Chương 6: Nghi ngờ
Lúc Joohyun tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng, hôm nay cuối tuần, không cần đi làm. Thật ra đi làm hay không cũng không liên quan? Dù sao công ty là của Seulgi, một câu của nàng so với cô làm một trăm chuyện đều hữu dụng hơn. Joohyun nghĩ thầm tự giễu.
Còn phụ nữ nằm cạnh đem đầu đặt lên chỗ mềm mại của cô, cho dù mỗi sáng đều là cảnh tượng này, nhưng Joohyun vẫn không có chút thích ứng. Cô dãy giụa ly khai cái ôm của nàng, ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt lỡ đãng bất tri bất bất giác nhớ lại chuyện quá khứ xa xưa.
---------------------------------
" Cha, mẹ nhìn kìa! Ruộng oải hương nhà mình thật đẹp a!" Bae Joohyun lúc mới năm, sau tuổi nhìn về những dải tím bạt ngàn cách đó không xa vui vẻ nói. Khắp đồi phủ đầy màu tím, nhĩn kỹ từng nụ hoa tím lịm trong gió chập chờn, như là thiếu nữ tuổi thanh xuân đang nhảy múa, khi thì phất tay áo sang phải khi thì cúi đầu chăm chú nhìn. Trong hơi gió ngập tràn mùi oải hương, làm người ta thấm sâu vào khứu giác vào trong ruột gaHyunie" Bo Gum oppa, đợi Hyun lớn lên làm cô dâu của ca ca nha?" Chín tuổi Joohyun e thẹn nói với thiếu niên đang làm việc dưới ánh nắng. Bây giờ Joohyun chỉ nhớ loáng thoáng dáng vẻ anh tuấn của thiếu niên đứng dưới ánh nắng kia, cùng thân ảnh nhễ nhại mồ hôi.
" Unnie, chào chị, em tên Bae Joohyun..." Joohyun mười bốn tuổi đã sắp thành thiếu nữ đứng giữa những dải tím bạt ngàn, thân váy dài màu lam, đầu đội mũ rơm được kết bằng lá tre, tóc dài ngang hông, nhẹ nhàng lất phất trong gió chào đón một cô gái.
" Bae Joohyun...Bae Joohyun....cái tên rất hợp với em" Cô gái kia khẽ cười.
" Unnie, em chưa biết tên của chị , mẹ em nói, muốn biết tên người ta, đầu tiên phải nói tên mình !" Joohyun nghiêng đầu về phía cô gái xinh đẹp, đôi mắt tràn ngập hiếu kỳ trước người kia.
" Haha, unnie tên Kang Seulgi, nhớ kỹ! Là Kang Seulgi,..."Nàng gỡ mũ rơm xuống, dịu dàng vén tóc ra sau vành tai, tiếp theo ghé đôi môi vô cùng xinh đẹp bên tai Joohyun, nhẹ nhàng nói ra thanh điệu vô cùng mê hoặc.
------------
" Hyunie, nghĩ gì thế, chăm chú dữ vậy..." Âm thanh bất mãn của Seulgi vang lên bên tai, đem cô từ quá khứ trở về hiện tại tàn khốc.
" Em nhớ lại lần đầu gặp Seul..." ánh mắt ảm đạm, cô nói với giọng hơi buồn bã.
" Vậy sao? Cách thời gian đó cũng gần 10 năm rồi nhỉ?!" Nàng thuận tay ôm cô vào ngực , ánh mắt như nước dừng trên người cô.
"Đúng vậy, gần 10 năm rồi,..." Cô nằm trong ngực nàng tiếp lời, mười năm trước nếu bản thân không gặp Kang Seulgi, có thể bây giờ cô đã kết hôn với người đàn ông mình thích, sau đó sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc cùng cha mẹ tại nông trường ?!
Nhớ tới mẹ trái tim cô chợt tê rần. Bản thân giờ này còn bên cạnh Seulgi, cha mẹ sẽ nghĩ sao? Cô rời khỏi ngực nàng, ngẩng đầu ánh mắt không dời nhìn chăm chăm dung mạo xinh đẹp. Cô cố gắng ngăn chặn ánh mắt không thể hiện hận ý, nhưng hận ý mà thời khắc đều khắc sâu trong lòng có thể bị cô che đậy, vẫn để Seulgi nhạy bén nhận ra...
" Eun Woo, cậu tăng người âm thầm 'bảo vệ' Joohyun lên...Đúng vậy, lần này tăng gấp đôi, ừ..." Chỉ cần là chuyện liên quan Bae Joohyun nàng liền dị thường mẫn cảm, dù sao để cho chắc vẫn nên cẩn thận.
Joohyun lái xe nhanh trên đường, theo thói quen nhìn gương chiếu hậu, vừa nhìn lòng liền lạnh đi một nửa, theo sau cô có hơn mười chiếc xe khác nhau. Chẳng qua dù cô có bất ngờ giảm tốc độ, bọn họ cũng không có ý vượt qua, hơn nữa còn sắp rất chỉnh tề, rất giống tố chất quân đội đã qua huấn luyện. Lẽ nào Kang Seulgi đã phát hiện ý đồ chuẩn bị bỏ chốn của mình?
Những ngày này cô đều không đi làm, cô lấy lý do muốn chọn quà sinh nhật cho Seulgi, đi dạo phố. Một phụ nữ trung niên đột nhiên va vào cô lực khá mạnh thiếu chút nữa là khiến cô ngã xuống đất . Vệ sĩ được Seulgi an bài nhanh chóng vọt lên đè cô gái xuống, khiến bỗng chốc trở nên hỗn loạn
" Mấy người làm cái gì vậy?" người phụ nữ trung niên vô cùng hoảng loạng sợ quát lên
"...." Vệ sĩ không trả lời mà cẩn thận quan sát cô, xác định cô không có vấn đề mới thả khống chế.
" Mấy người các anh thật chẳng coi vương pháp ra gì, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát..." Người phụ nữ kia gào thét vệ sĩ như mụ điên, bọn họ đến nhanh đi cũng nhanh, tức tốc biến mất khỏi đường phố.
Lúc này Bae Joohyun bị dọa đến ngây người, làm sao có thể? Trước kia phát sinh chuyện tương tự, cũng không phô trương thanh thế như hôm nay áp chế người ta như vậy! Rốt cuộc Joohyun chả còn tâm tư đi dạo phố, cô quay lại bãi đỗ xe tầng hầm F2 lấy xe chuẩn bị đi về.
Lúc mở cửa, cô cảm thấy trên vô lăng có vật gì nho nhỏ tròn tròn. Đảo quanh bốn phía, cảm thấy trong bãi đỗ xe tăm tối có vẻ chỉ còn lại một mình, cô mới len lén lấy đồ vật không biết là thứ gì kia, sau đó vội vàng lên xe đóng cửa lại.
Cô cũng không vội lái xe, bởi loại thể thao xa hoa này bên trong không thể bị bên ngoài xem thấy. Cô mở đèn xem kĩ vật nhỏ, phát hiện đó là một điện thoại mini, nhưng mặt trên cũng chỉ có một cái nút nhỏ. Cô xoa cái nút một chút, lát sau nghe bên trong truyền ra giọng nữ vô cùng quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top