5. Tiểu Bạch sẽ chịu trách nhiệm mà
Sáng ngày thứ hai, Chu Di Hân đeo chiếc cặp trên lưng, lòng nặng trĩu, nàng cố tình đi học sớm để không phải gặp mặt cô nữa.
Nàng xoa xoa cái bụng của mình, giữ lại đứa nhỏ này, liệu có phải là phương án tốt nhất ? Nhưng nếu nói nàng bỏ con, nàng nhất quyết không chịu. Vì đây là con của nàng và.....người nàng yêu. Tuy người ta không nhận con, nhưng nàng cũng sẽ tự mình nuôi nó, không bỏ đâu.
Chu Di Hân ngồi suốt hai tiết, bụng đói cồn cào, nhưng bực mình chuyện của Bách Hân Dư nên cũng chẳng muốn ăn gì, buổi sáng chỉ uống ít sữa. Thành ra bây giờ cả người cứ lâng lâng khó tả.
Không ổn rồi, Chu Di Hân đứng dậy, muốn đi xuống phòng y tế nằm cho khỏe, đôi tay bám vào bàn, men lối ra mà đi, nhưng chỉ được vài bước, đầu óc nàng trống rỗng, sau đó là không biết gì nữa, nàng chỉ nghe tiếng bạn bè hoảng hốt gọi tên nàng, xốc nàng dữ dội.
Đừng, nhẹ nhàng thôi, con của tôi, nó sẽ chịu không nỗi.
Chu Di Hân sau đó lại cảm nhận có một vòng tay quen thuộc ôm lấy nàng, không biết có phải ảo giác không, nhưng nàng chỉ biết, ở trong vòng tay đó, nàng cảm thấy rất bình an.
................
Khi nàng tỉnh lại đã thấy mình nằm ở nhà Bách Hân Dư, trong căn phòng đầy màu sắc của cô. Nang nhíu chặt chân mày rồi cố gắng ngồi lên.
Bách Hân Dư từ bên ngoài vào, tay cầm ly sữa, thấy nàng đã tỉnh thì vui lắm, đặt ly sữa lên bàn gần đó, rồi tiến tới sờ sờ khuôn mặt nàng, cũng may hôm nay ba mẹ đã đi làm hết rồi.
Chu Di Hân gạt tay cô ra, toan bước xuống giường, nhưng lại bị Bách Hân Dư ghì lại, nàng lại dùng sức đẩy cô ra. Khuôn mặt vô cùng khó chịu.
- TRÁNH RA.
Bách Hân Dư nắm chặt tay nàng, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như trước. -Chu Chu, tiểu Bạch xin lỗi mà. Tiểu Bạch đã suy nghĩ rồi, tiểu Bạch sẽ chịu trách nhiệm mà.
Chu Di Hân cười nhạt, ai cần chứ ? Hôm trước hỏi thì im lặng, bỏ mặc mấy ngày trời, hôm nay thấy ngất xỉu thì đòi chịu trách nhiệm, là thương hại sao ?
- Tránh ra đi, tôi không cần.....không cần Bách Hân Dư phải chịu trách nhiệm....hức...
- Chu Chu.....- Cô vẫn gằng lấy tay nàng, không cho nàng bước xuống giường.
Chu Di Hân thật sự tủi nhục đến nỗi phải khóc lên, mặt mũi cũng đỏ ửng lên, giọng nói nấc nghẹn - Tránh ra đi.......hức......mẹ con tôi có sống chết như thế nào, cũng không cần Bách Hân Dư quan tâm. Hức.....
-..........- Cô biết bản thân mình sai, nên không dám cãi, chỉ ngồi đó cho nàng chỉ trích, mắng chửi.
- Tôi còn tưởng Dư Dư bề ngoài hiền lành, nhưng biết lo cho tôi.....hức.....tôi ngu ngốc mới trao thân cho Dư Dư, tôi ngu ngốc mới tin Dư Dư yêu tôi, muốn cưới tôi..... Tất cả đều là giả dối, tôi không cần, tránh ra đi.
Nàng giật mạnh cánh tay ra khỏi tay cô, đẩy cô ngã sóng soài dưới sàn, sau đó đi nhanh ra cửa. Không muốn nhìn thấy cô thêm một giây nào.
