Chương 26 Mưa gió sắp đến
Kết thúc nghỉ lễ quốc khánh, Tô thị lại trở lại trạng thái bận rộn, Đường Sở Nhiêu lại giao cho Tô Kỳ một dự án, hắn mấy ngày nay so với Đường Sở Nhiêu còn bận hơn. Bận bịu chút cũng không có gì, ít nhất hắn mỗi ngày còn có thể gặp được Đường Sở Nhiêu, nhưng rất ít, Tô Kỳ liền mất hứng.
"Tôi không đi không được sao?" Tô Kỳ vẻ mặt đau khổ, làm bộ đáng thương nhìn Đường Sở Nhiêu.
Đường Sở Nhiêu rất là bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn hắn "cậu nói đi?"
"... Anh anh anh, vậy là một tuần cũng không được nhìn thấy em..." Tô Kỳ ủy khuất ba ba vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống trước mặt Đường tổng, nũng nịu cọ một cái, "A Nhiêu, em sẽ nhớ tôi sao?"
Đường Sở Nhiêu cười nhìn chú cún hình người này "Tô bảo bảo, cậu gần đây nũng nịu càng ngày càng tốt nga ~ "
"Đường tổng tài, đây là đánh trống lảng!"
Đường Sở Nhiêu giúp hắn 'thuận lông', cười nói: "Được rồi ngoan ~ tôi sẽ nhớ cậu ~ "
"Ư ~ vậy thì tốt ~" Tô Kỳ vui mừng nhào lên hôn Đường Sở Nhiêu một cái, như một làn khói chạy ra ngoài.
Đường Sở Nhiêu sững sốt một chút, ngay sau đó liền cười. Người này, thiệt là, nũng nịu khả ái như vậy, nàng đều phải không đỡ được a. Nàng cũng không muốn để cho Tô Kỳ đi công tác, dẫu sao hắn đi lần này, con gái lại là của mình. Hơn nữa, mặc dù ngoài miệng không nói, Đường Sở Nhiêu không khỏi không thừa nhận, mình có chút không bỏ được. Từ lần bọn họ gặp, cho tới bây giờ bọn họ chưa có xa ra lâu như vậy. Nhưng mà dự án này rất lớn, Tô Kỳ có thể học được không ít, còn có thể đẩy lên tên tuổi của hắn, không thể tự do phóng khoáng như vậy.
Buổi tối hôm đó, Tô Kỳ trở về nhà mình thu dọn đồ đạc đến 10 giờ tối, hắn đối với cái nhà này đều có chút xa lạ, bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng tới lấy quần áo, rất lâu không có ở đây. Trở về bên kia, Đường Sở Nhiêu đã nằm trên giường. Thấy hắn tới, ôn nhu cười hỏi: "Thu thập xong? Thiếu gì không?"
" Ừ, thu thập xong, tôi mang đủ rồi." Tô Kỳ nhanh chóng bò lên giường, đem Đường Sở Nhiêu ôm chặt, lẩm bẩm nói: "Làm thế nào bây giờ còn chưa đi, tôi liền bắt đầu cảm thấy nhớ em."
Đường Sở Nhiêu cười đâm đâm mặt hắn, "Miệng lưỡi trơn tru."
"Nào có, đây chính là tiếng nói đáy lòng tôi, không tin em sờ một cái, " Tô Kỳ vừa nói, đem tay Đường Sở Nhiêu úp lên ngực trái của hắn, "em xem, nó có phải hay không nhảy rất chân thành?"
Đường Sở Nhiêu nhìn vẻ mặt thành thật của Tô Kỳ, xì một tiếng, " Ừ, là rất chân thành, mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm, tôi đưa cậu ra sân bay."
Bất quá rốt cuộc Tô Kỳ vẫn là không thể để cho Đường Sở Nhiêu 5 giờ dậy đưa hắn đi. Đồng hồ báo thức vừa vang lên, hắn liền thật nhanh tắt nó, cúi đầu nhìn người trong ngực, Đường Sở Nhiêu cau mày nói nhỏ hai tiếng, phỏng đoán đang giãy giụa muốn mở mắt ra. Tô Kỳ buồn cười, hôn nàng một lúc lâu, ôn nhu nói: "em ngủ tiếp đi, còn sớm, đợi một hồi tôi kêu em dậy."
Đường Sở Nhiêu nghe hắn như vậy nói, lại an tâm làm ổ trong chăn. Tô Kỳ rón rén thức dậy rửa mặt xong, kéo hành lý, tự đón xe đi phi trường.
