Chương 21: Khói sương mờ ảo
Đã qua một ngày kể từ cái hôm Út Trân làm chuyện có lỗi với con Sen. Nó đã tránh nay lại càng cách xa cô út hơn. Dường như là không ló hé lên nhà trên vì sợ phải gặp cô út. Nghĩ tới nghĩ lui cô út quả thật biến thái mà. Tự nhiên lại nắm tay người ta bắt sờ ngực cô út. Con Sen cũng không dám kể cho Hoài An nghe. Dù gì cũng là chuyện xấu hổ. Thầm nghĩ từ nay về sau chỉ cần né mặt cô út một chút là được rồi.
Cũng không bao lâu nữa là cô út đi học rồi, không ở đây nữa nên nó cũng tạm yên tâm chút đỉnh. Mà nghĩ lại cái cảm giác lúc đó, đúng là vừa bất ngờ, vừa hoảng sợ lại có chút gì đó hơi lạ lẫm. Cái chỗ ấy của cô út cũng thật mềm mại, có thể hơi nhỏ một chút nhưng rất mịn màn. Gương mặt cô út lúc đó ửng hồng, hai má hây hây cũng có nét dễ thương. Cũng là lần đầu tiên nó nhìn cô út gần và kĩ đến như vậy.
Con Sen chợt lắc đầu nguầy nguậy, cô út biến thái thì thôi đi. Cớ gì nó cũng có cái suy nghĩ biến thái như vậy giống cô út chứ. Nó rùng mình một cái rồi lại cố gắng tập trung làm việc để quên đi cái ý nghĩ kì lạ đó.
Về phần út Trân, sau cái buổi hôm đó cô cũng không tìm con Sen nữa. Cô biết nó là cố tình né tránh mình, có cảm giác không nói thành lời. Mình dù gì cũng là chủ cũng không muốn cứ như vậy mà tiếp tục xuống nước xin lỗi một đứa ở như vậy. Xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, cho nó sờ lại thì cũng đã sờ rồi. Vậy mà nó vẫn giận, con nhỏ đúng là hẹp hòi mà. Ngẫm nghĩ cuối cùng út Trân bản tính kiêu ngạo quyết định mặc kệ nó luôn. Giận thì giận, mai mốt tìm đứa khác chơi là được. Cũng không tiếp tục tìm nó nữa.
Thế nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng dường như hai bán cầu não của cô không đồng nhất với nhau thì phải. Út Trân đọc hai cuốn tiểu thuyết còn lại của chị dâu nhưng lại không thấm được chút nào. Cuốn sách mãi chẳng thể lật sang trang khác, đầu óc cô cứ nghĩ đâu đâu. Cảm giác trống trải buồn chán vây kín căn phòng rộng lớn của mình khiến út Trân ngứa ngáy tay chân vô cùng. Không thể nằm yên tập trung đọc sách được. Căn phòng trước nay của mình vẫn như vậy, mà sao bây giờ lại lạ lẫm bức bối không thể chịu được.
Út Trân quyết định không rúc trong phòng nữa. Phải đi ra ngoài hít khí trời một chút nếu không cô có cảm giác mình sẽ chết vì bức bối mất. Cô đi xuống nhà trước, cánh cửa lớn vẫn mở rộng trước sau vắng tanh, bàn ghế chưng hực hỡ nhưng không làm cô dễ chịu hơn chút nào.
Bước ra sân trước, ánh mắt vẫn không nhịn được mà đảo một vòng tìm ai đó. Trong lòng cũng rõ là đang tìm ai nhưng lại cố phủ nhận.
Má cô đi dám giỗ vẫn chưa về, chị dâu thì có lẽ ở nhà sau. Út Trân hờ hững đi ra thêm mấy bước chỗ mấy chậu kim quýt. Cô ngửi thấy mùi khói, đúng là có khói bốc ra từ bên hông nhà. Cô đi lại gần hơn một chút nhìn cho rõ đứa nào giờ này mà đốt khói, hèn gì khiến phòng cô trên lầu nóng nực, nồng nặc đến như vậy. Định bụng sẽ chửi cho nó vài câu xả giận mới được.
Nhưng càng lại gần út Trân lại càng không thể mở miệng chửi. Cả ánh mắt và thần trí dường như đều bị hút vào thân ảnh đó.
Con Sen mặc bộ đồ hàng mới màu trắng ngà của Hoài An đặt may cho nó. Cầm trên tay một bó đuốc nhỏ. Xung quanh khói mù lượn lờ, khuôn mặt ẩn hiện sau làn khói, lấp ló khung sườn mặt gọn gàng. Để lộ đôi chút uể oải và hờ hững chán đời. Cả người nó đều phát ra một lực hấp dẫn chí mạng. Cảnh tượng này đẹp đến mức hớp cả hồn của út Trân. Cũng không biết vì sao nhịp tim cô lại đập nhanh hơn một chút. Cảm giác như muốn giơ tay lên khẽ vuốt ve nhè nhẹ gương mặt xinh xắn của con Sen một chút. Cái hình ảnh của đêm hôm đó lại hiện về, đôi bàn tay không ngoan bất giác cũng ngứa ngáy.
