Chương 62
Trong buổi họp lớp, tôi và Tiểu Tân đến nơi rất đúng giờ, những người bạn đại học cũng xuất hiện gần như đông đủ. Tôi nhìn những gương mặt vừa quen vừa lạ mà chợt thấy nghẹn ngào không tả xiết, có không ít những người bạn đã kết hôn, cũng có không ít bạn học đã lên chức ba mẹ, nghe bọn họ thở ngắn than dài về chuyện gia đình thường ngày, tôi mới nhận ra cuộc sống vô lo vô nghĩ lứa tuổi học trò trước đây đã không còn nữa, thay vào đó là những trái tim phải gồng mình chống chọi với sự mệt mỏi và bọc vào thân vô vàn chiếc mặt nạ trần tục.
Khi Hàn Đông gặp Tiểu Tân, hắn chỉ lạnh lùng chào hỏi, sau đó đi nói chuyện với các bạn học khác, tôi nhìn khuôn mặt xám xịt của Hàn Đông mà tự lau một giọt nước mắt buồn bã chua xót thay cho hắn. Thành thật mà nói, tôi không chơi thân với nhiều người lắm trong nhóm bạn học này, ngoài Tiểu Tân ra, chỉ có Lão K và người còn chưa tới là Trương Đình. Nhưng không thể chỉ vì xa lạ mà cứ ngồi yên như xác ướp Ai Cập được đúng không? Khi thì tôi theo sau mông Tiểu Tân câu được câu chăng với Do Phi, khi thì như có như không tán dóc với Lưu Tình dưới tầm mắt Lão K, khi thì phải thưa phải rằng tự mình chào hỏi các bạn học... Cảm thấy, mệt mỏi quá, tôi không có sở trường giao tiếp, khuyết điểm ấy của tôi đã được phát huy hết mức trong lần họp lớp này.
Rốt cuộc Trương Đình cũng đến nơi, cậu ấy vẫy tay với chúng tôi từ đằng xa, tôi và Tiểu Tân chạy tới tặng cậu ấy một cái ôm thật chặt, tôi rất xúc động khi gặp cậu ấy, vừa ôm vừa la lên: "Đình, tôi nhớ cậu chết mất."
"Haha", Trương Đình ôm tôi và Tiểu Tân, cô nàng cắn một cái lên mặt tôi, lại cắn thêm cái nữa lên mặt Tiểu Tân: "Vậy sao, tôi cũng nhớ hai cậu chết mất! Mau để tôi nhìn cái, xem ai béo lên nào."
Tiểu Tân trêu chọc: "Chúng tôi không ai béo lên cả, tôi thấy cậu có vẻ mập lên không ít."
Trương Đình la chói tai: "Thật hả? Tôi vẫn chăm chỉ tập yoga mà!"
Lão K đến góp lời: "Cậu không biết rằng yoga chỉ lừa người thôi sao?"
Trương Đình lại oai oái: "Tôi không muốn sống nữa!"
Tiểu Tân cười ha ha, nàng nắm tay Trương Đình: "Đùa cậu thôi, bạn học Đình Đình đáng yêu xinh đẹp của chúng ta sao có thể nói béo là béo chứ."
Tôi cũng cười cùng nàng: "Đúng vậy, nhìn eo cậu mà xem, còn thon gọn hơn cả ống tiêm, một bàn tay của Lão K nắm trọn có thừa."
Lão K đấm tôi một cái, cười mắng: "Cái nết mãi không đổi, không nói tôi là cậu không yên phải không!"
Tiểu Tân nghiêm túc nhìn Lão K: "Sao cậu biết cậu ấy có điểm yếu ấy?"
Trương Đình vỗ vỗ Tiểu Tân: "Cậu và Quan Dương cứ ở cạnh nhau như thế, bị lây nhiễm thói xấu có thể hại người của cậu ấy là phải."
Sắc mặt Tiểu Tân không đổi: "Qua thời gian nữa chúng tôi sẽ đi Bắc Kinh, đến lúc đó cậu cũng sẽ bị lây, có hoạ cùng chịu."