Sắp lên máy bay , Tô Kỳ mới gọi điện thoại cho Đường Sở Nhiêu.
"Bảo bối, rời giường đi, nếu không sẽ trễ giờ làm ~ "
"Ừ ?" Đường Sở Nhiêu mơ mơ màng màng cầm điện thoại, nghe hắn nói một chút chợt mở mắt, bên người đã sớm không có người, "cậu đang ở đâu?"
"Tôi đến sân bay rồi, chuẩn bị lên máy bay, nhìn em ngủ ngon liền không nỡ kêu em dậy." Tô Kỳ mi mắt cong cong, cười ấm áp, để cho đồng nghiệp đi theo không kiềm được ghé mắt nhiều nhìn hai lần.
"! ! ! Đáng ghét! Nói phải gọi tôi rồi mà!" Đường Sở Nhiêu tức giận, mặc dù nàng biết Tô Kỳ là muốn cho nàng ngủ thêm một lát mà thôi, nhưng rõ ràng đã giao kèo, thật là đáng ghét.
"Đừng nóng giận mà bảo bối ~" Tô Kỳ cười trấn an, " Chờ tôi trở lại nga, em phải ăn cơm đúng giờ, tôi sẽ để cho dì Lưu giám sát em, còn phải nhớ tôi biết không?"
"... Tôi sẽ không nhớ cậu." Đường Sở Nhiêu lạnh giọng, thức dậy thay quần áo.
"Ha ha ha bảo bối em không được tự nhiên cũng thật đáng yêu ~ không sao tôi sẽ nhớ em ~ không nói nữa tôi phải lên máy bay rồi, đến nơi tôi sẽ báo cho em."
Đường Sở Nhiêu vẫn lạnh lùng như cũ, ồ một tiếng, cúp điện thoại.
Tô Kỳ cúp điện thoại, nụ cười khóe miệng thật lâu không có mất đi, Đường tổng tài không được tự nhiên cũng quá đáng yêu ~
Tô Kỳ vì dự án vội vàng, bận rộn, mỗi ngày hết bữa cơm này đến bữa cơm khác, đối phương lão thị (?) không cho nói thật, làm cho hắn mỗi ngày cũng 9 giờ tối mới có thể trở về khách sạn. Bất quá Đường Sở Nhiêu bên này cũng không khá hơn chút nào. Mới vừa qua mấy ngày, cuộc sống gió êm sóng lặng, đột nhiên trên mạng lại tuôn ra tin tức Phó tổng Tô thị sử dụng chất kích thích. Buổi tối hôm đó liền bị bắt, ngày thứ hai Tô thị giá cổ phiếu liền đột ngột giảm, Đường Sở Nhiêu ngăn cũng không ngăn nổi.
"Chuyện gì xảy ra? !" Tô Hoành lập tức liền gọi điện thoại tới, hướng Đường Sở Nhiêu hét: "cô nhanh đem chuyện này xử lý cho tôi!"
"Ngài yên tâm, Tô đổng, chuyện này tôi sẽ xử lý." Đường Sở Nhiêu giọng bình thản, trấn an Tô Hoành một hồi, liền dẫn người đến đồn cảnh sát. Cuộc sống riêng của Phó tổng có chút hỗn loạn, bất quá năng lực rất giỏi, Đường Sở Nhiêu cũng không để ý quá nhiều, chẳng qua là thỉnh thoảng nhắc nhở hắn một chút, nào nghĩ tới lần này thậm chí ngay cả chất kích thích cũng sử dụng.
"Lý phó tổng, tôi cùng ông đã nói bao nhiêu lần rồi? Cuộc sống riêng của ông loạn cũng được đi, lại còn... Đó có thể đụng tới sao? Ông bốn mươi mấy tuổi cái này còn không rõ sao?" Đường Sở Nhiêu hiếm khi nổi giận.
Lý phó tổng giờ phút này mặt xám như tro tàn, hắn biết hắn lần này cái gì cũng xong rồi. Vị trí ở Tô thị khẳng định không còn, còn phải vào tù một năm rưỡi. Hắn nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Đường tổng, tôi biết là tôi sai, nhưng chuyện này nhất định là có người hại tôi!"
Đường Sở Nhiêu khẽ cau mày "ông kết thù với người nào?"
"Tôi không biết..tôi không biết..." Lý phó tổng lẩm bẩm nói.
Đường Sở Nhiêu thở dài, dặn dò quản ngục, liền trở về công ty. Còn có một đống chuyện chờ nàng.
