Chương 2 : Đoạn Đường Cùng Nhau

Dương Thanh Khương bước vào một cuộc sống hoàn toàn mới, không ký ức, không điểm tựa quá khứ.

Bên cạnh cô, chỉ có Yên Thanh - người bạn duy nhất luôn kiên nhẫn, thấu hiểu, và không ngừng hỗ trợ cô trong từng bước phục hồi. Và cả ba mẹ nữa, nhưng họ rất bận rộn với việc ở công ty

Như một chiếc lá mới bật mầm, vừa lạ lẫm vừa bỡ ngỡ với thế giới xung quanh. Cô không nhớ gì về bản thân, không nhớ gia đình, bạn bè hay bất kỳ điều gì thuộc về quá khứ của mình.

Nhưng có một hình bóng dường như đã khắc sâu vào tâm hồn cô nhưng cô không thể nào nhớ nổi đó là ai

Mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô lại nhói lên, như thể cô đã đánh mất một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Những ký ức không rõ ràng nhưng ẩn chứa những mảnh ghép đầy cảm xúc ùa về.

Khi vừa rời bệnh viện, Dương Thanh Khương vẫn chưa đủ sức khỏe để tự mình làm nhiều việc. Yên Thanh, người bạn thân thiết và là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của cô, luôn túc trực bên cạnh.

Căn nhà của Yên Thanh là nơi cô ở để hồi phục, một không gian yên bình với khu vườn rộng lớn tràn ngập ánh nắng buổi sáng và tiếng chim ríu rít.

Nhưng ngay cả vẻ đẹp ấy cũng không làm dịu được sự trống trải trong lòng cô

Có những đêm dài không ngủ được, cô ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên gương mặt phảng phất nét u buồn.

"Em ấy... rốt cuộc em là ai? Vì sao mình lại nhớ đến người ấy như vậy?" - Cô lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm nhìn về khoảng không vô tận.

Những cảm xúc trong cô mỗi ngày một mạnh mẽ. Cô muốn tìm kiếm, muốn biết liệu người bí ẩn có thực sự tồn tại hay không.

Nhưng tất cả những gì cô có chỉ là một hình bóng, không địa chỉ, không hình ảnh, không manh mối nào để bắt đầu.

---

Những ngày như được sống lại một lần nữa, cô gần như hoàn toàn phụ thuộc vào Yên Thanh.

Từ việc ăn uống, đi lại cho đến những điều nhỏ nhặt như chọn quần áo, Yên Thanh đều chu đáo chăm sóc

Nhưng Dương Thanh Khương không muốn mãi là gánh nặng. Chính sự nhiệt tình, kiên trì của Yên Thanh đã truyền cảm hứng cho cô, giúp cô có thêm động lực để đứng dậy từ chính đôi chân mình.

Buổi chiều cuối thu, không khí se lạnh bao trùm khu vườn nhà.

Hai cô gái ngồi trên chiếc ghế gỗ dài đặt dưới tán cây phong đỏ rực. Ánh nắng vàng óng lọt qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên nền đất.

Yên Thanh cầm một cuốn sách trên tay, giọng đọc chậm rãi và ấm áp:

"Cuộc sống giống như một dòng sông, dù có lúc phẳng lặng, có lúc cuộn trào, nhưng luôn chảy về phía trước."

Dương Thanh Khương dựa đầu vào vai Yên Thanh, khẽ nhắm mắt lại.

"Chị... nếu một ngày em tìm lại được ký ức, liệu em có thay đổi không?"

Yên Thanh dừng lại, nhìn cô. Gió thổi nhẹ làm mái tóc của cả hai bay phấp phới.

"Ký ức có thể thay đổi, nhưng trái tim và con người em thì không Thanh Khương à"

Cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự xúc động sâu sắc.

Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Yên Thanh rủ cô xem phim. Phòng khách nhỏ gọn nhưng ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ.

Bộ phim họ chọn là một tác phẩm tình cảm nhẹ nhàng, kể về hai người bạn thân dần nhận ra tình yêu dành cho nhau qua những tháng ngày sát cánh.

Khi bộ phim gần đến cao trào, cô bất giác quay sang nhìn Yên Thanh. Ánh mắt của cô đầy sự tò mò pha chút bối rối.

"Chị ..."

"Sao thế" - Yên Thanh nhìn lại, đôi mắt đầy vẻ dịu dàng.

"Tình yêu... có phải là khi hai người luôn muốn ở bên nhau không?"

Yên Thanh bật cười khẽ, gật đầu:

"Đúng vậy, tình yêu là khi người ta cảm thấy an yên và hạnh phúc mỗi khi ở cạnh nhau."

Cô im lặng một lúc, rồi như bị thúc đẩy bởi một cảm giác không thể gọi tên, cô chậm rãi nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Yên Thanh.

