Chương 47
Ta ngẩn ra, trong lòng tất nhiên biết nàng vì cái gì muốn đi nha môn.
Có điều ta và Lão Cửu cùng một chỗ đã được một khoản thời gian, từ khi xuất cung đến nay, Lão Cửu rất ít khi ở trước mặt ta tự xưng bổn cung, sau khi chúng ta trở thành một đôi thi lại càng không cần nói. Cho nên lúc này nàng đột nhiên lại nói ra từ 'bổn cung' kia, trái lại làm cho ta có chút ngẩn ra, xem ra nàng thật sự là tức giận không nhẹ.
Ta đứng ngẩn một lát, tổng vẫn cảm thấy người không biết không có tội, cho nên cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: "Thôi bỏ đi, bọn họ cũng không biết nàng là đương kim Cửu công chúa. Nếu họ biết thì còn dám hành xử như vậy không? Nàng tri thư đạt lý* như vậy, biết phân biệt phải trái, cần gì phải so đo cùng tiểu dân?"
(*Tri thư đạt lý: Hiểu lễ nghĩa có học thức.)
Dứt lời, ta thở dài một cái, nghĩ thầm 'Có trách thì cũng chỉ có thể trách các ngươi, một tên phò mã nho nhỏ sợ vợ như ta đây năng lực có hạn. Nếu công chúa nhất định muốn tìm đến tận nhà các ngươi tính sổ thì cũng đừng thắc mắc nhiều làm gì, cũng chỉ trách các ngươi có mắt như mù.'
Có lẽ Lão Cửu không ngờ đến ta lại nói đỡ cho đám người đó, vì thế trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc.
"Ngươi đây là đang cầu tình thay bọn họ?"
Ta gật gật đầu.
Lão Cửu cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy ngươi có biết vì sao ta trách tội bọn họ?"
Không phải là bởi vì La lão đầu kia bất kính với nàng sao? Nhưng nghĩ lại, nếu Lão Cửu đã hỏi như vậy tất nhiên không phải chỉ bởi một nguyên nhân như vậy, vì thế ta cũng liền im lặng ý bảo nàng nói tiếp.
Sau đó chỉ nghe Lão Cửu nói: "Ngươi nhất định cho rằng bởi vì bọn họ chống đối ta cho nên ta mới trách tội bọn họ, nhưng ta thân là công chúa, làm sao có thể chấp nhất với dân chúng bách tính. Huống hồ người không biết không có tội, đạo lý này ta vẫn hiểu được. E rằng nếu hôm nay phụ hoàng gặp được việc này nhất định cũng sẽ không định tội nặng cho bọn họ."
Ta mờ mịt. "Vậy nàng...."
Lão Cửu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta chỉ là tức giận hành động ném tú cầu của lão già kia. Ngươi thực sự nghĩ rằng tú cầu kia rơi vào trong tay ai thì người đó sẽ là phu quân của La tiểu thư sao? Vẻ mặt lão già kia rõ ràng là đang tính kế, chính là nhìn thấy ngươi quần áo thượng thừa liền muốn bắt lấy ngươi. Nêu hôm nay, tú cầu rơi vào trong tay một tên ăn mày, ngươi cảm thấy lão già đó có thể đối xử giống như với ngươi sao?
Ta nghe xong cũng cảm thấy lời của Lão Cửu không phải là không có lý.
"Huống hồ, cái gì mà ném tú cầu chứ. Hết sức vớ vẩn. Quả thực là mới nghe lần đầu. Các gia đình thường dân mặc dù đối xử với nữ nhi không bằng nam tử, nhưng cũng không thể lấy chung thân đại sự của nữ nhi ra vui đùa như thế được. Ta chỉ cần nghĩ đến đây là đã cảm thấy vô cùng tức giận rồi. Vốn nghĩ, ta thân là công chúa, không thể làm chủ chuyện chung thân của mình thì cũng liền thôi đi, không ngờ rằng cách làm ở dân gian còn tồi tệ hơn cả hoàng thất."
Ta bất đắc dĩ cười cười, xem ra Lão Cửu là để ý chuyện này a. Nhưng thật ra lại có loại hương vị đồng cảm cho người cùng cảnh ngộ trộn lẫn bên trong.
