01. [ Tả Giai CP ] Cả đời này phong cảnh đều là chị

Author: 左唐倩菲

Edit: Whb

______

Cả đời này phong cảnh đều là chị

Tả Tịnh Viện ngồi ở phòng luyện tập thất ngẩn người, nàng cùng Đường Lỵ Giai nhận thức đã bao lâu, sắp bốn năm rồi. Thích nàng đã bao lâu, không còn nhớ rõ nữa.

Từ năm 17, đêm Thất Tịch bắt đầu, cp cùng Đường Lỵ Giai cũng nhanh chóng red lên, nàng chỉ cần cùng Đường Lỵ Giai làm gì đó fans đều cảm thấy ngọt, chính mình lại cảm thấy không đâu.

"Có người sao?" thanh âm Lưu Thiến Thiến truyền tới, "Tả Tịnh Viện a, vẫn còn ở lại luyện tập vũ đạo sao? Đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn có công diễn." Lưu Thiến Thiến sờ sờ đầu Tả Tịnh Viện. Tiểu bằng hữu này rất đau lòng, ít nhiều gì cũng biết được nàng đối với chính mình thích Đường Lỵ Giai, hiện tại biến thành như vậy, ai cũng đều không nghĩ tới thế nhưng không còn cách nào, chỉ hy vọng nàng không cần khổ sở như vậy.

"Thiến thiến, em đột nhiên có chút hoài niệm lúc Tả Giai còn chưa có lớn mạnh, lúc ấy Đường Lỵ Giai sẽ không nghĩ nhiều như vậy cũng sẽ không để ý nhiều như vậy." Tả Tịnh Viện ngẩng đầu nhìn Lưu Thiến Thiến, trong ánh mắt có rất nhiều sự trưởng thành, chuyện này làm Tả Tịnh Viện gạt bỏ đi tính trẻ con của mình, không hề vô cớ gây rối, làm chuyện gì đều sẽ nghĩ đến hậu quả, cũng sẽ vì người khác mà suy xét, sau đó cũng sẽ ngẫm lại chính mình. Nhưng đây cũng không phải là Tả Tịnh Viện trước khi, trước kia Tả Tịnh Viện tuy rằng thích quấn lấy Đường Lỵ Giai, không quan tâm đã làm tổn thương rất nhiều người, nhưng chính là khi đó Tả Tịnh Viện thành thục không ít.

Lưu Thiến Thiến đột nhiên giống như ôm tiểu ngốc tử này một cái, nàng thật là vất vả, vốn là không có cảm giác an toàn, người duy nhất làm nàng có cảm giác an toàn nhất đều rời đi. "Tả Tịnh Viện, em thành thục không ít."

Tả Tịnh Viện cười cười, "Lỵ giai nói em cũng đã mười chín tuổi, muốn thành thục một chút, không thể lại làm chị ấy lo lắng." Nụ cười này, không có cảm giác của trước kia, nụ cười này nhiều hơn vài phần miễn cưỡng, Tả Tịnh Viện, em là có bao nhiêu thích Đường Lỵ Giai, mới có thể lúc nàng rời đi sau đó đem chính mình biến thành như vậy.

Lưu Thiến Thiến ngồi xổm xuống ôm Tả Tịnh Viện, hy vọng lòng ngực mình có thể làm nàng an tâm một chút. Nàng làm sao không đau lòng, Tả Tịnh Viện à ở cái đoàn này nàng so với ai khác đều hiểu Tả Tịnh Viện, ngày thường xem dáng vẻ nàng không sợ trời không sợ đất, kỳ thật so với ai khác đều sợ người quan trọng bên cạnh mình rời đi.

"Thiến Thiến, em hôm nay cùng stf tỷ tỷ xin hai phút rưỡi, thông qua ải, em có phải hay không rất tuyệt." Tả Tịnh Viện từ trong lòng ngực Lưu Thiến Thiến chui ra, vẻ mặt khoe ra nhìn Lưu Thiến Thiến.

Lưu Thiến Thiến nhìn ra được, tiểu bằng hữu sợ mình lo lắng, cho nên mới cố ý nói sang chuyện khác, quả thật đã trưởng thành. "Thật sao? Vậy tốt rồi, em vẫn là muốn ca hát hay nhảy đây?" "Đương nhiên là ca hát rồi, thanh tuyến của em tốt như vậy không phát huy tác dụng của nó thì thật đáng tiếc." Lưu Thiến Thiến cười đến thực ôn nhu, "Đúng vậy, cố lên, đừng lật xe." Tả Tịnh Viện ngoan ngoãn gật gật đầu, sẽ không lật xe, em luyện tập rất nhiều lần.

Cuối cùng Tả Tịnh Viện bị Lưu Thiến Thiến cưỡng ép đến phòng của mình, để nàng và mình cũng ngủ.

Ngày hôm sau ngoài ý muốn Tả Tịnh Viện thức dậy rất sớm, lúc Lưu Thiến Thiến tỉnh Tả Tịnh Viện đã đem bữa sáng tới cho nàng, ngồi ở trên thảm chơi điện thoại chờ Lưu Thiến Thiến rời giường. "Chà, Tả Tịnh Viện trưởng thành rồi, biết lấy bữa sáng đến cho mama, đáng giá cổ vũ, không ngừng cố gắng a." Lưu Thiến Thiến rửa mặt xong ngồi ăn bữa sáng.