Tô Kỳ thấy tin tức trên mạng, vội vàng gọi cho Đường Sở Nhiêu, lo lắng hỏi: "Thế nào? Em có khỏe không?"
"Ừ, khá tốt, còn có chuyện phải xử lý, bất quá sẽ không có chuyện gì, cậu yên tâm đi." Đường Sở Nhiêu xoa xoa mi tâm, giọng điệu mệt mỏi.
"Tôi chẳng qua là lo lắng em mệt mỏi còn phải giải quyết chuyện này" Tô Kỳ cau mày, trong giọng nói đều là đau lòng "em đừng quá mệt mỏi, biết không?"
" Ừ, tôi biết, cậu cũng vậy."
Tô Kỳ vừa nghe cũng biết Đường Sở Nhiêu đây là qua loa lấy lệ, hắn bất đắc dĩ thở dài. Chỉ có thể để cho dì Lưu quan tâm nhiều chút. Cúp điện thoại, hắn lập tức gọi cho dì Lưu dặn dò một phen. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại gọi cho Trần Tỳ.
"Trần Tỳ, giá cổ phiếu Tô thị có phải hay không giảm rất nhiều?"
"Đúng là giảm rất nhiều, bất quá còn có chị Sở Nhiêu, anh đừng lo lắng." giọng Trần Tỳ nhàn nhạt, chút chuyện này mà ảnh hưởng đối với Tô thị mặc dù có chút đại, nhưng có Đường Sở Nhiêu, cũng sẽ không quá lớn.
"Cậu trên tay có bao nhiêu tiền của tôi liền giúp tôi mua cổ phiếu Tô thị." Thật ra Tô Kỳ đem rất nhiều tài sản của mình phó thác cho Trần Tỳ để đầu tư.
Trần Tỳ đáp một tiếng, cũng không hỏi nhiều, liền đi làm.
Xem ra sau chuyện này, vị trí của Lý phó tổng khẳng định phải đổi người rồi. Xế chiều hôm đó, Tô thị liền triệu tập họp hội đồng quản trị, trừ Tô Kỳ, đại cổ đông khác đều đến đông đủ. Bất quá quyền bỏ phiếu của Tô Kỳ, mọi người cũng ngầm thừa nhận sẽ do Tô Hoành quyết định thay, cũng không có người để ý.
" Vị trí Phó tổng bộ phận quản lý thị trường này, mọi người hãy đề cử người thích hợp" Tô Hoành ngồi ở giữa, gõ bàn một cái, hỏi.
"Bây giờ nhân tài trong nước đều là bảo bối, muốn tìm, sợ là rất khó khăn."
"Đường tổng không phải cùng Đỗ Khê Băng của Cố thị quan hệ rất tốt sao? Có thể đem nàng tới không?"
Đường Sở Nhiêu nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng hơi mỉm cười nói: "Hai chúng ta quan hệ mặc dù tốt, nàng cùng Cố gia quan hệ cũng không kém, hơn nữa, Tô gia cùng Cố gia quan hệ cũng không kém, đi đào góc tường nhà người ta, mặt mũi Tô đổng để ở đâu?"
"Không thể nói như vậy, làm ăn là làm ăn..." Một thành viên ban giám đốc còn muốn tranh thủ một chút, liền bị Tô Hoành không nhịn được cắt đứt: "Tốt lắm, Trung Quốc đất lớn như vậy mà, ông còn sợ không tìm được người ưu tú? Thế nào lại nhìn chằm chằm Đỗ Khê Băng?" Tô Hoành trong lòng thầm mắng: ai không biết con trai ông thương nhớ người ta không phải ngày một ngày hai, 'cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt' (ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên) a? Tô hoành mới sẽ không vì tiểu tâm tư này của hắn mà cân nhắc đâu, Đỗ Khê Băng mặc dù tốt, nhưng cũng không phải cũng chỉ có mình nàng.
"Tôi có chọn một người, một người bạn của tôi, tốt nghiệp trường kinh tế Ốc Đốn (cái tên trường ở mỹ đã được thuần trung) phố Wall (NewYork, Mỹ)hiện đang trở về nước, các vị cảm thấy thế nào?" Tô Uyên cười mở miệng, hắn cũng được Tô Hoành cho phép tham gia họp hội đồng quản trị lần này.
"Nga? Vậy là bạn cùng trường với Sở Nhiêu?" Tô Hoành hứng thú, tỏ ý Tô Uyên nói tiếp.
