Chương 27: Chiếc khăn thêu hoa

Út Trân mấy ngày cuối ở nhà cứ bám dính lấy con Sen. Cô không có gì làm cứ ngồi ngây ngốc nhìn con Sen làm việc. Cuốn sách trên tay cũng không ngó ngàng tới, nếu không sao cô út lại  không biết mình đang cầm sách ngược.

Cô muốn lại phụ em ấy nhưng tay chân vụng về cứ làm hư việc. Lại sợ Sen bị bà đốc la nên cô không dám phụ nữa. Cũng không biết vì sao, út Trân càng nhìn càng thấy em Sen của cô xinh đẹp đến kì lạ. Khuôn mặt thấy cưng không nói, đôi mắt cũng to tròn thuần khiết. Tóc mai lưa thưa trên gương mặt non nớt. Ánh mắt cô rơi xuống hai cái quả đồi lấp ló của Sen. Bất giác cô lại tự nuốt nước miếng một cái ực, cuốn họng khô khóc như thiếu nước lâu ngày. Út Trân nhớ lại cái đêm hôm ấy, tay cô sờ nắn ngực của Sen, cảm giác mềm mềm, thích thích lại khiến cô nổi lên ham muốn.

-- Chết chết .. mình điên mất rồi.

Út Trân tự đánh vào mặt để tỉnh táo lại. Không thể mất tự chủ như vậy, khác nào mấy tên biến thái đâu chứ. Sen mà biết mình có cái suy nghĩ như vậy nhất định sẽ hoảng sợ và tránh xa mình. Khó khăn lắm mới làm hoà được với em ấy. Nghĩ vậy nhưng ánh mắt vẫn không thể thoát khỏi cái chỗ đẫy đà ấy của Sen. 

-- Sen ..

Út Trân cất tiếng gọi. Con Sen đương lặt bó rau muống mà bà Sáu đưa bị gọi thì ngẩng đầu lên nhìn. Thấy ánh mắt dịu dàng đầy tình ý của cô út thì bất giác nó chột dạ, hai má không tự chủ ửng hồng lên.

-- Dạ .. cô út gọi con.

-- Lại đây một chút ..

Con Sen có hơi mất tự nhiên nhưng cũng đứng dậy đi lại chỗ của út Trân đang ngồi bên hiên gian bếp. Chỗ này gần sát nhà bếp, bà Sáu với thằng Tú, thằng La hay đi qua lại. Lỡ mà cô út làm chuyện gì bậy bạ như hôm bữa là dễ bị nhìn thấy lắm. Tới tai bà đốc là nó bị đánh chết như chơi. Lòng nó thầm cầu mong cho cô út đừng có động tay động chân với nó. Từ dạo hôm bữa nó dường như cũng hết giận cô út rồi. Nhưng mà cô út nói thương nó, nó vẫn sợ, vẫn lăn tăn cứ lơ mơ không thể tập trung làm việc được.

Mấy ngày hôm nay qua cử chỉ hay ánh mắt của cô út nó biết cô út nói thật nhưng nó làm sao dám nhận tình cảm này của cô út đây. Đừng nói là thân phận bất đồng, cả ngoại hình cũng là một trời một vực. Cô út như cánh phượng hoàng trên trời, vung cánh một cái là có thể bay khắp năm châu bốn bể. Còn nó bất quá chỉ là một con giun, con đĩa đen đúa dưới ruộng sâu, nó sợ sẽ làm bẩn bộ lông xinh đẹp kia của cô út. Đến chữ còn không biết đọc thì làm sao xứng với cô út..

Nó làm sao dám mơ tưởng đến cô út đây. Mà nói nó không thích cô út thì chính là nói xạo. Nó làm sao không thích cô út cho được. Cái lúc mà cô út hôn nó. Lúc đầu quả thật nó rất hoảng loạn nhưng khi cảm nhận được bờ môi mềm mại, thơm tho của cô út. Đêm về nó cứ nghĩ rồi lại nhớ nhung cái cảm giác đó. Nó như đứa trẻ được cho ăn kẹo đường, ngòn ngọt thích thú và chỉ muốn xin xỏ mãi thôi.