Vừa hay chúng tôi sẽ đi Bắc Kinh, tâm trạng Trương Đình hưng phấn hẳn lên, cô nàng kéo tay chúng tôi mãi không buông, chúng tôi còn chưa có tính toán gì sâu xa, mà Trương Đình đã tính đến chuyện đi ăn uống chơi bời khi chúng tôi đến. Lão K càng hăng hái hơn nữa, hắn muốn theo chân chúng tôi chuyển công ty đến đó, và phô diễn bức tranh tương lai về sự nghiệp hoành tráng của hắn cho chúng tôi, nhìn hắn như vậy, tôi mới biết thế nào gọi là vênh váo tận trời.
Trương Đình nhìn tôi và Lão K: "Hai cậu đã thiết lập mối quan hệ chưa?"
Lão K điềm nhiên: "Thiết lập từ lâu rồi."
Tiểu Tân mở to mắt nhìn hắn, tôi vội vàng bổ sung: "Chúng tôi là thiết lập mối quan hệ anh trai em gái! Đừng hiểu nhầm đừng hiểu nhầm."
Trương Đình không thể hiểu được: "Quan hệ anh em làm cái gì? Thời đại nào rồi mà còn anh trai với chả em gái! Tầm thường!"
Lão K giải thích: "Quan hệ anh trai em gái nghĩa là chúng tôi không phải quan hệ người yêu đấy, hiểu chưa? Mỹ nữ đần?"
Trương Đình đá Lão K một cái, sau đó bày ra dáng vẻ tụng kinh gõ mõ như vị Phật Tổ, cô nàng nhìn tôi và Tiểu Tân: "Tôi hiểu rồi nha."
Tôi và Tiểu Tân chẳng nói đúng sai, dù Trương Đình là người bạn cũ, nhưng chúng tôi vẫn kiên định theo quy tắc cố gắng không tiết lộ cho người ngoài, Trương Đình thấy chúng tôi không nói gì, coi như chúng tôi đã ngầm thừa nhận, cậu ấy nắm chặt tay tôi và Tiểu Tân: "Các cậu, nhất định phải hạnh phúc đấy."
Tôi và Tiểu Tân đều rất cảm động, rất muốn nói gì đó khi nắm chặt tay Trương Đình, nhưng mãi vẫn không thốt ra được lời nào cả. Trương Đình rất chân thành: "Các cậu đó, không cần nói gì đâu, chỉ cần nhớ rằng các cậu mãi mãi có tôi là người bạn tốt."
Một bàn tay lớn của Lão K nắm trọn tay của ba người chúng tôi: "Còn có tôi nữa."
Lòng bàn tay tôi và Tiểu Tân tiết ra mồ hôi nóng, nhìn hai người bạn học và cũng là hai người bạn lâu năm này, trong lòng tôi không chỉ cồn cào nỗi xúc động, còn có cả biết ơn.
Các bạn học tụ tập thành nhóm nhỏ hàn huyên uống rượu, bốn người chúng tôi trước hết loanh quanh đi chào hỏi một lượt, sau đó ăn ý ngồi xuống một góc phía tây buôn chuyện, tôi hỏi Trương Đình: "Cậu cũng nên quyết định chuyện đại sự đi chứ? Chắc hẳn cậu được không ít những động vật giống đực vây quanh đúng không?"
Lão K không vui: "Nói năng kiểu gì vậy, nếu chúng tôi là động vật giống đực thì các cậu là gì?"
Tôi trừng mắt với hắn: "Chúng tôi là con gái."
Nét mặt Trương Đình biến thành hình dạng quả mướp đắng: "Đúng là có một loài quái vật đuổi tôi chạy khắp phố."
Tiểu Tân gặng hỏi: "Quái vật như thế nào?"
Trưởng Đình cắn răng: "Mẹ nó, một tên người Mỹ da đen, hắn còn đen hơn cả cục than, vừa gặp đã liên tưởng ngay tới loài gấu đen."
Tôi hỏi: "Ồ! Trường Đình, nghĩ xem nếu cậu cùng hắn hợp lại, sẽ đẻ ra đứa con có màu gì?"
Lão K kết luận một cách nghiêm túc: "Chắc sẽ là màu nâu đen đấy."
