Chương 6: Ta là được nhặt đến sao

Cừu Bảo Dương cao khoảng 1m60, so với người miền nam thì là không thấp lắm, dáng vẻ cũng thực tinh xảo, làn da thanh tú trong veo như nước cảm giác vừa mỏng lại đàn hồi, dường như vô cùng mịn màng? nhìn như là lớp trứng mỏng bao lấy tàu hủ vậy, người bình thường nhìn đến làn da kia của nàng, ngay cả nựng cũng không dám nựng. Thiên kim của chủ tịch nha, nữ nhi bảo bối của Cừu Lão Hổ a, vạn nhất đem trên mặt nàng xước một miếng da, lấy gì bồi thường nha? Cừu Bảo Dương không thấp, nhưng cốt cách tinh tế, dáng người rất nhỏ nhưng cân đối, nói cách khác chính là bộ dạng mỏng manh như tờ giấy vậy, đi trên đường nhiều khi sợ gió sẽ thổi bay đi mất. Nàng thân thể nhìn chỗ nào cũng đều thấy thiếu, cũng may thời điểm phát dục bộ ngực không bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cuối cùng phát triển tương đối hảo làm cho nàng có chút an ủi, nhưng chút an ủi này lại bị nàng che giấu đi không thương tiếc. Nàng tối ngày cứ khòm lưng xuống như là đi ăn trộm, một bộ e sợ có ai đó muốn đánh lén bộ ngực còn chưa đến cup B kia của nàng vậy......
Cừu Lão Hổ dưỡng nữ nhi liền giống như Đại Sư đúc kiếm rèn kiếm vậy, e sợ là rèn sắt không thành thép, mỗi ngày cứ thổi lửa lớn lên rồi 'rèn luyện', làm cho Cừu Bảo Dương chỉ biết thu mình lại chỉ dám đem các loại can đảm chống đối, các loại đáng khinh đối a cha giấu ở trong thân hình mỏng manh đó, chỉ biểu hiện bộ mặt vô tội thêm điềm đạm đáng yêu cọ nhân: A cha, ta đều đáng thương như vậy, yếu ớt như vậy nên sẽ ngừng giáo huấn ta nha, tiếp giáo huấn ta, ta liền bổ vào trong lòng nương khóc cho các ngươi xem.
Cừu Bảo Dương mặc áo khoác vào ra khỏi văn phòng, thuận tay khóa cửa lại. Thân hình mỏng manh mặc áo khoác lên thấy càng mỏng thêm, đi đường cứ như đang lung lay trong gió vậy. Nàng đem tai nghe nhét vào lỗ tai, trong túi áo khoác có đựng máy thu âm nhỏ như hộp diêm. Nàng mặt không chút thay đổi nghe tin tức đàm luận truyền đến từ bên trong, từ lúc bộ thiết bị ghi âm của nàng trước kia bị Vi Tử Tịch xử lý như rác rưởi sau, Cừu Bảo Dương liền lại thay đổi một bộ thiết bị nghe lén càng tiên tiến giấu vào các phòng họp, phòng khách, gian trà nước của công ty cùng văn phòng của của ai đó đó. Thiết bị cảm ứng theo âm thanh, thanh âm người là có tần số nhất định, khi có người nói chuyện sẽ đụng đến chốt mở khiến thiết bị tự động ghi âm, sau đó thông qua đường dẫn đem nội dung ghi âm rơi vào tay nàng nơi này. Nội dung được thiết bị ghi âm lại, nàng chỉ nghe sơ lược vài phần thui, nghe hơn, mọi người chết lặng .
Cừu Bảo Dương bước ra khỏi thang máy, tiến đến bãi đỗ xe, không khí ấm áp đột nhiên trở lạnh, khiến nàng không khỏi rùng mình, nhanh đem cổ áo dựng thẳng lên, bi ai, thời điểm ra cửa chỉ nhớ rõ mặc áo gió, quên mất khăn quàng cổ. Mùa hè oa ở điều hòa trong phòng, mùa đông oa ở máy sưởi trong phòng, một năm bốn mùa không chịu nổi gió táp mưa sa oa không chịu nổi giá lạnh tra tấn, nàng bước chân chạy nhanh nhanh hơn, một đường từng bước nhỏ đến xe của mình: con Hummer to tướng.
