Bêu danh hồ ly hại nước hại dân
Sắc mặt của Bố Uy lập tức thay đổi, càng thêm khó coi, “Ta sẽ cho ngươi chịu trách nhiệm vì những lời này!” Nói xong, quay đầu rời đi.
Hoàn Nhan Quyến Hi bỏ lại Tàn Hương một mình bước vào trong sân vọng ngưỡng lên thiên không, nước mắt bức về trong lòng.
Tàn Hương ở trong phòng khóc thành người nước mắt.
Ngày một ngày trôi qua rồi khoảng chừng mười ngày, coi như bình tĩnh. Hoàn Nhan Quyến Hi cả ngày ở trong phủ, cùng Tàn Hương ngâm thơ tác họa, vui vẻ an nhàn.
Hai nàng đang trong thời kỳ mật ngọt tình yêu, tưởng nghĩ thời thời khắc khắc đều cũng ở bên nhau.
“Ngươi không cần bận việc sao? Trước kia luôn thấy ngươi tới lui vội vàng.” Tàn Hương ngồi ở trong lòng ngực của Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười khẽ, “Đó là bởi vì không có yêu ngươi, cho nên thời giờ của ta đều cũng cho Đại Kim, hiện tại, thời giờ của ta, người của ta, trái tim của ta, đều cũng thuộc về ngươi.”
“Nhưng ta không muốn ngươi chậm trể làm lỡ chánh sự, rơi xuống cái bêu danh hồ ly tinh hại nước hại dân.” Tàn Hương là một người rất hiểu tình đạt lý.
“Đây là nói như thế nào đây? Ta chỉ là Quận chúa, cũng không phải Hoàng thái tử, có đại ca bận tâm là đủ rồi, ta, chỉ là một kẻ nữ lưu, chỉ có thể giúp đỡ, mà không thành được đại nghiệp.”
Trên mặt của Tàn Hương lộ ra mỉm cười. “Nói cũng không phải nói như vậy, mọi thứ đều là không nhất định, đôi khi ngươi không tưởng thành đại nghiệp, chính là thời thế buộc ngươi thành đại nghiệp, ta nghĩ ngươi cần phải nghe nói qua Võ Mị Nương đi?”
Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày.”Nàng, thì là ai?”
“Thì chính là Võ Tắc Thiên a, hoàng hậu của Đường Cao Tông, Hoàng thái hậu của Đường Trung Tông và Đường Duệ Tông, lúc sau tự lập thành Võ Chu hoàng đế, đổi lại quốc hiệu từ “Đường” thành “Chu”, đóng đô tại Lạc Dương, và niên hiệu thành “Thần đô” . Tắc Thiên và Mị nương, hai cái xưng hô này ta đều cũng yêu thích. Tắc Thiên khí thế, hào phóng, tôn quý, duy ngã độc tôn, mà Mị nương là cô nương bé nhỏ, làm nũng nịu, khờ dại, lãng mạn, một nữ nhân toàn thân có đủ âm dương, cương nhu như vậy, thành tựu sự việc của thiên cổ.”
Hoàn Nhan Quyến Hi ôn nhu nói: “Nữ nhân này quả thật cao tuyệt!”
Tàn Hương từ trong lòng ngực của Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi dậy, “Thời cuộc buộc Võ Mị Nương sáng tạo ra một thiên hạ mới, ta chính là muốn nói, nếu như có thể, ngươi cũng có thể.” Ánh mắt sáng ngời có thần của Tàn Hương nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Quyến Hi.
“Đó là soán quyền…” Hoàn Nhan Quyến Hi xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nàng minh bạch ý tứ của Tàn Hương, trở thành người thống trị của Đại Kim? Đây là Hoàn Nhan Quyến Hi cho tới bây giờ đều cũng không nghĩ qua.
Tàn Hương dùng bàn tay mềm nhỏ nhẹ nhàng xoay đầu của Hoàn Nhan Quyến Hi lại, “Như thế nào? Lời nói của ta quá kinh khủng, hù đến ngươi sao? Kỳ thật ta cũng không có muốn cho ngươi làm vậy, chính là ngươi mới vừa nói như thế để cho ta đột nhiên muốn nói cho ngươi biết, nữ nhân cũng làm được.” Tàn Hương nói: “Lão sư của ta từng nói với ta: Tài trị quốc là phải có độ lượng khoan dung người, lại có trí tuệ nhìn người, vẫn còn có tài dùng người, ta xem trên người ngươi, đều có cả.”
Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Khả giang sơn đã là nhà của chúng ta, người nào làm thì cũng đâu có khác? Ta… Còn không có nghĩ tới vấn đề này a!”
Tàn Hương mím môi không nói.
Thất phu nhân Bích Xuân ở trong sân trong phủ Hoàn Nhan Nghĩa.
“Ma ma gần đây được không?” Bích Xuân cười khẽ, cầm lên bút lông viết chữ ở trên giấy tuyên thành, đầu nhưng cũng chưa từng ngẫng một cái.
“Nhờ hồng phúc của thất phu nhân, hoàn hảo, hoàn hảo.” Tề ma ma co rúm lại đứng lên một bên, tuy rằng Bích Xuân mới đến phủ thượng không lâu, nhưng Tề ma ma cũng đã nghe lời đồn đãi về thất phu nhân, đều nói thất phu nhân cao tuyệt, nhưng cao tuyệt như thế nào còn chưa biết.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên so chiêu.
Bích Xuân dụng tâm viết lên, sau một lúc lâu, nàng cầm lấy kiệt tác của mình, ung dung nhìn lên, chậm rãi mở miệng: “Thế nào, ma ma?” Bích Xuân cầm lấy quạt lông quạt nhẹ nhàng hai cái.
“Thất phu nhân viết hảo.” Tề ma ma nịnh nọt nói.
“Hảo như thế nào?” Bích Xuân quay đầu, chăm chú nhìn Tề ma ma, sắc mặt nghiêm túc.
“Này…” Tề ma ma nhất thời nghẹn lời.
Bích Xuân rồi lại nở nụ cười. “Đọc thử cho ta nghe một chút.”
“Ách ——” Tề ma ma nơi nào biết chữ?
“Không biết phải không?” Xem ra Bích Xuân sớm đã liệu đến, có ý làm khó mà thôi.
Cơn gió nhẹ nhàng từ cửa sổ thổi tới hơi lướt động lên sợi tóc trên trán của Bích Xuân, chỉ nghe Bích Xuân dùng giọng nói rất êm tai nói: “Mấy chữ này viết chính là: người, kim, là, chó.”
Tề ma ma thoáng cái trừng to mắt, Bích Xuân làm sao dám viết chữ như vậy, nói lời như vậy? Nàng làm sao dám? Nếu như bị người dòng họ Hoàn Nhan nghe thấy, cũng không chỉ là mất đầu đơn giản như vậy.
Bích Xuân yêu kiều cười, bàn tay mềm nhỏ vừa động, rầm rầm, mảnh giấy tuyên thành trong tay viết lên người Kim là chó thành mảnh nhỏ, chết không có đối chứng. “Ta cái gì cũng không nói qua.” Bích Xuân quay đầu đối diện với Tề ma ma, lằn sẹo trên mặt Tề ma ma nhìn thấy ghê người.
Tề ma ma nhìn thấy hành vi quỷ dị của Bích Xuân, trong lòng dâng lên một trận không yên. Nữ tử này không dễ chọc!
Bích Xuân cầm quạt lông ngồi ở bên cạnh giường đất nhỏ, hớp một ngụm trà. “Kỳ thật, trên thế gian này có thể có rất nhiều đồ đạc chết không có đối chứng, giống như, tờ giấy vừa rồi, tiếp tục giống như, bảo bối mang đến từ Đại Tống…”
Vừa nghe thấy lời này, Tề ma ma lộp bộp quỳ rạp xuống đất. “Thất phu nhân tha mạng, thất phu nhân tha mạng.”
Bích Xuân giả vờ giả luống cuống trừng to mắt: “Tề ma ma đây là làm sao vậy? Cái gì tha mạng?”
“Ta nguyện ý vì thất phu nhân làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu thất phu nhân cấp con đường sống, ta thật sự không nên trộm vài thứ kia, nô tài đáng chết!”
Nguyên lai, Tề ma ma thừa dịp lúc còn ở tại Yến Vân mười sáu châu lau chùi bảo vật cướp đoạt tới từ Đại Tống, trộm cắp một chút. Nếu như hành vi của mụ bị phát hiện, luận tội nên chém, Tề ma ma tưởng rằng người không hay quỷ không biết, nhưng không biết tại sao Bích Xuân sẽ biết.
Bích Xuân thở dài một hơi, tựa hồ thực vô tội chân thành nói: “Kỳ thật đâu, ta cũng không biết ngươi lấy đi bảo bối, ta chỉ mới vừa mở miệng, vẫn còn không cần phải nói cái gì, ngươi đã thừa nhận…”
Tề ma ma thật sự là hận chết mình.
Nguyên lai Bích Xuân là dùng mánh khóe!
Ánh mắt Tề Ma Ma chợt lóe: “Ta bây giờ nói ta không có trộm qua, ngươi cũng không có chứng cớ phải không!”
Bích Xuân vuốt vuốt cây quạt lông trong tay mình, “Ta là không có chứng cớ, nhưng ta có thể tìm tới chứng cớ.”
Trứng chọi đá, Tề ma ma biết mình phải lao vào trong tay Bích Xuân. “Thất phu nhân tưởng muốn lão nô làm những thứ gì, cứ việc phân phó đi.” Tề ma ma cúi đầu chịu phận bất hạnh nói.
Bích Xuân cũng không vội nói ra chính đề, khóe miệng động đậy, “Ma ma, ngươi chẳng lẽ không hận Hoàn Nhan Quyến Hi sao?”
“Lão nô không dám.” Tề ma ma nói chuyện không thể không tiểu tâm cẩn thận.
Bích Xuân ngẩng đầu lên, ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu vào trong nhà, để trên mặt của Bích Xuân mạ lên một tầng hơi mỏng màu cam. “Nàng để trên mặt của ngươi nhiều hơn một lằn sẹo, cho ngươi thụ nổi khổ da thịt, ngươi thế nhưng không hận nàng? Đổi lại ta a, nhất định hận chết nàng!”
“Mạng của lão nô là của Quận chúa, nàng tưởng nghĩ xử trí như thế nào cũng được.”
Bích Xuân từ trên ghế đứng lên, chậm rãi đi đến bên người của Tề ma ma, vuốt nhè nhẹ gò má của Tề ma ma, giả bộ con mèo khóc con chuột giả từ bi trìu mến nhìn lên Tề ma ma, thở dài, lắc đầu nói: “Nàng là thật ác độc a! Nàng thế nhưng không niệm tình nghĩa ngươi đã hầu hạ nàng nhiều năm, chính là ngươi thì vẫn còn thề sống chết nguyện trung thành với nàng, ngươi thật khờ dại.”
Tuy rằng Tề ma ma trộm cắp đồ đạc là sự thật, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Tề ma ma bị Tàn Hương cảm hóa được không còn ác tâm nữa. Nhìn thấy Bích Xuân làm bộ làm tịch mụ thật sự rất phản cảm.
“Thất phu nhân có chuyện gì mời nói thẳng.” Tề ma ma nói.
“Không có việc gì.” Bích Xuân cười một tiếng.”Ngươi đi đi.”
Tề ma ma lại lần nữa kinh ngạc.
Bích Xuân trở lại chỗ ngồi của chính mình, nói ra một câu then chốt: “Chờ lúc ta cần thì sẽ tìm ngươi, người đâu.”
Một gã nam bộc cung kính bưng lên cái mâm che vải đỏ đi đến trước mặt Bích Xuân, “Để xuống đi.” Bích Xuân ra lệnh.
Bích Xuân rút ra tấm vải đỏ đắp phía trên, một đống bạc lấp lánh lộ ra.
“Đây là cấp ma ma, lấy đi.”
“Này… Lão nô làm sao dám lấy? Không dám không dám!” Tề ma ma không ngớt lời thoái thác, đây không phải là nhún nhường giả dối, mà là mụ thật sự không dám lấy tiền của Bích Xuân, hơn nữa còn là nhiều như vậy.
Bích Xuân cười khẽ, “Sau này ma ma ở trước mặt Bích Xuân cũng đừng có xưng mình là lão nô, ta không có giống như Hoàn Nhan Quyến Hi, ta là tới từ Đại Tống, Đại Kim có thể thu lưu ta dĩ nhiên là vô cùng cảm kích, ta không có trở thành một chủ tử xấu xa tác oai tác quái, ha ha…” Dứt lời, nàng nhặt lên trái nho tím trong mâm trái cây bỏ vô miệng, ân, quá chua! Chỉ nghe rầm một tiếng, Bích Xuân đem mâm đựng trái cây đẩy xuống đất, hoa quả rơi đầy đất, cao giọng kêu gào nói: “Người nào làm ra? Muốn chua chết ta sao? !”
Vài người nữ bộc chạy nhanh tới cuống quít dập đầu, sau đó đem mâm đựng trái cây lấy đi, rất nhanh thay đổi một cái mới lên.
Đây là Bích Xuân gọi là “Không có tác oai tác quái” ? Trước kia làm hạ nhân, sau khi trở thành chủ tử thì càng biết tác oai tác quái.
“Lão nô thật sự không thể nhận.” Tề ma ma vẫn kháng cự.
Bích Xuân đột nhiên liếc xéo, “Ngươi nếu như không cần, ngươi cũng đừng hòng bước ra khỏi phòng này.”
Đứng ở bên hồ nước, Tàn Hương ngồi xổm người xuống vuốt ve bóng dáng nàng phản chiếu trong mặt nước, lá sen trên mặt hồ theo gió đong đưa, Tàn Hương nhịn không được nói: Rêu mọc trên ao ngọc bích ba bốn đốm, chim hoàng oanh trên cuống lá hót một hai tiếng, ngày qua bay nhẹ nhàng.
“Ngươi đang trách ta.” Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
“Ah?” Đôi mắt to đáng yêu nhanh nhẹn của Tàn Hương chớp chớp, “Sao nói vậy?”
“Căn nhà này nào có cây cao, càng không có chim hoàng oanh, ngươi đây không phải oán hận ta không có cung cấp chỗ ở tốt nhất cho ngươi sao!”
“Nói bậy.” Tàn Hương làm nũng nịu nói, “Có thể ở cùng một chỗ với ngươi thì là vui vẻ nhất, trừ ngươi ra, ta cái gì cũng không muốn hết.”
Hoàn Nhan Quyến Hi cố ý trêu chọc Tàn Hương, cúi thấp đầu, Hoàn Nhan Quyến Hi càn cạn nếm lên môi của Tàn Hương, sau buổi chiều nhàn nhạt, đầy nung nóng ──
“Các ngươi đang làm cái gì!” Giọng nữ ác liệt đem không khí ấp áp xé toang. Lúc sau là một trận tiếng bước chân hỗn độn, Tàn Hương còn không có kịp phản ứng, một bàn tay nóng rát lộp bộp nện lên mặt nàng.
Tàn Hương bịt lấy khuôn mặt nóng rát, thấy một đám Lão ma ma đứng ở trước mặt nàng, hoàng hậu Khâm Nhân thịnh nộ đứng ở cánh cửa.
“Còn không đứng lên, ngươi nữ nhân đê tiện này!” Hoàng hậu Khâm Nhân chỉ vào Tàn Hương mắng to, hoàn toàn mất hết phong phạm của mẫu nghi thiên hạ.
Hoàn Nhan Quyến Hi lo lắng vuốt gò má của Tàn Hương, “Đánh có đau không?”
“Các ngươi…” Hoàn Nhan Quyến Hi dưới cơn thịnh nộ, giơ chân lên đạp hai cái liền đem một đám Lão ma ma đá ngã xuống đất, quay đầu nhìn đứng ở cánh cửa Khâm Nhân, tức giận đến nói không ra lời. Hoàn Nhan Quyến Hi ở trong lòng giận dử nói: Xem ra Khâm Nhân người đàn bà này không muốn làm hoàng hậu nữa.
Khâm Nhân cũng không biết là trúng tà gì, chẳng lẽ còn không thấy mặt của Hoàn Nhan Quyến Hi xanh mét?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top