Bách Hân Dư ngay lập tức ngồi dậy, chạy tới ôm nàng từ phía sau, cô không thể nào sống thiếu Chu Di Hân đâu. Là cô hèn nhát nên mới tránh né mấy hôm nay, nhưng bây giờ cô suy nghĩ kĩ rồi, đó là con của mình, người này sau này là vợ mình, tại sao lại không dũng cảm đối mặt ?
Chu Di Hân bị cô ôm chặt, không vùng vẫy được, nên chỉ đứng đó cho cô ôm, nước mắt không ngừng rơi. Mạnh mẽ thì sao ? Nàng vẫn cần người bảo vệ, che chở mà.
Chu Di Hân quay lại, dùng hết sức đánh mạnh vào người cô. Nàng có võ đó, tuy sức khỏe hiện thời không như bình thường, nhưng những cú đám giáng vào người cô thật sự rất mạnh.
- Dư Dư biến đi, tôi ghét Dư Dư....ghét Dư Dư..không cần Dư Dư.....
Bách Hân Dư vẫn đứng đó, nhắm mắt chịu trận, cho nàng xả hết bực tức, cho nàng trút giận, muốn đánh bao nhiêu cũng được, chỉ cần làm nàng nguôi giận, bao nhiêu cú đấm cô đều chịu được.
Cho đến một hồi, cô bắt đầu ho khan vì những cú đấm như trời giáng đó, nhưng vẫn không đẩy nàng ra, miệng cô nói vài câu, còn xen lẫn tiếng ho như cào cuống họng :
- Khụ khụ.....Dư Dư không phải vì em có thai mà chịu trách nhiệm, là Bách Hân Dư yêu em...và con......, hụ hụ....dù sao, chúng ta cũng đã lỡ làm chuyện vợ chồng, Dư Dư sẽ chịu trách nhiệm về cuộc đời em, sẽ yêu thương em và con........khụ....Dư Dư sẽ học cách làm ba.
Chu Di Hân dừng tay, nước mắt lăn dài trên gò má nàng, nhìn cô, người này đã suy nghĩ chính chắn chưa ? Sẽ chịu trách nhiệm thật sao ?
Bách Hân Dư lau giọt nước mắt trên má nàng rồi hôn nhẹ vào khóe mi ấy, đỡ nàng lại giường ngồi.
- Uống sữa nha.
- Hức......- Chu Di Hân vẫn nấc nghẹn, bả vai run lên bần bật. Hẳn là đã rất uất ức nên mới thành ra cái bộ dạng này.
Bách Hân Dư lau nước mắt cho nàng, cẩn thận vuốt vuốt cổ họng cho nàng rồi ấn nhẹ vào đôi môi của bé người yêu.
- Thôi, em đừng khóc nữa mà, Dư Dư xin lỗi mà.
Chu Di Hân một lúc sau thì nín hẳn, ngoan ngoãn uống hết ly sữa ấm nóng. Khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng.
Bách Hân Dư dẹp ly sữa rồi nhanh chóng trở lại giường với nàng, cô trèo lên, ngồi đối diện, dùng hai bàn tay áp vào má nàng. Lại tiếp tục dỗ ngọt.
- Dư Dư xin lỗi em nhé, đừng có giận Dư Dư nữa có được không ? Dư Dư rất thương em, rất thương con. Dư Dư sẽ trở thành một người ba tốt mà.
Chu Di Hân bật cười vì cái khuôn mặt bầu bĩnh trước mặt, khi năn nỉ càng thấy cưng hơn, Đứa nhỏ trong bụng nàng, sau này sẽ giống cô như đúc sao ? Nghĩ tới thôi đã thấy phấn khích.
- Làm người ba tốt, trước tiên dẹp cái mớ game với truyện Doraemon của Dư Dư đi, trẻ con.
Bách Hân Dư xụ mặt, đó là toàn bộ tài sản cô có mà, sao mà bỏ được chứ. Cô đã để dành hơn 8 năm nay đó, tiền ăn không dám ăn, để dành mua game với truyện. Tiếc quá. Cô cũng định mở miệng năn nỉ nàng, nhưng khi nhìn sang khuôn mặt cương quyết của nàng, cô chỉ biết gật đầu :
- Dư Dư sẽ dẹp mà.