"Được được được." Ta xoa xoa đôi má trắng mềm như bạch ngọc của nàng, sủng nịch nói: "Nếu nàng không thích, vậy ngày mai ta sẽ đi nha môn xuất ra thân phân, mệnh lệnh cho tri huyện không được để cho La lão gia tiếp tục muốn làm gì thì làm như vậy nữa, được không?"
Lão Cửu gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt nàng nheo lại, liếc mắt nhìn ta một cái, lại tựa tiếu phi tiếu nói: "Hiếu Ân gần đây vận đào hoa quả thật không tệ nhỉ?"
Á...
Trong nháy mắt, lãnh khí liền xuyên thấu qua toàn bộ cơ thể không khỏi làm ta run lên. Ta xấu hổ cười cười, ủy khuất nói: "Cũng không phải là ta muốn tiếp tú cầu đó mà, nàng cũng thấy tú cầu đó tự mình bay đến trong tay ta chứ bộ."
Lão Cửu hừ một tiếng, cất bước rời đi, vừa đi vừa nói: "Cho nên mới nói vận đào hoa của ngươi thật tốt, trên đường có gần cả trăm người, nó lại rơi trúng vào ngươi, thật sự là thiên ý." Nói xong nàng đã bước vào trong phòng, ta đi theo phía sau nàng, đầu cuối thấp đến mức có thể trò chuyện cùng thổ địa. Không ngờ ta lại đoán đúng như thế, hôm nay cho dù có kết thúc như thế này thì kết cục của ta cũng đã được định sẵn. Mới vừa cảm khái xong, Lão Cửu lại xoay người một cái, cười nói: "Hôm nay không được gặp La tiểu thư kia thật sự là đáng tiếc, hay là chọn một ngày nào đó đến gặp thử xem, nếu thật sự xinh đẹp như lời đồn liền cưới luôn nhỉ?"
Ôi! Cô nãi nãi, ngài còn đứng đây, ta nào dám? !
Thế nhưng ta làm sao dám nói như vậy, bây giờ ta quả thật là sắp khóc. "Ta làm sao có thể cưới người khác? Trước không nói đến việc nàng là công chúa ta la phò mã, chỉ dựa vào thân phận nữ tử này của ta, nếu để cho người khác biết còn không phải bằng một chưởng đánh chết ta à."
Lão Cửu lại đột nhiên ngẩn ra, lập tức quay đầu lại nhìn ta, một lúc sau trong mắt đột nhiên phát ra hung ác, nói: "Hửm? Vậy là nếu ta không phải công chúa, ngươi không phải phò mã, không phải là thân nữ tử thì ngươi có thể cưới người khác?"
Ai.
Ta đau khổ than một tiếng, lập tức bước đến gắt gao ôm nàng vào lòng, sau đó nói: Tiểu Cửu, Doãn Hiếu Ân ta cả đời này chỉ cưới một mình nàng, cũng chỉ yêu một mình nàng. Trời đất chứng giám, nếu tình yêu của ta đối với nàng có một ngày kết thúc, thì đó chính là ngày ta chết đi."
Thân thể Lão Cửu ở trong lòng ta bỗng nhiên run lên.
"Ngươi không có chuyện gì. Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."
Ta cười cười, "Ân" một tiếng trả lời nàng. Chỉ là chuyện ngày sau, ai có thể biết được? Thân phận của ta là chuyện cấm kị đến mức nào, nếu như bị một người biết thì đó chính là không còn đường sống. Cho dù Lão Cửu có là công chúa, nhưng chung quy vẫn còn một người quyền lực so với nàng còn lớn hơn mấy trăm lần chính là Hoàng Thượng. Tội khi quân, thế gian này cho dù là ai cũng vô pháp thoát tội.
Buông Lão Cửu ra, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng. Lão Cửu mới vừa rồi còn khí thế nhiếp người, thoáng chốc liền đỏ mặt. Ta thấy thế trong mắt liền nổi lên ý cười, trong lòng càng vô cùng đắc ý. Thế gian này lại để cho ta gặp gỡ nữ tử đang yêu như vậy, cho dù có đánh chết ta cũng không cần thêm bất cứ ai khác ngoài nàng.
Đêm xuống, hai ta ôm nhau, cùng nhau ngủ.
Nhưng gần đây, ta lại phát hiện càng lúc ta lại càng khó có thể đi vào giấc ngủ...
Hôm sau, Lão Cửu dậy sớm, ta thì vẫn còn bị cơn buồn ngủ quấn lấy. Lão Cửu thấy bộ dáng đó của ta, liền hỏi: "Ngươi ngủ không ngon?"