Cả hai đều sững lại. Bầu không khí như đông cứng trong khoảnh khắc ấy. Ánh đèn từ màn hình TV hắt lên gương mặt họ, làm nổi bật vẻ ngỡ ngàng của Yên Thanh và sự bối rối pha lẫn tò mò trong mắt Khương.

"Chị Thanh... em chỉ muốn thử xem cảm giác hôn là như thế nào."

Yên Thanh nhìn cô một lúc, rồi khẽ cười

Nhưng nụ cười đó lại chứa đựng một chút gì đó không thể che giấu - một chút ngượng ngùng, một chút xao xuyến, và có lẽ, một chút hạnh phúc.

Sau nụ hôn ấy, mối quan hệ giữa Dương Thanh Khương và Yên Thanh dần thay đổi. Cả hai không nói về nó, nhưng trong ánh mắt, trong những cử chỉ, đã có một điều gì đó khác biệt.

Cuộc sống của cô dần bị cuốn vào vòng xoáy của việc ôn thi. Những ngày dài từ sáng sớm đến tận khuya, ánh đèn bàn trong căn phòng nhỏ gần như chưa bao giờ tắt.

Trên bàn học, tài liệu và sách vở chất thành đống. Tiếng bút chì lướt trên giấy, tiếng lật trang sách, và cả những câu than phiền của Dương Thanh Khương thi thoảng vang lên:

"Chị, cái này khó quá. Sao em làm mãi không ra được đáp án?"

Yên Thanh ngồi đối diện cô, tay cầm một cây bút đỏ, khẽ nghiêng người qua nhìn vào quyển bài tập.

"Để chị xem nào. À, em sai chỗ này này, bước tính nhầm rồi."

Dương Thanh Khương gãi đầu, thở dài:

"Em đúng là vô dụng thật. Cả mấy cái cơ bản cũng làm sai..."

"Đừng nói thế" - Yên Thanh đặt bút xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. - "Không ai hoàn hảo cả. Quan trọng là em đang cố gắng, và chị tin em sẽ làm được."

Những lời động viên ấy trở thành nguồn sức mạnh cho cô trong những ngày gian nan nhất. Dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Yên Thanh, cô lại cảm thấy có thêm động lực để tiếp tục.

Có những đêm, Yên Thanh ngồi gục trên bàn, ngủ thiếp đi trong khi đang giảng bài. Dương Thanh Khương cầm chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô, khẽ thì thầm:

"Cảm ơn chị, vì đã luôn ở đây vì em."

Ngày thi đại học đến gần, áp lực dồn nén lên cả hai. Yên Thanh dù không phải người trực tiếp thi cử, nhưng cũng lo lắng không kém Dương Thanh Khương.

Đêm trước ngày thi, trời mưa lớn. Căn phòng nhỏ lạnh lẽo hơn thường ngày. Dương Thanh Khương ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt mưa tí tách rơi trên ô kính, lòng nặng trĩu những suy nghĩ.

Yên Thanh bước đến, đặt một tách trà nóng vào tay cô:

"Em lo lắng à?"

Cô gật đầu, mắt vẫn dán vào màn mưa ngoài kia.

"Em sợ rằng mình sẽ thất bại, rằng em sẽ làm bản thân và chị thấy thất vọng."

Yên Thanh kéo ghế ngồi cạnh cô, đặt tay lên vai cô như một sự trấn an.

"Em không cần phải sợ gì cả. Chị không bao giờ thất vọng về em. Đối với chị, em đã rất giỏi rồi, chỉ cần cố gắng hết sức là đủ."

"Cảm ơn chị, Yên Thanh, chị và em sẽ mãi mãi là những người bạn thân thiết như bây giờ nhé "

Lời nói ấy như một liều thuốc an thần. Dương Thanh Khương mỉm cười, gật đầu, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Yên Thanh truyền đến mà cảm thấy lòng được an ủi.

Sau những tháng ngày căng thẳng ôn luyện, cuối cùng Dương Thanh Khương cũng bước vào kỳ thi đại học. Tất cả mọi áp lực, mệt mỏi, sự lo lắng trước mỗi kỳ thi dường như đã được xua tan trong khoảnh khắc cô ngồi trước bàn thi.

Dù trong lòng vẫn có chút hồi hộp, nhưng tất cả những gì cô có thể làm lúc này là dùng hết sức lực đã được tôi luyện trong suốt thời gian qua.

Cô cầm bút, nhìn vào đề thi đầy thử thách. Trong đầu dường như trống rỗng, chỉ còn lại những câu hỏi không lời đáp.

Nhưng rồi, sau vài phút, Dương Thanh Khương bắt đầu lấy lại được sự bình tĩnh. Cô nhớ lại tất cả những gì mình đã học, từng bài giảng của Yên Thanh, từng cuốn sách đã cặm cụi đọc.

