đẹp.
Mãi sau mới biết cô Trân đi Sài Thành học mất tiu. Hoài Ân buồn mà Hoài Ân không nói, bỏ ăn mấy ngày khiến nhà hội đồng Bùi một phen gà bay chó sủa.
Tác giả: Tui đã mang mợ với Ốc trở lại rồi đây 😘. Xin lũi vì sự chậm chạp này.
Năm mới chúc mấy bạn iu phúc tinh cao chiếu, gia quyến bình an, vạn sự đều theo ý nguyện. 🇻🇳🎋🍀🌸
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top