Út Trân đã hai ngày không thấy mặt con Sen rồi. Vừa nhìn thấy như vậy, ấy vậy mà lại có chút ngây dại, ngẩn ngơ nấp sau chậu cây kim quýt um tùm mà lén nhìn nó. Út Trân cũng không biết là vì mình đã lâu không tiếp xúc với nó hay không mà lại cảm thấy con nhỏ vậy mà ngày càng xinh đẹp. Hay là do mình càng thích nó nên lại cảm thấy nó xinh đẹp. Dù sao giây phút này cô cảm thấy nó đặc biệt dễ nhìn và vừa mắt. Càng muốn nhìn lâu thêm một chút, sợ bước ra nó sẽ chửi cô biến thái nữa.
Út Trân không biết từ lúc nào mà lại nảy sinh cảm giác hơi sợ sợ con Sen. Nhất là cái ánh mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước của nó nhìn cô, khiến Út Trân hoàn toàn quên mất ai là chủ ai là tớ. Lại mơ hồ ảo tưởng đến cái ánh mắt của má cô giận dỗi với cha cô lúc ông làm chuyện gì đó không vừa ý bà vậy. Út Trân cảm thấy mình bị trúng tà thật rồi. Mình với con Sen sao lại có cảm giác giống như cha với má được chứ. Mình lại càng không sợ vợ giống như cha mình.
-- Em ..
Giọng Hoài An phía sau nhỏ nhẹ truyền đến bên tai làm út Trân giật nẩy mình. Cảm giác như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, nét mặt út Trân có chút ửng hồng.
-- Trời.. chị làm em hết hồn à.
Hoài An nhìn út Trân một chút rồi mới cẩn thận hỏi:
-- Em sao vậy.. mặt mài đỏ au vậy?
Út Trân mới nhận thức được, quả thật mặt cô đang nóng ran. Hoài An đưa tay sờ sờ lên trán em chồng một chút xem có bị nóng hay không, sợ út Trân bị trúng nắng.
-- Em không sao ... chắc tại khói nóng quá nên mặt đỏ vậy.
-- Ừm trán không nóng. Thôi để chị kêu Sen dập lửa.. hồi nãy chị kêu em nó đốt đóng lá khô bớt chứ để dơ nhà quá.
Hoài An nói rồi quay sang nói lớn với con Sen đang đứng đốt lá khô ở gần đó.
-- Sen .. em dập lửa đi. Khói bay vô nhà quá..
Con Sen nghe giọng cô chủ lập tức trả lời rồi dập đi đống lửa đang cháy phừng phừng đó. Mặt nó cũng đỏ au vì đứng gần lửa nãy giờ. Tới chừng nó đi vô mới gặp cô chủ đang đứng với cô út. Thấy út Trân, nó nhìn cô, cô nhìn nó. Út Trân không tự chủ mà nhìn nó, ánh mắt có chút mong chờ cùng sự hối lỗi chân thành. Chỉ cần nó phản ứng một chút có lẽ cô cũng sẽ vứt bỏ cái tôi mà xin lỗi nó thêm một lần nữa.
Nhưng con Sen dường như không hiểu ánh mắt ý tứ kia của cô út. Nó thấy cô út cứ nhìn nó chằm chằm thì ớn cả da gà, cái ánh mắt chân thành hối lỗi của út Trân qua suy nghĩ của con Sen lại trở thành ánh mắt biến thái hôm nào. Nhìn thấy bầu ngực cô út nhấp nhô thì nó lại ngượng đỏ cả mặt. Nó quyết định cụp đầu, né tránh ánh nhìn của cô.
-- Con xuống bếp phụ bà Sáu ..
-- Ừ ..
Hoài An gật đầu. Cô cũng cảm thấy giữa con Sen với út Trân có gì đó là lạ. Không giống như bình thường. Lúc trước con Sen tuy hay nói xấu út Trân nhưng quay đi khi cô út gọi là nó lại ngoan ngoãn đi theo. Hai đứa dính lấy nhau vậy mà mấy hôm nay không thấy. Cứ như con Sen tránh mặt cô em út mình vậy. Hoài An muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.
Con Sen sau khi được Hoài An cho phép thì quay người đi một mạch. Thấy nó vẫn không đoái hoài gì đến mình, út Trân cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào thân thể đang nóng như lửa của mình. Cô nhìn theo bóng lưng nó một cách bất mãn. Con nhỏ này đúng là không biết điều gì hết. Út Trân giương mắt, gương mặt không dấu được vẻ hờn giận kèm theo sự khó chịu tràn ngập trong lòng.
Trong cơn tức giận cô hồ đồ suy nghĩ, mình sờ nó như vậy đã cảm thấy cực kì bồi hồi, có dấu hiệu rung cảm, không nhịn được mong được sờ thêm một lần nữa muốn chết. Vậy mà nó sờ mình một chút cảm xúc cũng không có. Chẳng lẽ mình đối với nó một chút hấp dẫn cũng không có hay sao. Mình lại xinh xắn đến như vậy. Càng nghĩ quả thật không thể nuốt trôi được mà.