Trái tim nhỏ bé của ta bỗng run lên, ta liền vội nói: "Không có, ngủ rất ngon nha."
"Hai mắt của ngươi đen giống như vừa bị đánh."
Ta sờ sờ mắt, nửa đùa nói: "Hay là nàng nửa đêm mộng du rồi đem ta trở thành bao cát."
Chỉ thấy lông mi bên trái của Lão Cửu nhương lên một cái, đột nhiên khom thắt lưng, từ trên cao nhìn xuống ta, tà mị nói: "Đêm qua có đánh hay không ta không biết, có điều nếu Hiếu Ân muốn, bây giờ ta có thể thỏa mãn ngươi."
Lão Cửu tà ác nói ra. Vốn là ta nên phải bị dọa hoảng hồn, nhưng cố tình lúc nàng khom lưng, khuôn mặt chỉ cách ta một nắm tay. Hơi thở của nàng, mùi hương của nàng toàn bộ đều thổi đến trên mặt ta, hòa lẫn cùng hơi thở của ta. Đúng đúng, sắc tâm của ta lại bắt đầu nổi lên rồi. Mới sáng sớm nhưng cả người lại bắt đầu khô nóng, nhìn Lão Cửu cách ta gần như thế quả thật là muốn âu yếm nàng một phen a.
Nuốt nước miếng một cái, ta khó khăn nói: "Chờ ta thỏa mãn ta trước đã. Sau đó nàng hãy tiếp tục thỏa mãn ta, như vậy chết cũng không uổng." Dứt lời, không chờ Lão Cửu phản ứng, ta liền ôm lấy cổ nàng, đem nàng kéo xuống, môi chuẩn xác dừng trên môi của nàng!
Lần này đến phiên Lão Cửu bị dọa, đôi mắt nàng không ngừng mở lớn. Ta có chút sợ liền nhất quyết dùng tay trái che lại hai mắt của nàng, tiếp tục mút lên. Chỉ là ta rõ ràng cảm giác được nụ hôn lần này rõ ràng cuồng nhiệt hơn những lần trước. Ta cũng không biết ta đây là bị gì nữa, trong cơ thể giống như có một đoàn hỏa, hừng hực thiêu đốt tựa như muốn đem ta thiêu thành tro vậy.
Dần dần, hô hấp của ta cũng bắt đầu nặng nề hơn, mà đầu lưỡi từ lâu đã xâm nhập vào trong khuôn miệng nhỏ nhắn như anh đào của Lão Cửu, tùy ý phóng hỏa. Lão Cửu lúc này làm sao còn vẻ phúc hắc xảo quyệt như vừa rồi nữa? Bây giờ thân mình nàng đã sớm mềm nhũn, vô lực ngã vào trong lòng của ta, hai tay thì vòng quanh cổ của ta, vụng về đáp lại.
Không biết qua bao lâu, đến khi Lão Cửu đẩy ra, ta mới buông nàng mà thở hổn hển.
So với ta Lão Cửu cũng không khá hơn chút nào, nàng ngồi đối diện vừa thở vừa giận dữ trừng mắt nhìn ta. Ta nhìn nàng, ngây ngô cười hắc hắc, sau đó nghiêng người đến phía trước, vui vẻ nói: "Đến đây đi, giờ đến lượt nàng thỏa mãn cho ta như đã nói nha, dù sao ta tiêu dao xong rồi, chết cũng không tiếc."
"Háo sắc." Lão Cửu mắng ta một câu nhưng nàng lại không có ra tay.
Nàng đương nhiên sẽ không ra tay, đây là ta đã liệu định từ trước nàng sẽ không ra tay cho nên lúc nãy mới nói những lời đó. Hạnh phúc này ngọt ngào này, tất nhiên là không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Đợi sau khi ta nghỉ ngơi một lúc, Lão Cửu mới đứng lên, nói với ta: "Ngươi ngủ thêm một lát đi, ta tranh thủ đi nha môn."
"Ta cũng đi!" Ta ngọ ngoạy muốn đứng lên.
Ai ngờ Lão Cửu lại bước đến đè ta xuống, nói: "Ngươi lo lắng cái gì? Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, ngươi cứ ở trong này ngoan ngoãn ngủ, ta đi một lát rồi sẽ trở về."
"Nhưng mà...."
"Ngủ!"