Công diễn là giữa trưa, stf hơn mười một giờ liền kêu các nàng tập hợp. Tả Tịnh Viện ngoài ý muốn đến sớm nhất, thành viên lục đục xuống dưới, nhìn đến Tả Tịnh Viện còn tưởng rằng mình đã tới chậm. "Hey, đệ đệ sao hôm nay em tới sớm như vậy." Lô Tĩnh mới vừa xuống dưới liền nhìn đến Tả Tịnh Viện đứng ở dưới lầu, thực sự có chút ngoài ý muốn. "Đương nhiên, hiện tại em rất cần mẫn."

Lưu Lực Phi điểm điểm người, không sai biệt lắm đều đến đông đủ, liền chuẩn bị lên xe. Tả Tịnh Viện dẫn đầu đi vào, dựa cửa sổ vị trí cuối cùng, Đường Lỵ Giai tương đối lệch người chậm chậm tiến vào, nhìn thấy Tả Tịnh Viện đã ngồi vào nàng có chút ngoài ý muốn, xem ra không có mình Tả Tịnh Viện sẽ càng tốt.

Tới nhà hát rồi, mọi người điểm cơm hộp, dù sao giữa trưa chưa ăn cơm liền trực tiếp lại đây người vẫn là có hơi nhiều.

Hơn hai giờ công diễn bắt đầu rồi, hôm nay mc1 không có gì đặc biệt. Tả Tịnh Viện nói xong còn không quên mang lên một câu "Lát nữa mình có hai phút rưỡi, mọi người chờ mong một chút nha." Thành viên đều biết Tả Tịnh Viện có hai phút rưỡi, nhưng mà không biết nàng cụ thể muốn làm gì.

Thời gian hai phút rưỡi cũng đến rất nhanh, ca khúc khúc nhạc dạo đầu đối với mọi người có chút không quá quen thuộc.

"Em muốn lại cùng với chị đi thêm nhiều lần nữa"

"Đem phong cảnh của nửa đời người kể với chị"

Tả Tịnh Viện mới mở miệng các thành viên đều sôi nổi nhìn về phía Đường Lỵ Giai. Đường Lỵ Giai thế nào cũng không biết nàng đang muốn biểu đạt cái gì.

"Em muốn lại cùng với chị đi thêm nhiều lần nữa"

"Đem phong cảnh của nửa đời người kể với chị"

"Mỗi một đêm yên tĩnh em lại sẽ nghĩ"

"Những việc yêu hận đối với chị"

"Em cũng muốn có thể chiếu sáng cho chị"

"Lưu lại ánh nắng trong cuộc đời chị"

"Cùng nhau đi qua những ngọn núi cao, sông dài"

"Cùng một chỗ trưởng thành với chị"

"Cảm ơn mọi người." Tả Tịnh Viện xuống đài ôm Lưu Thiến Thiến khóc thành tiếng. Tất cả các thành viên đều coi như không thấy tự mình làm việc của mình.

Đường Lỵ Giai ngồi ở trên vị trí của chính mình nghĩ, cùng Tả Tịnh Viện từng li từng tí, mình không vui nàng dỗ dành, mình khổ sở nàng sẽ nghĩ mọi cách khiến mình vui vẻ, yêu cầu của mình trên cơ bản nàng đều sẽ thỏa mãn. Đáng tiếc, các nàng không thích hợp, các phương diện đều không thích hợp, chỉ cần nàng là Tả Tịnh Viện, mình là Đường Lỵ Giai liền không thích hợp.

Đường Lỵ Giai nhìn Tả Tịnh Viện khóc đến đỏ cả mắt, "Tả Tịnh Viện, đừng nhập tâm diễn quá sâu, chụp xong diễn, đạo diễn kêu cut, chúng ta cũng tan hát, em hiểu không?" Trở về trên xe buýt, Đường Lỵ Giai đi đến trước mặt Tả Tịnh Viện.

Lập tức làm ồn xe, đột nhiên liền an tĩnh. Tả Tịnh Viện dựa vào trong lòng ngực Lưu Thiến Thiến, nước mắt lại lưu lại. "Liga, có một số việc chúng ta có thể lén nói." Lưu Thiến Thiến đẩy đẩy Tả Tịnh Viện, ý bảo nàng để cho mình đứng lên.

"Đúng vậy đúng vậy, Liga chúng ta có chuyện gì trở về nói trở về nói, tất cả mọi người đều mệt mỏi, đúng không?" Lô Tĩnh hướng mọi người nháy mắt ra hiệu. "Đúng vậy đúng vậy, Liga ngồi xuống nghỉ ngơi một lát." Hồng Tĩnh Văn đi qua muốn đem Đường Lỵ Giai trở về chỗ ngồi.

Đường Lỵ Giai duỗi tay ngăn cản động tác của Hồng Tĩnh Văn, "Tả Tịnh Viện, chúng ta đều không phải là con nít, em hẳn là hiểu chuyện." Đường Lỵ Giai nói xong mặc kệ phản ứng Tả Tịnh Viện liền trở về vị trí của mình.

Chuẩn bị ngồi xuống thời điểm quay đầu đối Tả Tịnh Viện nói "Ta hy vọng chúng ta từng người mạnh khỏe, không quấy rầy lẫn nhau hiểu không?"

Tả Tịnh Viện đem chân cuộn tròn, dúi đầu vào đầu gối, nước mắt liền như vậy chảy ra. Tất cả mọi người không dám nói lời nào, không khí này thật là quá kỳ quái.

Đường Lỵ Giai, về sau chúng ta chỉ là đồng đội, cũng chỉ sẽ là đồng đội đi. ​​​​

END.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top