Tiểu Tân như đang phá án: "Không phải, phải là màu đất vàng trên cao nguyên Thanh Tạng mới phải."
Trương Đình đá chúng tôi mỗi đứa một cước: "Các cậu đúng là người một nhà, cứ nhây nhây! Nghe kỹ cho tôi, tôi đây không có hứng thú với anh da đen, muốn tìm hãy tìm con cháu chính thống của Hoa Hạ (tên cũ của Trung Quốc) cho tôi!"
Tôi nhìn Lão K đang vui đến rung rinh cả người, trong đầu xoẹt lên một suy nghĩ: "Trương Đình, cậu thấy Lão K nhà chúng tôi thế nào? Đứa nhóc này vẫn luôn độc thân, hắn chưa kết hôn để đợi cậu đấy."
Đôi mắt Lão K cứng đờ, Trương Đình cũng không nghĩ tôi lại gắn ghép như vậy, hai người họ cùng nhau đay nghiến tôi: "Cậu muốn chết à!"
Tiểu Tân ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Có cần tôi đi lấy dao cho các cậu không? Cần thì ới một tiếng."
Tôi mặc kệ sự công kích của ba người họ, chỉ thấy rằng Lão K và Trương Đình đẹp đôi biết bao: "Này, đừng như thế, chúng ta đã là bạn học nhiều năm, ai nặng bao nhiêu chỉ cần dùng hai đầu ngón tay nhón nặn là biết, tiết kiệm thời gian tìm hiểu, trực tiếp bước vào giai đoạn yêu nhau, tuyệt vời quá! Hay là hai cậu cứ thử đã đi? Không hợp thì chia tay sau."
Sắc mặt Trương Đình và Lão K đỏ au như tấm vải dùng trong trận đấu bò, Tiểu Tân thoải mái dựa lưng vào tường: "Đúng vậy, tôi nghĩ ý kiến của Dương Dương không tồi."
Thế là, vận hạn của chúng tôi đã đến, Trương Đình bóp mũi Tiểu Tân đổ rượu vào miệng nàng, Lão K giữ chặt đầu tôi, nhả khói thuốc vào mũi tôi...
Buổi họp lớp rầm rộ sôi nổi kết thúc, tôi và Tiểu Tân nhận lời mời của Lưu Tình đến quán bar của cô ấy.
Đã rất lâu rồi tôi chưa tới quán bar của Lưu Tình, tôi cũng không nói chuyện nhiều với cô ấy trong buổi họp lớp. Lưu Tình vẫn lịch sự như mọi khi, cô nàng mời chúng tôi vào và đích thân pha cho chúng tôi một ly rượu. Tôi nhấp một ngụm nho nhỏ: "Dạo gần đây sống tốt đấy nhỉ."
Lưu Tình cười có chút miễn cưỡng: "Cũng tạm được, tôi đang tính lui về núi rừng ở ẩn đây."
Tiểu Tân hỏi: "Sao thế?"
Lưu Tình thở dài: "Chà, mệt rồi."
Trực giác đang nói với tôi rằng, không phải do cô ấy mệt, mà là cô ấy đã yêu. Lưu Tình có một tâm bệnh, đó là mỗi khi tình yêu có hơi biến tấu một chút là cô nàng lại nói những câu tục ngữ đại loại như "về rừng ở ẩn", tôi không nói vòng vo: "Tình yêu gặp trắc trở sao?"
Lưu Tình cúi gằm xuống, gật gật đầu: "Phải, trắc trở nặng, sắp con mẹ nó trắc trở đến liệt người."
Tiểu Tân săn sóc nắm tay an ủi: "Có lẽ nói ra sẽ thấy đỡ hơn."
Lưu Tình nốc cạn rượu trong ly: "Gần đây có yêu phải một người mà tôi vốn dĩ không nên yêu, đáng tiếc tháng sau người ấy phải kết hôn."
Tư tưởng của Lưu Tình thuộc dạng tiến bộ, vì vậy tôi phải hỏi cho rõ ràng: "Người ấy mà cậu đang nói tới... là nam hay nữ?"
Lưu Tình lườm tôi: "Là nữ".
