Tiêu Tương Thủy Vân

“Quyến Hi…” Tàn Hương nũng nịu gọi lên.

“Ân?” Hoàn Nhan Quyến Hi ôm lấy Tàn Hương chậm rãi trầm người xuống, một lần nữa nhặt lên mền ở dưới giường, đem hai người che lại, “Quá muộn, sáng mai còn muốn chữa bệnh, có gì ngày mai rồi nói?” Hoàn Nhan Quyến Hi ôn nhu nói.

“Ta muốn hỏi…” Tàn Hương muốn nói lại thôi, không biết có nên mở miệng hỏi ngay bây giờ hay không.

“Nói đi, không kém một thời nửa khắc, nói xong chúng ta đi ngủ, có hảo hay không?” Hoàn Nhan Quyến Hi giống như là đang dỗ dành lên đứa bé.

Tàn Hương nắm chặt tay, suy nghĩ một lát nói: “Thôi đi, ngày khác rồi nói sau… Ngày hôm nay chúng ta đã nói nhiều lắm rồi, cũng đã mệt mỏi, nên đi nghỉ ngơi.”

Hoàn Nhan Quyến Hi cười cười, đứng lên thổi ánh nến cũng sắp tàn.

Đợi Hoàn Nhan Quyến Hi nằm lại trên giường một lần nữa, Tàn Hương chìa ra ngón tay thon dài mỹ lệ, vuốt ve mặt mủi của Hoàn Nhan Quyến Hi. Ánh trăng sáng mỏng manh chỉ có thể xuyên qua hai ngón tay mảnh khảnh, nàng liền mượn nhờ ánh trăng sáng này đem dung nhan độc đáo của Hoàn Nhan Quyến Hi khắc sâu vào ở trong đầu óc. Tàn Hương cười nhạt, lặng im trong đêm tối đem nụ cười thuần mỹ của nàng cuốn mất, bởi vì lưng của nàng đưa về phía ánh trăng… Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi lại nghe thấy thanh âm, Tàn Hương nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, cuối cùng lộ ra tiếng cười mê người nhất.

Qua một lúc sau, tiếng gà gáy lên, bình minh cũng không xa, hai nàng ôm nhau ngủ, trong mộng, không biết xưa nay là năm nào.

Buổi trưa ngày thứ hai, Tàn Hương u mê tỉnh lại ──

Hai tay theo bản năng tìm kiếm bên cạnh giường ngủ, lạnh băng trống rỗng. Thoạt nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi rời đi đã lâu rồi. Tàn Hương mê mang nói nhỏ: “Bây giờ là canh mấy đây…” Trong đệm chăn nung nóng như cũ bảo tồn lên mùi vị dung hợp của hai nàng, cái yếm hỗn độn của Tàn Hương đã bị thử thách đêm qua hoàn toàn cởi bỏ, hai đầu nhũ hoa kiều diễm thẹn thùng giấu ở trong chăn.

Nhớ tới đêm qua Hoàn Nhan Quyến Hi từng nói qua lời yêu thương với nàng, Tàn Hương không khỏi mỉm cười ngọt ngào, nụ cười nở rộ lan ra, cả cái cổ tuyết trắng của nàng đột nhiên cũng nhiễm đỏ một mảnh.

Khi Tàn Hương đem quần áo từng cái nhặt lên, mặc hoàn tất thì, cửa nhẹ nhàng bị đẩy mở ── Hoàn Nhan Quyến Hi cầm cây đàn trong tay đi đến, ánh sáng mặt trời nhân cơ hội chiếu vào, toàn bộ rọi lên trên người của Hoàn Nhan Quyến Hi, từng luồng ánh sáng mặt trời giống như kim phấn làm nổi bật lên nụ cười ấp áp của Hoàn Nhan Quyến Hi, để Tàn Hương trong nháy mắt cảm thấy vô cùng hạnh phúc và nung nóng.

“Quyến Hi ── ngươi…” Tàn Hương trợn mắt há miệng nhìn lên cây cầm quen thuộc rồi lại xa lạ, không nghĩ tới nàng chỉ là thuận miệng nói ra, một ngày một đêm trôi qua, Hoàn Nhan Quyến Hi lại vẫn nhớ ở trong lòng. Tàn Hương cảm động nói: “Cảm tạ ngươi!”