Chu Di Hân bật cười, người gì mà ngốc dễ sợ, cái gì cũng chiều theo ý nàng, không bao giờ dám cãi cái gì. Nàng làm sao nỡ dẹp bỏ thú vui, sở thích của cô chứ.
- Em nói đùa thôi.
- Thật hả, hê hê, cảm ơn em, cảm ơn em. - Bách Hân Dư liên tục cảm ơn nàng, nhìn mớ đồ chơi của mình, hú hồn.
Đỡ nàng nằm xuống, cô đi tắt điều hòa, bật quạt trần lên, miệng thì luyên thuyên sợ rằng nàng nói mình keo kiệt :
- Điều hòa không có tốt cho em bé đâu.
Chu Di Hân nằm đó, nhìn Bách Hân Dư, mỉm cười hài lòng, thì ra cũng biết lo cho con. Còn tưởng chỉ biết chơi game thôi chứ. Nàng an tâm đôi chút.
Bách Hân Dư trèo lại lên giường, ngồi đó, tay rê lên bàn tay nàng, rồi chăm chú bóp tay cho nàng, nghe nói phụ nữ mang thai hay đau nhức tay chân lắm. Tự nhiên thấy tội nghiệp Chu Di Hân vô cùng.
Chu Di Hân nằm đó nhìn một loạt hành động của cô, đôi mắt rướm lệ, từ lúc biết mình mang thai đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hạnh phúc đến như vậy.
Bách Hân Dư vẫn thế, ngồi đó bóp nhè nhẹ cánh tay cho nàng, rồi xuống chút xíu bóp chân cho nàng.
- Em á, sau này có đau tay đau chân thì nói cho Dư Dư biết,Dư Dư sẽ bóp cho em, nha ? À, em không khỏe cũng phải nói Dư Dư nha, Dư Dư đưa em đi bệnh viện.
Chu Di Hân cười cười, nhìn Bách Hân Dư sao có thể đáng yêu như vậy nhỉ ? Mới 17 tuổi đã làm ba người ta rồi, không biết cô có thích không, hay sợ nàng buồn nên mới thế. Nàng thật sự cũng muốn thử xem Bách Hân Dư có thật sự yêu mẹ con nàng không, nàng nhìn cô :
- Bách Hân Dư, hay em bỏ nó nha ? Say này chúng ta vẫn có thể có những đứa con khác. Hiện tại chúng ta còn phải đi học...... với lại, Dư Dư trẻ con như vậy.......???
Bách Hân Dư nghe xong, lắc lắc đầu, mắt cô bắt đầu ướt nhem, cô thôi không bóp chân nàng nữa, cô ẩn nhẩn nằm xuống, bộ mặt cam chịu, nghiêng qua ôm nàng thật chặt, thút thít, khuôn miệng bắt đầu méo xẹo :
- Chu Chu, Dư Dư biết là Dư Dư làm em buồn, nhưng xin em đừng bỏ con mà. Dư Dư sẽ chăm sóc mẹ con em thật tốt, cùng lắm thì Dư Dư không đi học nữa, Dư Dư đi làm nuôi mẹ con em. Nha em, đừng bỏ nha. À, Dư Dư không trẻ con nữa, Dư Dư sẽ bán hết đĩa game, sẽ không chơi game nữa, cũng không uống sữa nữa, không ăn kẹo nữa. Dư Dư sẽ lớn mà.
Chu Di Hân được cô ôm, còn nghe cô nói mấy câu đó liền cảm động. Nàng biết rõ Bách Hân Dư ham học, ham ăn, lại ham chơi game. Hôm nay vì nàng mà dám hứa bỏ hết tất cả, chỉ vì muốn nàng và con được hạnh phúc nhất, chắc hẳn đã yêu rất nhiều. Nàng ngước lên nhìn cô, cười một cái :
- Em giỡn.
- Hic....sau này em đừng giỡn như vậy nữa, hỏng có dui. Hic....thôi em ngủ đi. - Bách Hân Dư quệt nước mắt, thở phào. Tay đặt ở eo nàng nhè nhẹ, tránh kinh động đến bảo bối nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top