Gương mặt nhăn nhó và giọng nói chói tai của cô út ngày thương cứ văng vẳng bên tai nó. Kì lạ là nó không hề cảm thấy khó chịu, chỉ muốn nghe nhiều thêm một chút. Nghĩ đến vài ngày nữa cô út phải đi học xa lòng nó lại vươn đâu đó một nỗi buồn vô hình. Cứ thôi thúc, rãnh rỗi sẽ lại len lỏi vào suy nghĩ của nó. Làm nó phiền lòng vô cùng.

-- Tui giặt sạch sẽ rồi đó .. còn vứt bỏ nữa là tui giận em luôn á.

Út Trân lấy cái khăn thêu hôm bữa, đã được cô giặt sạch trắng tinh đưa đến tay con Sen giật một giật hai bắt nó phải nhận.

-- Con ..

-- Con cái gì mà con.. tui lớn hơn em có một tuổi à. Bộ già lắm hay sao mà xưng con .. xưng em đi.

Út Trân giẫy đành đạch bắt nó phải xưng em theo ý mình. Con Sen hiểu nhưng nó vẫn còn rất ngượng ngùng. Đột ngột thay đổi cách xưng hô như vậy nó cảm thấy không quen cho lắm. Lại sợ mọi người trong nhà nghi ngờ. Mà nó cũng biết tính khí nắng hổng ưa mưa hổng chịu, tránh gió kị sương của cô út, không gọi theo ý cô út dễ gì cô út chịu tha cho nó. Út Trân thấy nó do dự một hồi lâu thì chu môi hỏi:

-- Sao .. không chịu hay gì? Tui giận thiệt à nha.

-- Không có ..

-- Vậy xưng em với tui đi .. ngoan đi nè.

-- Em .. không dám nhận khăn của cô út đâu.

Chữ em nó phát ra nhỏ xíu như sợ ai đó nghe thấy. Út Trân hài lòng mỉm cười, chữ em nghe ngọt ngào làm sao, nghe thật thích vô cùng. Cô lại làm mặt giận dỗi:

-- Không lấy là tui giận thiệt á ..

-- Thiệt là em không dám nhận đồ tốt của cô út ..

-- Được rồi em không lấy vậy tui xé bỏ vậy ... dù gì em cũng sẽ không nhận tấm chân tình này của tui. Để lại làm gì ..

Út Trân vừa nói vừa dùng làm bộ muốn xé bỏ cái khăn tốt. Con Sen thấy vậy thì tiếc của nên vội ngăn cản. Tay nó nắm lấy tay của út Trân.

-- Đừng mà cô út ..

-- Giờ em có chịu lấy hay không?

-- Em .. em nhận.

-- Vậy phải được hay không..

Út Trân cười tươi rói, nụ cười như đoá hoa mai nở rộ.

-- Nhưng mà sau này cô út không được đưa đồ tốt cho em nữa ..

-- Chuyện đó để sau này hãy tính ..

Út Trân ngẫm nghĩ chuyện đó dường như là không thể. Cô còn muốn mua cho em Sen của cô nhiều thứ hơn nữa. Việc cô không thể làm đương nhiên là cô sẽ không tuỳ tiện hứa. Cô biết Sen sợ điều gì, cũng không thể một sớm một chiều có thể chấp nhận được. Chỉ có thể từ từ dùng chân tình mà yêu thương để em ấy chấp nhận mình thôi.

-- Ngày mốt tui đi Sài Gòn rồi đó đa.

-- Dạ ..