Đúng vào lúc này, lại đột nhiên có người tới tìm Đường Sở Nhiêu, nói có chuyện quan trọng. Đường Sở Nhiêu không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy ra đi xử lý.
Tô uyên vẫn cười, Đường Sở Nhiêu vừa quay đầu lại, cảm giác nụ cười này của hắn đầy tư vị.
Chờ Đường Sở Nhiêu đi ra ngoài, Tô Uyên lúc này mới mở ra máy chiếu, "Đây là tài liệu về anh ta, mời các vị nhìn."
Mấy vị đổng sự cùng Tô Hoành nhìn tài liệu, vui vẻ ra mặt.
"Có nhân tài như vậy, Tô thị nhất định càng ngày sẽ càng tốt, Tô tổng, không thể không có công a"
"Đúng vậy đúng vậy, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử a."
Một đám thành viên ban giám đốc phụ họa khen Tô Hoành cùng Tô Uyên càng ngày càng khoa trương, Tô Hoành vỗ một cái " liền quyết định chọn cậu ta, Uyên nhi, con cùng Bộ nhân sự lên tiếng chào hỏi, cùng hắn nói xong đãi ngộ, không tốt như Sở Nhiêu là được, chuyện này con toàn quyền phụ trách."
Vừa nói, Tô Hoành liền đứng dậy, dẫn một đám thành viên ban giám đốc ra cửa, Tô Uyên đi theo sau đó, cười nói: "Ngài yên tâm, con sẽ đem chuyện làm xong."
Đường Sở Nhiêu bên này còn chưa làm xong, liền nhận được thông báo nói giải tán cuộc họp hội đồng quản trị, vị trí Phó tổng cũng định xong, chẳng qua là bọn họ lại không có nói tên người thay vị trí phó tổng cho thư ký biết.
"Không có nói tên cho cô sao?" Đường Sở Nhiêu cau mày, trong lòng cảm giác có chút không tốt, "cô đi hỏi Tô Uyên đi."
Thư ký rất nhanh lại đi vào, trả lời "Tô tổng giam đi ra ngoài tìm người, điện thoại cũng không gọi được."
"Tốt tôi biết rồi, cô đi làm việc đi."
Đường Sở Nhiêu cảm thấy kỳ hoặc, bất quá còn có một đống chuyện chờ nàng, nàng cũng không thời gian nghĩ vớ vẩn. Yêu ai ai, dù sao nàng cũng không ngại.
Xế chiều ngày thứ hai trước khi tan việc, thư ký bên ngoài gọi điện thoại vào: "Đường tổng, Phó tổng mới nói muốn gặp ngài."
"Để cho hắn vào đi." Đường Sở Nhiêu ngược lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Cửa vang lên hai tiếng, liền mở ra. Người đàn ông âu phục vừa người tinh xảo, tóc ngắn sạch sẻ gọn gàng, trên mặt còn để râu, màu da ráng nắng khỏe mạnh (ủa ở mỹ mà da không trắng à?). Hắn khẽ mỉm cười, đóng cửa lại, nói: "Nhiêu nhi, đã lâu không gặp."
(tra nam xuất hiện r)
Vào một khắc hắn tiến vào, Đường Sở Nhiêu liền siết chặc bút trong tay, quá dùng sức nên đầu ngón tay nàng cũng trắng bệch. A, khó trách muốn nàng đi chỗ khác, khó trách phải gạt nàng! Tô Uyên! Rất tốt! Món nợ này nàng ghi nhớ!
Nàng gần như cắn răng nghiến lợi nói: "Tào Phong, anh tới làm gì!"
Tào Phong đến trước mặt nàng, bày ra nụ cười quen thuộc thành thục mê người trên mặt, đáng tiếc nàng giờ phút này chỉ muốn đem hắn ném ra.
"Tô Uyên nói Tô thị thiếu người, anh đến làm việc."
Đường Sở Nhiêu hít sâu mấy cái, để cho mình bình phục lại, nàng lạnh lùng nói: "Vậy kính xin Tào Phó tổng làm việc cho giỏi, nếu như không có chuyện gì tôi trước hết tan việc."
Đường Sở Nhiêu nói xong, xách túi liền sãi bước ra ngoài, đến cửa còn phân phó Trương tỷ: "Đem anh ta đuổi ra ngoài cho tôi." Ở Cùng hắn trong một không gian đợi thêm một giây cũng là hành hạ.
Tào Phong nhìn dáng người ưu nhã của Đường Sở Nhiêu, khóe miệng nở một nụ cười rõ ràng.
Nhiêu nhi, em là của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top