Hoàn Nhan Quyến Hi đem cầm bày ngay ngắn, xoay người đi tới bên giường, sủng ái nói: “Người cần phải cảm tạ không phải ngươi, mà là ta. Bởi vì ta lại có thể như say như dại nghe được tiếng đàn giống như cao sơn lưu thủy xúc động lòng người… Đây không phải phúc khí sao? Thế nhân có ai có thể bì với ta, có mỹ nhân làm bạn, tiếng đàn kèm theo…”

Đôi môi đỏ mọng của Tàn Hương lộ ra ý cười rồi lại lắc đầu, nàng Quyến Hi luôn là như thế này, vô luận vì nàng làm nhiều ít chuyện, cũng sẽ biết nói rằng theo lý thường phải làm.

“Ta đi múc nước, trước tiên rửa mặt đi.” Hoàn Nhan Quyến Hi dứt lời, nhặt lên chậu gỗ ở bên cạnh.

“Không…” Tàn Hương liền giữ chặt vạt áo của Quyến Hi, có chút kích động nói: “Ta nghĩ đánh đàn trước, được chứ?” Ánh mắt của nàng bất động nhìn chăm chú lên cây cầm, giống như mấy chục sợi dây cầm mọc lên tay, đang trêu trọc lòng của Tàn Hương.

“Hảo a, có cái gì không thể.” Hoàn Nhan Quyến Hi mọi chuyện theo Tàn Hương. Nàng cầm mền xốc lên, bồng Tàn Hương lên, đi đến cái ghế tròn phía sau cây đàn cầm đem Tàn Hương buông xuống.

Tàn Hương không thể tưởng tượng nổi vuốt ve đàn cầm, từng ly từng tí, từ đầu tới đuôi, giống như cây đàn này từng là bằng hữu tốt nhất của nàng, là tình lữ của nàng, là nàng… Suy nghĩ ngàn hồi bách chuyển, Tàn Hương cười lên nhắm mắt lại, cảm nhận lấy sinh mệnh dưới đôi tay. Đúng vậy, đối với tâm tình của Tàn Hương giờ phút này mà nói, cây đàn này giống như có sinh mệnh. Tàn Hương cơ hồ đem tất cả ký ức từ tuổi thanh xuân hoa niên cho tới nay đều cũng khắc vào ở trên đàn, từng là vui vẻ lẫn bi thương ở tại Hoàng Thành, cô đơn cùng tịch mịch, mộng tưởng và hy vọng…

Tàn Hương cứ nhắm đôi mắt lại vuốt ve đàn cầm, thật lâu thật lâu, cho đến khi ánh mắt cũng đã ươn ướt, nàng mới chậm rãi mở ra. Không có nói thêm một lời, nàng cúi thấp đầu, trầm tư một lát, hai tay vung lên.

Hoàn Nhan Quyến Hi đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Tàn Hương, loại này ở trong nhu nhược lại toát ra hào phóng, mới càng làm cho nàng động tâm. Ngón tay thon dài của Tàn Hương cuồng loạn và rất có chương pháp khua lên, như nhau từng ở tại Yến Vân mười sáu châu thì, Tàn Hương vung vẫy bút mực, viết lên chữ Khải. Chẳng qua lúc đó Tàn Hương đứng ở trước thư trác vẩy mực… Lúc đó nàng còn có thể đứng lên…

Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên thở dài thật sâu, là tiếc hận cũng là phải thương tiếc.

Tàn Hương xúc động tâm tình ấn lên phím đàn, giống như đem linh hồn cũng rót vào cùng nhau. Nàng gảy ca khúc, tên là “Tiêu Tương Thủy Vân” .

Ca khúc gảy đến một nửa, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, Tàn Hương đột nhiên dừng lại động tác trên tay, nhỏ giọng nói: “Ta không nên gảy cái ca khúc này.”

“Vì cái gì?” Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi.

“Bởi vì… Thân phận của ta. Coi như ngươi tốt với ta, ta cũng không nên lỗ mãng như thế.” Tàn Hương cười khổ nói.

Tàn Hương sở dĩ nói ra lời này, phải muốn từ ca khúc mà nàng bắt đầu khảy đàn nói lên. Ca khúc “Tiêu Tương Thủy Vân” này là có ý nghĩa lịch sử, người viết lên ca khúc là Quách Vọng Sở của Nam Tống, ông ta là diễn tấu gia cổ cầm nổi tiếng.