"Ồ", tôi hào hứng hẳn: "Nói xem nào, sao cậu lại yêu cô ấy?"
Lưu Tình dùng tay phải chống đầu: "Chuyện dài lắm, cô ấy là khách ở đây, thường lui đến quán bar của tôi, đó là cách chúng tôi biết nhau. Cô ấy hơn tôi hai tuổi, ngoại hình không thể nói là xinh đẹp, chỉ thường thường thôi, ngay từ khi quen biết, cô ấy đã nói rằng mình thích phụ nữ. Trước khi tôi biết mình đã yêu, tôi vốn dĩ ghét cô ấy vì dáng vẻ và cách ăn mặc của cô quá đàn ông, tôi nhìn không vừa mắt những người phụ nữ còn đàn ông hơn cả tôi, vì vậy cứ thấy cô ấy là tôi chỉ muốn trốn xa đi, nhưng cô ấy càng theo đuổi gặng hỏi vì sao tôi lại muốn tránh mặt, thế là tôi nói do tôi sợ cô." Lưu Tình uống thêm một ly rượu: "Phần này tôi sẽ không nói, chỉ là tôi đã nói quá nặng lời, đã làm cô ấy tổn thương sâu sắc. Ai ngờ tôi lại phải trả cái giá đắt, kể từ đó cô ấy thực sự không đến tìm tôi nữa, cứ thế mà tôi tự dưng sinh ra cảm giác tương tư. Đã hai tháng trôi qua, cô ấy không đến quán bar của tôi nữa, tôi cũng phát hiện rằng tôi đã thật sự thích cô ấy, và khi tôi thổ lộ ra, cô ấy nói với tôi rằng cô sắp kết hôn..."
Tôi hỏi nhỏ: "Sắp phải kết hôn thật sao? Cô ấy ư?"
Lưu Tình lại nốc cạn ly rượu vừa được mang lên: "Thật sự sắp kết hôn."
Lưu Tình nói mãi nói mãi, rồi khóc nấc lên, hốc mắt Tiểu Tân cũng hồng đỏ, nàng kéo Lưu Tình vào lòng: "Khóc đi, khóc đi, khóc được sẽ thoải mái hơn."
Tôi nghĩ hình như Lưu Tình có hơi say, cô ấy đã uống không ít rượu trong buổi họp lớp, đến đây lại nốc thêm vài ly nữa. Thấy cô ấy hoàn toàn mờ mịt nhìn không rõ bộ dạng của tôi, nếu không thể say được, có lẽ cô nàng sẽ ngất đi mất. Tôi không nhớ nổi đây là lần thứ mấy cô ấy rơi lệ vì tình, cô ấy đã rơi nước mắt vì đàn ông, cũng đã đổ lệ vì phụ nữ, có lẽ vì quá bác ái nên Lưu Tình luôn có thái độ bông đùa với tình cảm của mình, nhưng Lưu Tình luôn bất giác mà dành hết tâm huyết vào mọi mối tình mà cô có, chỉ đến khi mọi thứ không thể xoay chuyển được nữa, cô mới nhận ra mình đã động lòng mất rồi. May mà cô nàng có tâm lý vững, sau mỗi cuộc tình đều khóc hết nước mắt rồi thôi, tiếp đến lại nhắm đến mục tiêu khác.
Tôi và Tiểu Tân ân cần an ủi, khi Lưu Tình khóc xong, Tiểu Tân lau nước mắt cho cô ấy: "Cậu đó, sao không chịu nhận ra bài học chứ? Cuộc đời còn dài lắm, sẽ có ngày cậu gặp được người mình yêu, nhưng đừng nên đối xử với tình cảm của mình một cách hời hợt như vậy, phải lấy lại tin thần làm việc chăm chỉ, nhân tiện chờ đợi và tìm kiếm nửa kia thực sự thuộc về cậu."
Tôi cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, lấy lại tinh thần chăm chỉ làm việc, trên thế giới này không thiếu trai xinh gái đẹp, cũng không thiếu những người yêu cậu đến chết, chỉ cần cậu sáng mắt ra nhìn, từ từ tìm kiếm."