Cảm giác như tất cả những mệt mỏi, áp lực đã dần tan biến, chỉ còn lại cô và bài thi trước mắt. Mỗi câu trả lời mà cô viết xuống là một bước tiến, là lời khẳng định bản thân rằng cô không còn là cô gái yếu đuối trước đây nữa.

Vào những ngày thi cuối cùng, khi mọi thứ đã xong xuôi, Dương Thanh Khương và Yên Thanh cùng nhau đứng trước cổng trường, nhìn những tờ kết quả thi đang được phát ra.

Cảm giác hồi hộp khiến cô không thể ngừng nhìn vào những dòng chữ đang dần dần hiện ra trên bảng thông báo.

Cả hai đứng đợi, sự im lặng giữa họ chẳng còn căng thẳng như trước. Dương Thanh Khương cảm nhận rõ rệt được sự thay đổi trong bản thân, không chỉ về thể chất mà còn là sự vững vàng trong tinh thần.

Và rồi, khi bảng thông báo kết quả được cập nhật, mắt Dương Thanh Khương nhìn chằm chằm vào tên của mình được đánh dấu đỏ. Cô đã đỗ vào một trong những trường đại học top đầu Hải Thành

Cảm giác hạnh phúc dâng trào, nhưng đồng thời, trong lòng cô lại không thể nào không nhớ về những ngày tháng đầy gian nan.

Những tháng ngày ôn luyện cùng Yên Thanh, sự động viên và khích lệ không ngừng của cô ấy là điều mà Dương Thanh Khương sẽ không bao giờ quên.

Cảm giác nhẹ nhõm khi đã vượt qua kỳ thi, nhưng cũng là lúc cô nhận ra rằng, những gì cô đã đạt được không chỉ nhờ vào sự nỗ lực của bản thân mà còn nhờ vào tình yêu thương và sự giúp đỡ của người bạn thân thiết nhất.

"Em đã làm được rồi, em thật sự đỗ đại học rồi" - Dương Thanh Khương mỉm cười, giọng nói của cô pha lẫn sự tự hào.

Yên Thanh nhìn cô, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
"Chị đã bảo em mà"

Cả hai ôm nhau trong khoảnh khắc chiến thắng. Dẫu biết rằng hành trình học tập còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với những gì đã qua, Dương Thanh Khương tự tin rằng mình có thể tiếp tục bước đi trên con đường này.

Và rồi, khoảnh khắc bất ngờ

Sau khi nhận kết quả, Dương Thanh Khương quyết định đi dạo một mình trong khuôn viên trường, muốn hít thở không khí trong lành sau bao nhiêu ngày căng thẳng.

Cô bước chân nhẹ nhàng, cảm nhận từng bước đi trong không gian rộng lớn. Cả khuôn viên trường hôm nay trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá rơi lả tả dưới chân.

Khi đang đi dọc theo con đường rợp bóng cây, ánh mắt Dương Thanh Khương vô tình dừng lại khi nhìn thấy một cô gái đang đứng bên một gốc cây, tay cầm cuốn sách mở dở, giống như đang đắm chìm trong thế giới riêng.

Ánh sáng mặt trời buổi chiều khiến khuôn mặt cô gái trở nên mờ mờ ảo ảo, nhưng có một điều gì đó quen thuộc lạ lùng khiến Dương Thanh Khương không thể rời mắt.

Không hiểu sao, một cảm giác thân quen dâng trào trong lòng Dương Thanh Khương.

Cô gái kia, với mái tóc dài, đôi mắt sáng và vẻ mặt dịu dàng, như một hình bóng quá khứ mà cô không thể nào quên được.

Chưa kịp nhận thức rõ ràng về suy nghĩ của mình, Dương Thanh Khương bước lại gần. Cô gái kia, khi nhận ra sự có mặt của cô, ngẩng lên nhìn, ánh mắt như không hề quen biết.

Cảm giác ấy làm trái tim Dương Thanh Khương đột ngột quặn lại. Dường như mọi thứ đột nhiên trở nên mờ mịt.

Dương Thanh Khương đứng im, không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy một sự lạ lẫm kỳ quái. Cô gái ấy có phải là người ấy không? Chẳng lẽ tất cả những ký ức về cô ấy chỉ là giấc mơ? Cô cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nhưng chỉ thấy một sự xa lạ đến đau lòng.

"Xin chào... bạn tên là gì vậy" Cô lúng túng, dè dặt mà gặng hỏi

"Tôi là Nghiên Nhi, bạn tìm tôi có việc gì sao?"

Một lúc sau, cô không kiềm chế được nữa, ánh mắt chợt bừng lên một sự quen thuộc đến lạ Cứ như bản thân đã từng gặp qua người trước mặt ở đâu đó rồi

---
Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top