Đang chạy, đột nhiên gót giầy bị kẹt lại, thiếu chút nữa đem nàng té bổ nhào, nàng nhanh cúi đầu vừa thấy, nhất thời tức đến nghẹn họng! Ni mã, này là chuyện gì xảy ra a! Tỷ còn có thể tiếp tục bi ai như vậy sao? A! Một cái bãi đỗ xe lớn như vậy, liền chỉ có mấy cái cống thoát nước thôi, mà cái nấp cống nước lớn như vậy chỉ chừa có một cái lổ nhỏ như con mắt ở chính giữa, tỷ cư nhiên có thể đem gót giầy rơi vào đó! Cừu Bảo Dương lần này không dùng "Đột" cho Vi Tử Tịch nữa, nàng ngẩng đầu phiên cái xem thường hảo muốn đối lão thiên gia "Đột" a!
Cừu Bảo Dương ngã chân qua phải ngã chân qua trái, kết quả nó kẹt cứng, gót giầy căn bản kéo không ra được. Giận! Tỷ còn có thể tiếp tục bi ai hơn sao? Sát!
Ngẩng mặt lên, thấy một chiếc xe hơn hình bảo mẫu mới tinh, tối đen, dài hơn chạy lại đây, dừng trước mặt nàng cách 2m.
Cừu Bảo Dương nhận ra đó là xe Vi Tử Tịch, liền đứng im đó không nhúc nhích, mặt không biểu cảm nhìn qua chỗ khác. Chuyện mất mặt như vậy, tỷ như thế nào để cho ngươi đến chê cười tỷ đâu?
Tiếng kèn xe vang lên, đồng thời đèn xe chớp chớp sáng.
Bóp kèn cái gì, bật đèn chớp chớp làm chi? Tỷ không thích nhìn thấy ngươi! Tỷ ánh mắt các loại nhìn không tới ngươi.
Hai phút sau, tài xế thành thực đẩy ra cửa xe xuống xe đi đến trước mặt Cừu Bảo Dương, cung kính, khách sáo khách sáo cười ha ha nói:"Đại tiểu thư, có thể hay không thỉnh ngài nhường đường không?" Hắn là lái xe của Vi Tử Tịch, nhưng ở công ty tất cả mọi người xưng Cừu Bảo Dương là đại tiểu thư.
Thân thủ không nên đánh lên khuôn mặt tươi cười nha, Người ta đối nàng hòa nhã thân thiện cười ha ha, nàng cũng không thể không biết xấu hổ cấp đại thúc lái xe xem thường đâu, nàng cũng cười ha ha ngọt ngào cười nói:"Đại thúc, ngài làm cho Vi Tử Tịch lại đây chút.".
"Ai." Đại thúc lái xe ứng một tiếng, xoay người hướng xe bảo mẫu đi đến.
Cừu Bảo Dương nhanh nhanh nhấc chân muốn đem gót giầy / bạt / đi ra, nhưng là, bạt không ra a! Ngô, hảo bi ai a! Cho dù kẹt trong cái lổ nhỏ như con mắt của cống thoát nước thì thôi đi, ma túy, cư nhiên còn kẹt ngay cái cống thoát nước ở giữa đường nữa chứ.
Tòa cửa sau xe bảo mẫu đẩy ra, Vi Tử Tịch xuống xe, cách Cừu Bảo Dương mấy thước, mỉm cười nhìn nàng. Nàng ăn mặc một thân ấm áp, đứng thẳng lưng, trên môi nở nụ cười nhạt, mặt lộ vẻ ôn hòa thản nhiên, điềm tĩnh, toàn thân của nàng phát ra hơi thở nhu hòa, giống như đoàn ấm áp giữa gió lạnh. Vi Tử Tịch không nói chuyện, chính là mĩm cười xa xa nhìn phía Cừu Bảo Dương.
Cừu Bảo Dương hướng Vi Tử Tịch phiên cái xem thường, ở trong lòng phun nói:"Ngươi tính đứng đó diễn kịch vọng phu a!" Cố ý đem tầm mắt liếc trái liếc phải, chính là không nhìn về hướng Vi Tử Tịch kia.
Tầm mắt Vi Tử Tịch theo Cừu Bảo Dương một đường từ đầu xuống chân, cuối cùng dừng ở dưới chân Cừu Bảo Dương, nhìn gót giầy cao cao kia hãm một nửa ở trong cái lỗ cống. Vi Tử Tịch ý cười càng sâu, ngay cả trong mắt đều lộ ra cười. Nhưng rất nhanh, nàng nhịn cười, đi đến trước mặt Cừu Bảo Dương, thay một khuôn mặt thập phần thân thiết tươi cười, hỏi:"A Bảo, làm sao vậy?".