Lưu Tình bật dậy từ trong lòng Tiểu Tân: "Tôi không có tâm trạng lại đi tìm nữa."
Tiểu Tân khích lệ: "Đừng bi quan thế, cần có chút tự tin, Lưu Tình trong mắt tôi vẫn luôn là người không sợ trời không sợ đất mà."
Lưu Tình nắm chặt tay Tiểu Tân: "Này, hôm nay làm cậu phải nghe tôi kể lể, thật ngại quá, thật ra mà nói, trước đây tôi cứ nghĩ giữa chúng ta có khoảng cách, nên không dám nói chuyện với cậu, hôm nay thật lòng đến cả dũng khí nhìn cậu tôi cũng không có."
Tiểu Tân dịu dàng cười: "Vậy bây giờ thì sao?"
Lưu Tình nhìn Tiểu Tân, thật thà nói: "Tuy rằng tôi lớn hơn cậu, nhưng hiện giờ có cảm giác như cậu mới là chị, một chút khoảng cách cũng không có."
Tôi cũng hỏi: "Vậy tôi giống gì? Giống chị gái hay giống bà dì?"
"Tôi cũng nói thật với cậu", Lưu Tình châm một điếu thuốc: "Quan Dương, cậu giống một đứa trẻ ngạo mạn, dù rằng cậu mang vẻ ngoài bình dị dễ gần, nhưng thật ra toàn thân cậu toả ra khí chất kiêu ngạo, khiến người ta rất khó tiếp cận."
Bị nói thành như vậy, tôi có chút khó xử: "Tôi nào có."
Lưu Tình uống cạn ly rượu lần thứ N: "Đừng không phục như vậy, cậu hãy tự hỏi bản thân xem, ngoài những người bạn đại học là Lão K, Tiểu Tân và Trương Đình ra, cậu có từng chủ động liên lạc với bao nhiêu người khác? Khi cậu học thạc, có còn liên lạc hay nhớ đến bao nhiêu người? Chà, những người bình thường như chúng tôi không có cách nào sánh bằng Lão K, Tiểu Tân và Trương Đình, chỉ điều đó thôi cũng đủ cho thấy cậu là người kiêu ngạo." Lưu Tình quay đầu lại nói với Tiểu Tân đang mỉm cười: "Không sợ cậu cười chê, thật sự thì tôi đã từng thích Quan Dương, nhưng bởi vì đã nhìn thấu bản chất của cậu ấy nên tôi không thể theo đuổi."
Tôi chịu không nổi cú sốc này, vội nắm chặt tay Tiểu Tân, chiếc cằm sắp rơi xuống đất đến nơi: "Thật sao?!"
Lưu Tình đong đưa ly rượu trước mặt tôi: "Biết vì sao tôi không theo đuổi cậu không? Bởi vì cậu quá kiêu, suốt ngày ra vẻ phàm tục dễ gần, không chỉ có kiêu, mà bạn bè xung quanh cậu cũng kiêu, đơn cử như cô đồng nghiệp của cậu, tên là cái gì mà... Quyên Tử, đúng rồi, Quyên Tử, cô gái đó cũng rất kiêu... tôi nói này, cậu, là người thứ năm lọt vào tầm mắt của tôi, ban đầu tôi cứ nghĩ giờ tôi đã có tiền, đã có đủ tư cách ở bên yêu đương các cậu, nhưng sau buổi họp lớp hôm nay mới phát hiện, đây không phải vấn đề tiền bạc..."
Càng lúc tôi càng không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói tôi như vậy, cảm giác như tình duyên Lưu Tình không được như ý nên cô nàng xả giận lên tôi vậy? Người này say rồi đúng không? Tôi rất muốn về nhà, tôi nghĩ nhà mới là chốn dung thân đẹp đẽ nhất. Tiểu Tân nắm tay tôi, nàng muốn tôi nhẫn nại nghe Lưu Tình nói, tôi chỉ đành tìm chủ đề giữa vũ trụ bao la: "Vậy người đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu là ai?"