Tiêu Tương Thủy Vân đã được sáng tác lúc quân Kim xâm lấn, tác giả Quách Vọng Sở di cư ở dưới chân núi Cửu Nghi xa xôi, mỗi ngày vào lúc bình minh, ông ta đều cũng dậy sớm. Xem mặt trời mọc, cũng xem dòng nước sâu trong vắt chảy qua từ núi Cửu Nghi. Ngày nào đó đột nhiên tới linh cảm, sáng tác lên ca khúc này. Ca khúc này ý vị thâm trường, không chỉ là truyền đạt cảnh tượng tự nhiên của dòng nước sâu trong vắt chậm rãi chảy qua cho thế nhân, mà còn ở trong ca khúc bao hàm niềm cảm xúc đối với mất nước tưởng niệm.

Tuy rằng Quách Vọng Sở đã muốn ẩn cư tại thâm sơn, nhưng trong ca khúc đó mỗi một cái đoạn ngắn đều cũng biểu đạt lên nổi uất ức của ông ta đối với quốc sự phiêu linh. Ca khúc này nhưng thật ra là mượn cảnh nước bóng mây, nói lên lòng quyến luyến đối với cố quốc.

Hoàn Nhan Quyến Hi mặc dù không bằng Tàn Hương am hiểu âm luật, nhưng cũng có biết một phần. Tiếng đàn ưu mỹ chậm rãi vang lên không lâu, Hoàn Nhan Quyến Hi chợt nghe ra ngụ ý trong ca khúc, rất rõ ràng thủ khúc Tiêu Tương Thủy Vân này đang tế điện cái gì, đang phản kháng cái gì…

“Cái gì là thân phận hay không thân phận.” Hoàn Nhan Quyến Hi đã đi qua, nửa quỳ ở trước mặt Tàn Hương nói: “Ta thích nghe, thủ khúc này so với những gì ngươi trước kia gảy qua còn nghe hay hơn, tại làm sao dừng lại?”

Tàn Hương ảm đạm thất sắc nhìn xuống, hai tay lại động, chính là gảy không tập trung như vừa rồi. Nước mắt lặng lẽ trượt xuống khuôn mặt, không vì cố quốc mà thương tâm, chỉ vì Quyến Hi từng ly từng tí quan tâm cùng với thông cảm. Một cô gái như thế, cô gái đứng ở bên cạnh Tàn Hương, thế nhưng có được ý chí rộng rãi như vậy. Hoàn Nhan Quyến Hi có thể giả vờ, không chỉ là Tàn Hương, còn có Tàn Hương thời thời khắc khắc đối với cố quốc niềm thương nhớ.

Một khúc chưa xong, Tư Mã Cung Sinh đúng giờ đi tới cánh cửa.

“Trị thương đã đến giờ.” Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng nói.

Tàn Hương dừng lại động tác trên tay, bình tĩnh nhìn Tư Mã Cung Sinh, lúc sau mỉm cười nói: “Tiên sinh mời vào, ta đã chuẩn bị xong.”

Tư Mã Cung Sinh hơi có thâm ý cười cười, đi đến, buông ra hai hộp ngân châm trong tay. Tàn Hương tiểu thư cầm…” Ông ta vuốt vuốt chòm râu dài, cảm thán nói: “Gảy đàn thật sự là quá hay.”

Tàn Hương mỉm cười cúi người nói: “Tư Mã tiên sinh quá khen, ta chỉ là tùy tiện gảy gảy.”

Hoàn Nhan Quyến Hi đi đến bên người Tàn Hương, đem nàng chặn ngang ôm lấy. Trong lúc ôm lên, Hoàn Nhan Quyến Hi mới cảm giác được Tàn Hương không có trấn tĩnh như ở mặt ngoài. Bàn tay Tàn Hương nắm chặc, toàn thân đang hơi hơi run rẩy, giống như là bị lạnh đông cứng run bắn lên…”Hương, ngươi lạnh sao?” Hoàn Nhan Quyến Hi dán tại bên tai Tàn Hương nhỏ giọng nói.

Tàn Hương lắc đầu, đáp: “Ta rất tốt.” Tuy là nói như vậy, nhưng theo Hoàn Nhan Quyến Hi ôm lấy Tàn Hương đi từng bước một hướng giường ngủ tới gần, Tàn Hương run rẩy càng phát ra lợi hại.

“Hương?” Hoàn Nhan Quyến Hi lo lắng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt