Chương 15 + 16 - Ta đưa nàng về

Vân Dao Dao ngước mắt nhìn nàng, mím môi cười nói:

"Đa ta Tịch ca ca, ta không sao. Ta mang cơm đến ăn cùng ngươi a."

Vừa nói nàng vừa đưa giỏ tre trong tay ra trước mặt Trình Vãn Tịch, động tác nghịch ngợm lại đáng yêu.

Trình Vãn Tịch nhất thời không biết nên nói gì. Cảm xúc trong lòng dâng lên như thủy triều, tràn đến cổ họng rồi lại bị nàng nuốt ngược trở vào.

Cuối cùng hai nàng sóng vai đi đến gốc cây mát ven ruộng, cùng nhau ngồi xuống dùng bữa trưa.

Vân Dao Dao chọn một khoảng đất bằng phẳng bên ruộng, trải chiếc khăn vải sạch ra, cẩn thận lấy từ trong giỏ ra hai dĩa đồ ăn, một dĩa rau muống xào tương vừng, một dĩa khoai tây hấp vẫn còn nóng hổi. 

Nàng lấy một củ khoai đặt vào bát của Trình Vãn Tịch, sau đó mới lấy một củ khác cho vào bát mình.

Trình Vãn Tịch ngẩn người nhìn cái bát trong tay. Bình thường nàng vốn không ăn trưa, bữa chính cũng chỉ gặm qua loa cái màn thầu cũ cứng như đá. Đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị cho nàng bữa trưa, không những vậy, còn là một bữa ăn nóng hổi thơm lừng.

Trình Vãn Tịch không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm đũa lên, gắp một đũa rau xào, rồi cắn một miếng khoai. Rau giòn, tương đậu đậm đà. Khoai tây thì mềm ngọt, bùi bùi tan trong miệng. Khiến ngực Trình Vãn Tịch âm ấm, một dòng cảm xúc vừa lạ lẫm vừa dễ chịu từ từ tràn ra.

Vân Dao Dao ngồi bên cạnh cũng không nói lời nào. Hai người ngồi cạnh nhau lặng lẽ dùng bữa giữa cái nắng trưa dịu nhẹ.

Trình Vãn Tịch không nói ra, nhưng đáy mắt đã mềm đi không ít. Lần đầu tiên trong đời mà nàng nghĩ, có lẽ có một người như thế này bên cạnh, cũng không tệ.

Dùng xong bữa trưa, Vân Dao Dao thu dọn đồ đạc, phủi bụi đất dính trên gấu váy, rồi chuẩn bị trở về nhà. Trình Vãn Tịch ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.

"Để ta đưa nàng về," giọng trầm thấp nhưng đầy kiên định.

Vân Dao Dao lắc đầu, ánh mắt cong cong: 

"Không cần đâu. Ta không sao, thật đó. Tịch ca ca còn phải làm việc mà, đừng lo cho ta."

Trình Vãn Tịch vẫn nhìn nàng chằm chằm, chân mày khẽ nhíu, nhưng thấy Vân Dao Dao kiên quyết, nàng đành gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng. Chỉ là khi bóng dáng nhỏ nhắn kia xoay lưng bước đi, đôi mắt nàng vẫn không dời đi nửa bước, dõi theo cho đến khi người khuất hẳn nơi cuối con đường đất.

Dọc đường về Vân Dao Dao lại phải đi qua những ánh mắt soi mói quen thuộc. Có người cau mày nhìn nàng, có người khẽ hất mặt quay đi như thể sợ dính lấy xui xẻo. Nhưng nàng không buồn để tâm.

Về đến nhà, nàng lại xắn tay áo ra ruộng tiếp tục xử lý nốt mẫu ruộng thứ ba. Ánh nắng buổi chiều dần nhuốm vàng cả triền đất, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ và mùi đất ẩm ngai ngái. Nàng cúi xuống, tay không ngừng nhổ cỏ, từng chút một dọn sạch từng mảng ruộng. 

Khi Vân Dao Dao ngẩng đầu lên thì sắc trời đã chuyển sang màu cam nhạt, ánh chiều tà rải nhẹ qua tán lá, như dát một lớp vàng mỏng lên vạn vật. 

Hiện tại đã đến giờ Dậu, Vân Dao Dao thở ra một hơi, lưng vẫn còn hơi mỏi, nhưng tâm trạng lại rất tốt. Nàng nghĩ chắc Trình Vãn Tịch cũng sắp về đến nơi, nên thu dọn nông cụ rồi đi về phía nhà.