Con Sen cúi mặt đáp nhỏ, nó cũng ngoan ngoãn bất thường. Út Trân kéo tay nó lại gần mình hơn một chút. Hành động bất ngờ của út Trân làm con Sen hơi giật mình. Nó vội gạt tay cô, nó sợ ai đó thấy được thì không hay. Nó giữ khoảng cách khoảng một cánh tay với cô út.

-- Làm gì tránh tui như tránh tà vậy hả. Mà cũng phải thôi tui đi rồi chắc là em vui lắm .. không ai bắt em lên ngủ chung. Không ai làm phiền em .. cũng không ai đeo dính lấy em.

Út Trân có chút mất mác nói. Cô chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt của Sen như tìm một tia hy vọng. Không thể dối lòng rằng cô thật sự chờ đợi. Chờ đợi phản ứng của em ấy đối với mình. Tim út Trân trong giây phút này thật sự xốn xang vô cùng.

-- Em không có ..

Con Sen bình thường bãi buôi, dạn dĩ là như vậy mà bây giờ đứng trước mặt cô út, bị mấy lời nói bỡn cợt của cô út nó lại rụt rè như vậy. Quả thật không giống tính nó chút nào.

Út Trân thấy được một chút hy vọng, biểu cảm kia đích thị là ngượng ngùng suy nghĩ rồi. Con gái chỉ thẹn thủng trước những người mà mình thích thôi. Út Trân cũng là con gái nên cô hiểu. Chỉ khác nhau ở chỗ cô là người chủ động thích em ấy trước nên cô phải dạn dĩ hơn rất nhiều. Phải mặt dày mới có người thương.

Cô cũng quên mất chuyện bản thân mình thích một người con gái là có bao nhiêu sự kì lạ. Cũng không quản sau này phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió. Chỉ cần biết trước mắt rằng cô thương Sen và muốn em ấy đáp lại tình cảm của mình. Út Trân lần đầu trong đời biết rung động, tuyệt nhiên sẽ nồng nhiệt và rực rỡ nhất.

-- Chuyện tui nói .. em đã suy nghĩ chưa? 

Con Sen nghe út Trân nhắc thì tâm trạng vốn lo âu của nó lại trùng xuống thêm mấy phần. Nó biết phải trả lời sao với cô út đây. Nó không dám nói chữ thương vì nó biết chữ thương nặng lắm. Hễ trót lưỡi đầu môi thì nhất định phải giữ trọn sắc son. Huống hồ chi cô út lại là chủ của nó, xinh đẹp tương lai tươi sáng. Bao nhiêu đám mối giàu có, quyền quý đang chờ cô út chọn lựa. Phận tôi tớ hèn mọn như nó làm sao dám ngáng bước chân vàng son của cô út.

Nó với cô út lại đều là phận đàn bà con gái. Làm sao đối diện với người đời, làm sao ông bà đốc chấp nhận đây. Càng nghĩ tâm trạng của nó lại càng não nề. Gương mặt không che dấu được nét buồn bực, tủi thân.

Út Trân chờ đợi em Sen, ánh mắt cũng không rời từng biểu cảm của Sen. Thấy em ấy rõ là buồn bã, cô nghĩ chẳng lẽ do mình gấp gáp khiến em ấy bức bối hay sao. Cô vội đứng dậy đi đến mấy bước. Ôm lấy eo của Sen nói, giọng điệu của một người trót làm sai hối lỗi:

-- Em đừng buồn .. tui không ép em nữa. Em cứ từ từ suy nghĩ đi nha..

Con Sen được cô út ôm vào, nó cảm giác được thân thể ấm áp, thơm tho của cô út thì tâm trạng cũng dễ chịu hơn một chút. Cô út vậy mà luôn không hề phân biệt thân phận mà gần gũi với nó. Cả những lúc nó lên phòng ngủ với cô út. Cô út cũng hay xuống đất nằm ôm nó. Với cô út dường như khoảng cách giàu nghèo không hề tồn tại, cũng không phải là vấn đề có thể khiến cô út bị ảnh hưởng. Cô út dường như vẫn rất tốt, rất thương nó. Con Sen cũng không nỡ đẩy người cô út ra mặc dù nó rất sợ bị nhìn thấy. Cô út ôm nó như vậy quả thật là rất kì lạ.

-- Em sợ lắm .. cô út hiểu cho em. Ông bà biết thì không hay ..

-- Tui thích em là việc của tui .. không liên quan đến cha má tui. Họ cũng không thể sống với tui cả đời được.

Út Trân cố gắng thuyết phục Sen, cũng là tự thuyết phục bản thân mình. Chính xác là như vậy. 
Con Sen thấy cô út vẫn tiếp tục kiên trì với suy nghĩ như vậy thì nó cũng thả lỏng hơn. Cô út đã như vậy thì nó cũng thành thật nói. Cứ dây dưa mãi như vậy cũng tội cho cô út, chi bằng nói rõ một lần cho xong. Miễn cho về sau cả hai đều không vui vẻ:

-- Em với cô út thân phận khác biệt. Em phận nghèo hèn chỉ biết làm những việc tay chân, đến chữ còn không biết .. nếu thật sự chúng ta ở bên nhau có thể hoà hợp được sao? Có thể bây giờ cô út thương em nhưng .. được bao lâu? Một năm hai năm .. hay ba năm đây?

Ngưng một chút, nó cẩn thận nhìn xem phản ứng của cô út một chút. Có vẻ cô út cau mày cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ những gì nó nói. Con Sen biết làm như vậy là tổn thương cô út của nó. Nhưng nó vẫn phải nói, để tránh cho cô út lại tiếp tục cố chấp:

-- Nếu lỡ sau này ông bà biết .. chia rẽ chúng ta. Cô út có thể thuyết phục được ông bà hay không? Hay là đến đó chúng ta phải đau khổ mà chia xa .. cô út xứng với một người giàu sang phú quý hơn là một người như em.

Mấy lời cuối, con Sen nói có chút nghẹn ngào. Nó chính là đang dối lòng mà nói ra những lời như vậy. Tổn thương cô út mà bản thân nó cũng dằn vặt không kém.

-- Ừm .. hoá ra là em nghĩ như vậy.

Út Trân cau mài, tâm trạng trùng xuống rõ rệt. Cô khẽ đáp. Bàn tay luyến tiếc buông vòng eo nhỏ nhắn của Sen ra. Cô cũng đoán trước được câu trả lời. Nhưng đến khi tận tường nghe rõ vẫn không tránh được cảm giác hụt hẫn, thất vọng trong lòng.

-- Em vẫn không tin tưởng tui thương em là thật lòng. Cũng không nguyện ý tin tưởng tui có thể vì em mà đấu tranh. Chỉ có mình tui là hy vọng nhiều thôi. Tui hiểu rồi.. tui không làm phiền em làm việc nữa.

Út Trân chua xót trong lòng. Cô rất nhanh quay người , không muốn Sen thấy những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống của mình. Đây cũng không phải lần đầu em ấy từ chối mình. Mà sao cảm giác vẫn khó chịu y như vậy. Tình cảm của cô mới nhen nhuốm dường như sắp bị bẻ gãy. Cảm giác thật không cam lòng.

Con Sen đứng nhìn theo bóng lưng, đôi vai run rẩy của cô út. Lòng nó cũng không dễ chịu gì như có tảng đá ngàn cân đè lên vậy, nặng nề vô cùng. Nó cũng không muốn thấy cô út vì nó mà như vậy. Chắc là cô út giận nó lắm. Nó muốn đuổi theo, muốn ôm cô út vào lòng lắm. Nhưng lí trí lại không cho phép nó làm như vậy. Nó và cô út là hai thế giới khác nhau. Thế giời của cô út không có chỗ cho những người như nó.

Tác giả: Chúc buổi tối vui vẻ ❤️ Nhớ vote cho mình nha !!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top