Được rồi, ta chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng: "Nàng ngàn vạn lần phải nhớ rõ tên của khách điếm này nha, nếu không tìm ra được đường thì liền hỏi người đi đường một chút. Còn có nếu gặp phải những tên háo sắc, nàng phải dùng hết sức đánh hắn! Biết chưa?"
Ta là thật lòng quan tâm, không nghĩ đến Lão Cửu lại xì một tiếng bật cười: "Ngươi cảm thấy ta rất ngốc sao? Hay là cảm thấy ta rất dễ bị khi dễ như vậy?"
Được rồi, Cửu công chúa trí tuệ hơn người, Cửu công chúa võ công cao cường, Cửu công chúa phúc hắc đến không ai có thể sánh bằng, có lẽ là ta nên thay tri huyện lo lắng thì hơn, vậy mà vẫn còn người không mắt dám trêu vào Lão Cửu. Nghĩ vậy, ta mới có thể an tâm được một chút, sau đó ta nói với Lão Cửu: "Vậy nàng đi nhanh về nhanh nha, không cần cùng huyện lệnh vô nghĩa, cứ trực tiếp lấy thân phận để cho hắn đem chuyện nhà La lão gia ra xử lý xong xuôi liền nhanh chóng trở về, có biết không?"
"Từ khi nào mà ngươi lại trở nên dong dài như vậy."
Ta thầm ném cho nàng một cái bạch nhãn, nghĩ thầm 'Ta đây làm vậy là vì ai chứ.'
Lão Cửu đi rồi, cơn buồn ngủ của ta cũng càng ngày càng mãnh liệt. Ta nằm trên giường, từ từ nhắm mắt, thế nhưng như thế nào cũng không ngủ được. Trong lòng cứ cảm thấy bất an, bất an, vô cùng bất an, hay là bây giờ ta cũng ra ngoài, lặng lẽ đi theo phía sau nàng? Như vậy nàng sẽ không phát hiện, ta cũng có thể yên tâm, thật tốt.
Ta nghĩ nghĩ một chút sau đó liền đứng dậy, cầm lấy xiêm y bắt đầu mặc vào, tốc độ giống như gió lốc.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Ta ngẩn ra, trong lòng nghĩ thầm 'Lão Cửu đã quên cái gì sao? Giờ nàng quay về vừa đúng lúc ta có thể cùng nàng đi nha môn.' Ta kéo khóe môi, hô lên: "Đến đây, đến đây." Sau đó liền nhanh chân chạy tới mở cửa.
Cửa vừa mở, ta lập tức sửng sốt, trước mặt ta đâu phải là Lão Cửu, rõ ràng là một nữ tử lạ mặt. Nàng ấy mặc một bộ xiêm y phấn sắc nhạt được may từ tơ lụa Lăng La, không biết đây là tiểu thư nhà nào.
"Cô nương tìm ai?" Ta hỏi.
Nữ tử mỉm cười, thanh âm thanh thúy như chuông bạc vang lên: "Đây chính là Duẫn công tử?"
Tìm ta sao? Ta gật gật đầu, nói: "Cô nương là..."
"Tiểu nữ tử họ La."
Đùng đùng đùng. Trong đầu xuất hiện ta một trận sét, ngây ngốc đứng tại chỗ.
La tiểu thư, Thiệu thành La gia. Cho dù ta có là kẻ ngốc cũng sẽ không cảm thấy đây là cái sự trùng hợp quỷ quái gì. Ta xấu hổ cười cười, nói: "Thì ra là La tiểu thư, không biết cô nương tìm tại hạ là có chuyện gì?"
La tiểu thư kia gật nhẹ đầu một cái, lại mỉm cười một cái, nói: "Tiểu nữ là vì việc hôm qua mà đến."
Gì chứ? Hôm qua phụ thân khuyên giải không được, hôm nay liền cử khuê nữ đến đây sao? Lòng ta cảm thấy không ổn, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể không có, dù sao một câu 'vì chuyện hôm qua ' của nàng cũng có chút mập mờ. "Đã như vậy, mời La tiểu thư vào uống chén trà." Nói xong ta liền nghiên mình thỉnh La tiểu thư vào cửa.
Giờ phút này, ta làm sao còn có tâm tư đuổi theo Lão Cửu chứ? Chỉ hy vọng ta có thể đem La tiểu thư này nhanh chóng 'tiễn' đi. Lão Cửu nên về trễ một chút mới tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top