Vào đến trong sân, Vân Dao Dao rửa sạch tay chân rồi tiến vào không gian. Trong tủ nông sản cấp E nàng tìm thấy một túi bột mì lớn, bên cạnh còn có củ sắn tươi và một bó hẹ xanh mướt. Nghĩ ngợi một chút, nàng quyết định tối nay sẽ làm bánh bao rau, món này đơn giản dễ làm nhưng thơm ngon, chắc bụng.

Trở lại gian bếp nhỏ, nàng trải nguyên liệu ra bàn: túi bột mì trắng, vài củ sắn đã gọt vỏ, bó hẹ vừa được rửa sạch. Củ sắn được nàng cắt sợi, hẹ cũng mang đi xắt nhuyễn, tất cả trộn đều rồi nêm nếm vừa vặn. Mùi rau tươi và tiêu cay thoang thoảng bay lên.

Nàng bắt đầu nhào bột, đôi tay trắng nõn lấm lem bột mì, động tác tuy không quá thuần thục, nhưng lại mang theo sự cẩn trọng và chăm chút. Khi bột đã đủ mềm dẻo, nàng chia thành từng phần nhỏ, cẩn thận gói nhân rau vào trong, nắn lại thành từng chiếc bánh tròn tròn trắng trắng hơi méo mó, rồi xếp gọn vào xửng hấp.

Bốn chiếc bánh bao được đặt ngay ngắn trong nồi. Vân Dao Dao đậy nắp, đốt lửa nhỏ bên dưới, để hơi nước từ từ thấm vào từng thớ bột.

Mùi thơm dịu nhẹ từ bánh hấp chín lan tỏa khắp gian bếp nhỏ. Lớp vỏ bánh trắng mềm căng phồng, mùi củ sắn và hẹ thoảng qua khiến Vân Dao Dao bất giác nuốt nước bọt một cái. Nàng thật sự đói rồi, cả buổi trưa chỉ ăn một củ khoai tây và vài đũa rau, đối với người từng sống trong xã hội hiện đại, khẩu phần ấy chỉ như món khai vị.

Vừa lúc nàng mở nắp nồi, hơi nước nóng hổi bốc lên, thì phía sau truyền đến tiếng động quen thuộc.

"Nàng đang làm gì đó?"

Vân Dao Dao quay đầu lại, thấy Trình Vãn Tịch đang đứng ở ngưỡng cửa. Quần áo trên người dính chút bùn đất, vài sợi tóc dính bên má, khuôn mặt nhuốm chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại dịu dàng khi nhìn nàng.

"Tịch ca ca." Nàng mỉm cười, lấy đũa gắp một cái bánh bao ra đĩa "Đúng lúc bánh vừa chín."

Trình Vãn Tịch bước tới, mùi thơm từ bánh khiến ánh mắt nàng sáng lên một chút. "Là bánh bao sao?"

"Ừ. Tịch ca ca mau đi rửa tay, vào ăn tối thôi." Vân Dao Dao mỉm cười xán lạn.

Trình Vãn Tịch hơi sửng sốt, có lẽ là vì lần đầu tiên có người chuẩn bị bữa tối nóng hổi chờ nàng về. Trình Vãn Tịch chóng rửa qua tay và chân rồi ngồi vào bàn ăn.

Nàng cẩn thận đón lấy cái bánh được Vân Dao Dao đưa tới, cắn một miếng nhỏ, mùi thơm giản dị, nhưng vỏ mềm, nhân rau ngọt thanh, lại có chút cay nhẹ của tiêu, rất vừa miệng.

"Ngon." Nàng nói thật khẽ, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng không thể giấu.

Vân Dao Dao cười cười, đặt thêm một cái bánh vào chén của Trình Vãn Tịch, rồi tự mình cũng ăn một cái.

"Ăn nhiều một chút."

Trình Vãn Tịch khẽ gật đầu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác rất lạ, mềm nhũn mà ấm áp.

Sau khi tắm rửa xong, Vân Dao Dao bước đến trước cửa phòng Trình Vãn Tịch. Trong tay nàng cầm một hộp gỗ nhỏ. Động tác cũng mang theo mấy phần trầm ngâm.

Vân Dao Dao ngẩng đầu nhìn cánh cửa, trong lòng thầm nghĩ, chứng hen suyễn tuy không phải bệnh hiểm ở thời hiện đại, nhưng ở nơi mà y thuật chưa tinh, dược liệu lại thiếu, thì chắc chắn là một căn bệnh rắc rối.

Trầm ngâm một lát, nàng vươn tay gõ cánh cửa, rồi cất giọng:

"Tịch ca ca, có thể cho ta vào một lát không?"

Trong phòng lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng gió đêm phất phơ qua mái tranh. Một hồi lâu sau, mới vọng ra tiếng đáp nhẹ, thanh âm trầm thấp:

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top