Ác! Lại là "A Bảo"! Không chuẩn dùng như vậy nhị pháp kêu! Cừu Bảo Dương rúc thân mình lại, hữu khí vô lực nói:"Đường này không thông, ngươi đi đường vòng.".
Vi Tử Tịch hỏi:"Như thế nào không thông nha?".
"Ngô! Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn qua đường này, để lại tiền mãi lộ.".
Vi Tử Tịch nghiêm túc xem xét Cừu Bảo Dương nhìn nửa ngày.
Cừu Bảo Dương co rúm lại lui ở trong áo gió, cố ý nhìn tới nhìn lui, không nhìn Vi Tử Tịch.
Vi Tử Tịch lắc đầu, xoay người trở lại bên cạnh xe lấy đến mười đồng tiền đưa cho Cừu Bảo Dương, hỏi:"Đây, phí qua đường, hiện tại ta có thể từ nơi này đi qua?" Nàng lại nhẹ nhàng mà nói một câu:"Nơi này không có núi cũng không có cây.".
Cừu Bảo Dương đầu tiên là không nói gì, trợn tròn mắt phẫn nộ trừng hướng mười đồng tiền trước mặt mà Vi Tử Tịch đưa tới nàng! Họ Vi, ngươi không bẩn thỉu ta ngươi sẽ chết a! A!
Vi Tử Tịch lắc đầu cười cười, hỏi:"Ngươi tính cứ đứng như vậy ở trong gió? Muốn thành cột băng?" Nàng ấy mặc quần áo ít như vậy, cũng không sợ đông lạnh ?
Liên quan gì đến ngươi! Ta thích! Cừu Bảo Dương ở trong lòng rủa, trên mặt cũng biểu hiện ra những gì đang nghĩ trong lòng.
Vi Tử Tịch đưa tay đầu hàng, nói:"Thành thành thành, ta đường vòng, ngài chậm rãi trúng gió, nơi này mát lắm." Nàng nói xong, trở lại trên xe. Đóng cửa xe, bảo mẫu xe kia liền lui lại phía sau, quẹo sang một cái cửa khác.
Cừu Bảo Dương dùng dư quang khóe mắt thoáng nhìn Vi Tử Tịch rời khỏi, lúc này mới quỳ xuống tháo gót giày. Đường xe chạy này là chuyên môn cấp quản lý cao tầng của công ty dùng , bình thường chỉ có lãnh đạo cao tầng mới đi qua nơi này, đường thì hẹp, người đi cũng ít. Gót giầy kẹt ở trong rảnh cống, muốn nhấc chân để kéo ra thực khó khăn. Nhưng nếu để nàng đem chân từ trong hài rút ra, nàng một chân lại đứng không vững. Vốn cảm giác cân bằng của nàng còn kém, nếu đứng một chân mà rút gót giày ra chắc té như chơi. Cừu Bảo Dương cũng không biết làm như thế nào, chỗ nàng đứng ở ngay đầu hướng gió nên lạnh đến tay nàng đều đông cứng, thân mình không ngừng run rẩy. Nàng đang lo lắng có nên cởi giầy ra, mang tất đứng trên mặt đất đem giầy kéo đi ra, dù sao nơi này cũng không ai nhìn đến, nên không sợ mất mặt. Còn không được, tỷ cởi hài, không cần đôi giày này nữa! Hừ!
Một chiếc xe chạy lại đây, dừng lại phía trước nàng. Cừu Bảo Dương đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại, cư nhiên là xe của Vi Tử Tịch.
Vi Tử Tịch xuống xe, đi đến trước mặt nàng, lại hướng gót giầy Cừu Bảo Dương nhìn, không khỏi thầm than một tiếng: Thực sự hay! Đến lúc này còn không có đem hài kéo đi ra, không chỉ không đem hài kéo ra, ngược lại lún càng sâu . Nàng lại hướng Cừu Bảo Dương nhìn lại, lúc này Cừu Bảo Dương ăn mặc đơn bạc, môi đều đông lạnh tím ngắt. Nàng ngồi xuống, nói:"Ngươi đem chân từ trong hài rút ra.".
Cừu Bảo Dương không nhúc nhích. Ai muốn ngươi tới hỗ trợ?