"Là lớp trưởng hồi tôi học tiểu học." Lưu Tình lại nốc cạn rượu lần thứ N+1: "Chậc chậc, tên nhóc đó là một cậu bé điển trai, hắn ngồi phía sau tôi, cứ rảnh là tôi sẽ quay đầu lại nhìn, sau đó cho hắn mượn cục tẩy..."
Tôi ngất, hoá ra cô nàng đã biết theo đuổi nam sinh từ hồi học tiểu học, có triển vọng, Tiểu Tân nhẹ nhàng nhắc nhở cậu ấy: "Đừng uống nhiều rượu quá, không tốt cho sức khoẻ, phải biết quý trọng thân thể."
Cặp mắt say khướt của Lưu Tình lờ mờ nhìn Tiểu Tân: "Hehe, hình như bây giờ tôi lại có chút thích cậu..."
Suýt chút nữa tôi ngã lăn xuống gầm bàn, Tiểu Tân cũng rất ngại ngùng, nhưng vẫn phải gắng gượng an ủi Lưu Tình: "Cậu uống nhiều rồi, đừng uống nữa."
Lưu Tình hươ tay: "Tôi không uống nhiều, tôi thật sự... có một chút thích cậu... Tiểu Tân, có phải cậu rất thích Quan Dương không?"
Tiểu Tân nhìn tôi, sau đó nàng trả lời: "Đúng vậy, chúng tôi gần như cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, có thể không thích sao, ha ha, đừng uống nữa, bằng không cậu sẽ say thật đấy."
"Tôi không sao, Quan Dương, cái mệnh này của cậu quá tốt... phải, đều nhờ tổ tiên tích đức cho đấy", Lưu Tình nhìn tôi: "Quan Dương, cậu nói xem, cậu yêu ai nhất trên đời này?"
Tôi lại nghẹn họng thêm lần nữa, tất nhiên người mà tôi yêu nhất trên đời này chính là Tiểu Tân, nhưng Lưu Tình không biết về mối quan hệ của chúng tôi, ngay cả khi cô ấy nhìn thấy một số manh mối từ phía chúng tôi, chúng tôi cũng không có ý định chơi bài ngửa trước mặt cô ấy. Dù thế nào đi chăng nữa, càng ít người biết về chuyện này càng tốt, ngoại trừ Tiểu Tân chủ động nói cho Tiểu Ngoại, chúng tôi không hề chủ động nói cho người khác về chuyện đó. Tôi nghĩ trong số những người bạn thân quen chỉ cần có Lão K, Quyên Tử, Tiểu Ngoại và Tầm biết là đủ, thực sự không thể đặt niềm tin vào bất kỳ ai khác để có thể come out, kể cả với Trương Đình, chúng tôi không có đủ can đảm để nói với cậu ấy về mối quan hệ của chúng tôi.
Ánh mắt Lưu Tình vẫn luôn nhìn chòng chọc vào tôi, tôi chỉ có thể nói một câu tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn: "Tôi yêu ba mẹ tôi nhất."
"Ha ha" Lưu Tình cười lớn: "Đúng là đứa trẻ ngoan, đúng rồi, Tiểu Tân, cậu với Hàn Đông sao rồi? Hồi trước hắn hay đến chỗ tớ lắm."
Tôi đã từng hỏi Lão K về tình hình dạo gần đây của Hàn Đông, Lão K nói ngoài công việc ra hắn chỉ biết uống rượu, có vẻ như Lão K nói đúng. Lão K nói ban đầu hắn thường đến bầu bạn cùng Hàn Đông, nhưng càng về sau càng không nhìn nổi cảnh một người đàn ông lớn tướng lại mang dáng vẻ đòi sống đòi chết, sau này cũng lười đến thăm. Thật ra Hàn Đông đã sớm biết chẳng qua Tử Hoành chỉ là người thế thân mà Tiểu Tân mượn nhờ "diễn kịch" mà thôi, sau đó hắn đã vài lần chủ động tìm Tiểu Tân, nhưng đều bị Tiểu Tân lạnh lùng từ chối với cái cớ là vợ sắp cưới của Tử Hoành, huống hồ sự đả kích đến từ "người thế thân" này quả thật quá lớn đối với hắn, không ai có thể chịu cảnh người mình yêu dùng ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn người khác, nhưng thứ bản thân nhận lại chỉ là thái độ giá lạnh băng sương của nàng. Hàn Đông tuyệt vọng, hắn không còn theo đuổi Tiểu Tân nữa, thay vào đó hắn di chuyển chiến trận đến với quán bar. Tôi chỉ có thể nói rằng, yêu càng sâu, say càng nồng, chỉ biết tỏ lòng đồng cảm sâu sắc nhất đến với Hàn Đông đang chịu giày vò đau đớn.