Mặt út Trân ngày càng nhăn lại, điệu bộ như sắp sang bằng cả cái nhà lầu này vậy.
Hoài An thấy vậy thì bèn nói:
-- Em mệt thì vô nghĩ đi.. đứng ngoài đây một hồi trúng nắng đó.
-- Em biết rồi .
Út Trân trả lời cụt ngủn rồi dặm guốc cộc cộc xuống nền gạch như để trút giận. Hoài An cũng lắc đầu chịu thua với cô em chồng đỏng đảnh này. Mà có điều cái bộ dáng, giọng điệu này sao có chút giống người kia lúc giận dỗi cô chuyện gì vậy. Hoài An lờ mờ đoán ra được một chút, có lẽ út Trân bị con Sen ngó lơ nên giận dỗi đây mà. Cô bởi vì đã từng trải qua nên chút ít hiểu được cảm giác đó. Đại khái cũng là một trong những cảm xúc thú vị muôn màu muôn vẻ của cuộc sống.
Hoài An cũng xoay người đi tìm con Ốc, sáng giờ cô bận bịu chút việc nhà với sổ sách của ông đốc đưa cho cô biểu cô xem một chút nên không thấy mặt nó. Không nghe giọng của nó một chút mà đã cảm thấy nhớ rồi. Không biết nó đã ăn uống gì chưa?
Ốc lúc sáng sau khi xong nhiệm vụ mà ông đốc giao, là bắt sâu cho chim ăn thì có lên nhà trên tìm mợ. Nó cảm thấy muốn khoe với mợ một chút để mợ khen nó nhưng lên đến thì thấy ông đốc đang ngồi ở bàn nói gì đó với mợ. Rồi mợ ôm một đống mấy cuốn sổ ngả vàng đây cộm đi vào trong, biết mợ bận nên nó không dám làm phiền mợ. Đành lủi thủi xuống nhà sau tìm chị Sen. Một buổi sáng không gặp mặt mợ, Ốc có cảm giác niềm vui của ngày hôm đó giảm đi mất một nửa. Nó càng rầu rĩ hơn khi nghĩ đến cảnh khi cậu về, nó sẽ không được ngủ cùng với mợ nữa. Cái nét buồn trên gương mặt đứa trẻ khiến những người bên cạnh không cảm thấy phiền theo mà chỉ cảm thấy buồn cười. Cười với cái bộ dáng như bà cụ non ngồi gặm khúc mía mà thở dài của nó. Vừa đáng yêu lại vừa tiếu lâm.
-- Ốc ơi ..
Nghe giọng mợ gọi, con Ốc lập tức buông khúc mía chạy tới nhào vào lòng mợ. Cái chất giọng êm dịu đó nó nghe đến mức quen thuộc và hơi nghiện. Giọng mợ mà hát chắc chắn sẽ rất là hay.
-- Hun một cái ..
Hoài An nói xong liền cúi đầu hôn lên mặt Ốc một cái. Cảm giác như đứa nhỏ trong tay đã trọng hơn một chút so với lúc mới về. Gương mặt cũng bầu bĩnh hơn một chút, lại nét hồng hào, ửng đỏ hơn mọi khi.
-- Ốc ăn gì vậy?
Hoài An vẫn dịu dàng như cái lần đầu tiên gặp Ốc:
-- Con ăn mía ạ .. mía của anh La cho.
-- Ừm ... sáng giờ Ốc có nhớ mợ hông nè?
-- Có .. con lúc nào cũng nhớ mợ.
Con Ốc dường như không cần suy nghĩ đã liền trả lời nhưng theo sau đó là một cảm giác ngượng nghịu hiện lên đầy mặt. Suy cho cùng vẫn là trẻ con đã rất nhanh chóng ném đi nét ngượng ngùng ấy ra sau đầu. Nó làm sao không nhớ mợ cơ chứ.
-- Giỏi nịnh quá ta ..
Ốc cười hề hề. Ốc bắt đầu tí tởn kể công trạng sáng giờ nó đã đạt được cho mợ nghe.
-- Con bắt được một đám sâu luôn, cho mấy con chim ăn. Ông khen con giỏi, lại còn thưởng cho con hai trái chà là luôn.
-- Ùi ui .. Ốc giỏi dữ vậy.
Ốc cười hì hì, Hoài An cũng không nhịn được mà cười theo. Cô dẫn Ốc lên nhà trên chơi với mình vì từ đây đến chiều cô cũng không còn nhiều việc. Có thể dạy cho Ốc học một chút. Vừa nghe được mợ dạy chữ, Ốc đã nhảy tửng lên reo mừng và bám dính lấy mợ.
Tác giả: Đang bí ý tưởng .. tẩu hoả nhập ma nên ra chương hơi chậm mấy bạn thông cảm nha. Nhớ vote và follow tui <3 Mãi iuuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top