Vi Tử Tịch ngẩng đầu nhìn hướng nàng, ánh mắt ẩn ẩn hiện lên một tia uất giận. Lập tức, nàng lại nhẹ nhàng cười, hỏi:"Ngươi sẽ là không muốn đông lạnh đến bệnh ở trong này đi?".
Cừu Bảo Dương cười tủm tỉm nói:"Ngài không phải thầy thuốc, ta bị bệnh cũng sẽ không phiền toái ngươi.".
Vi Tử Tịch quét mắt Cừu Bảo Dương, nghiêng đầu nhìn xuống tình huống bị kẹt của gót giày, ngồi xuống, hai tay đỡ lấy gót chân của Cừu Bảo Dương, giúp Cừu Bảo Dương đem gót giầy từ dưới rãnh cống thoát nước kéo đi ra, sau đó đứng dậy, vỗ tay phủi chút bụi, nói:"Tốt lắm! Ngươi trở về sưởi ấm, uống chén canh rừng giải hàn đi, để ý cảm mạo. Mặt đường đã muốn kết băng, ngươi lái xe cẩn thận một chút." Khi nói chuyện, nhìn đến ánh mắt Cừu Bảo Dương cùng cái mũi đều hướng đến một nơi tựa hồ lại ở oán thầm, nàng không khỏi lắc đầu cười cười, xoay người hướng xe đi đến.
Cừu Bảo Dương vừa được tự do, cũng bất chấp đang oán Vi Tử Tịch là mèo khóc chuột hay giả tâm Bồ Tát, chạy nhanh về xe của nàng. Đứng ở đầu nơi gió lạnh chịu thổi lâu như vậy, tay chân đều cứng, móng vuốt của nàng đông lạnh đến ngay cả chìa khóa xe đều muốn cầm không được. Nàng thật là bi ai, thời điểm ra cửa không chỉ đã quên khăn quàng cổ, ngay cả bao tay đều không có mang. Cừu Bảo Dương lên xe ngồi xuống, đem xe nổ máy sau mau mau mở ra máy sưởi, nàng thổi khí ấm, càng không ngừng xoa xoa hai tay đã đông cứng này để sưởi ấm.
Cừu Bảo Dương một đường hắt xì không ngừng, nàng vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy một nữ nhân như yêu dã bắt chéo chân ngồi ở phòng khách sô pha nhàm chán đổi kênh truyền hình, sợ tới mức nàng một phen che miệng mũi chính mình, gắt gao che lại cơn hắt xì tính phun ra.
Nữ nhân trên sô pha cảm giác được động tĩnh, quay đầu nhìn thấy Cừu Bảo Dương, nhất thời nhãn tình sáng lên, trên mặt nở ra tươi cười thật to, tay quăng cái remote qua một bên, chạy vội về phía Cừu Bảo Dương."Ai nha, Bảo Bối Nhi cuối cùng tan tầm đã trở lại, công tác vất vả sao? Mệt muốn chết rồi đi?".
Cừu Bảo Dương rụt thân mình lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, má ơi, không phải nói đi du lịch tránh đông sao? Ngươi không phải nói mùa đông lạnh, muốn ở bên ngoài chờ qua mùa đông mới trở về sao? Nàng lắp bắp hỏi:"Ngươi...... Ngươi như thế nào đã trở lại?" Ngươi trở về cũng nên đánh cái điện thoại báo một tiếng làm cho ta chuẩn bị tâm lý trước nha!
"Nghe ba ngươi nói ngươi không được tuyển chọn làm CEO, vị trí kia để cho Tịch Tịch ngồi lên đi, mẹ cố ý gấp trở về chúc mừng ngươi. Ngươi xem cần mở một party sao?".
Cừu Bảo Dương rất muốn tuôn lệ bỏ chạy! Ngươi muội ! Tỷ đều tranh cử thất bại, ngươi còn chúc mừng cái len sợi a! Ngươi trở về là cho nữ nhân Vi Tử Tịch chết tiệt kia chúc mừng đi? A! Ngươi là mẹ của ai a!"Ta không sống!" Cừu Bảo Dương đem áo khoác đưa cho mẹ nàng, làm tư thế đứng thẳng, nước mắt giàn giụa bỏ chạy về phòng ngủ, gục ở trên giường, ra sức đập giường thêm đá chân! Càng không ngừng hỏi ở trong lòng: Ngươi là mẹ của ai a, ngươi là mẹ của ai a! Ta là được nhặt đến sao? Ta là được nhặt đến sao? A!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top