Tiểu Tân không để tâm mà chỉ đáp: "À, chúng tôi vẫn ổn."
Lưu Tình nhìn tôi và Tiểu Tân: "Hai cậu vẫn sống chung à?"
Tiểu Tân gật đầu: "Đúng vậy, vẫn luôn ở cùng nhau."
"Nếu các cậu sắp phải kết hôn, bất thình lình tách nhau ra chưa kịp thích ứng thì làm thế nào đây?"
Tiểu Tân nhẫn nại ứng phó: "Kết hôn sao, để sau hẵng tính đi, chưa thích ứng thì cũng phải thử thích ứng, ha ha, bây giờ chỉ lo công việc thôi, chưa nghĩ đến việc đó, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi."
Lưu Tình đã ngà ngà đến bảy tám phần, ngồi đó lải nhải không thôi, lúc nói cái này, lúc kể cái nọ. Chúng tôi thấy thời gian đã không còn sớm, dìu Lưu Tình vào phòng cô ấy nghỉ ngơi, sau đó đứng dậy cáo từ.
Trên đường đi, tôi nghĩ mãi về những điều Lưu Tình nói, chắc hẳn lời cô ấy nói là thật, bởi rượu vào lời ra, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Tôi chưa từng nghiêm túc nghĩ về việc bản thân là người như thế nào, cũng không có mấy người nhận xét qua về tôi, tôi chỉ biết sống theo cách sống của mình, chỉ thích kết bạn với những người tích cực, lạc quan và có cùng sở thích, chỉ cảm thấy mặc dù bản thân tôi không phải loại tốt lành, nhưng cũng không thuộc dạng xấu xa gì cho cam, chắc kèo tôi chính là Thượng Đế khi đem ra so sánh với đám tội phạm. Nhưng những điều ấy có liên quan gì tới việc kiêu hay không kiêu? Tôi mâu thuẫn với chính mình, lúc thì vò đầu bứt tóc, lúc lại vân vê các đầu ngón tay, nghĩ chán chê lại rướn người tới gần Tiểu Tân và cắn một cái lên mặt nàng. Tiểu Tân để mặc tôi suy nghĩ vớ vẩn, nàng chỉ lặng lẽ lái xe mà không nói lời nào.
Về đến nhà, tôi trèo lên người Tiểu Tân, hỏi nàng: "Tiểu Tân, có thật tớ là người giống như Lưu Tình nói không?"
Tiểu Tân thổi vào chóp mũi tôi: "Cậu thấy sao?"
"Tớ thấy không giống lắm, nhưng cũng có lý chút ít, tớ chưa nghĩ tới vấn đề đó bao giờ."
"Ha ha, đồ ngốc, kiêu thì có sao chứ? Rất bình thường a, cậu thấy có mấy ai làm nghệ thuật, làm văn chương mà không kiêu đâu, làm người bắt buộc phải có chút ngông nghênh, nếu không sẽ thành cái xác không hồn mất."
Tôi gối đầu lên vai nàng: "Nói vậy, nghĩa là tớ rất kiêu ngạo sao?"
"Thì... cũng có chút ít, nhưng tớ yêu sự kiêu ngạo đó của cậu." Tiểu Tân nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt tôi: "Dương Dương trong mắt tớ mãi mãi tuyệt nhất, ai cũng không sánh bằng, người khác thích nói gì thì nói, không cho suy nghĩ lung tung, nhé?"
"Ừa, phiền chết đi được, không nghĩ nữa."
"Thế mới phải chứ."
Tôi chợt phát hiện ra một miền đất hứa mới, lắc lắc cánh tay của Tiểu Tân: "Cậu thấy Quyên Tử và Lão K thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top