Chap 9
Chap 9
“Lolo!” Camila reo lên hạnh phúc khi Lauren bước vào bếp. Trên tay cô đang cầm một quả chuối nghịch ngợm. “Chúng tớ nhớ cậu”.
Lauren liếc mắt sang những cô bạn, nhìn thấy họ đang quan sát từ chiếc ghế đệm. Các cô bạn biết mình đã bị phát hiện, lập tức cũng quay sang chỗ khác.
“Cậu có cần tớ lột vỏ giúp không?”
“Không”, Camila lắc đầu. Cô nhìn đăm chiêu quả chuối trong một lúc trước khi đưa vào miệng, cắn một cái “Bẹp”.
Camila lập tức kéo trái chuối ra và nhìn nó kinh tởm.
“Tớ đã phá nó”, cô thở hổn hển.
Lúc này, trong căn bếp chỉ bật một chiếc đèn tường, ánh sáng yếu ớt chiếu vào chiếc áo thun mỏng của cô gái nhỏ, chiếu lên gương mặt cô đang nhăn nhó, Lauren thấy dáng vẻ cô lúc này, vừa thương vừa mắc cười.
“Cậu chưa phá nó”, Lauren lấy trái chuối từ tay Camila và lột đến một nửa, đưa lại cho cô gái nhỏ. “Cậu phải lột nó trước”.
“Đấng cứu rỗi của tớ”, Camila thì thầm hạnh phúc, nhìn vào trái chuối, rồi lại nhìn Lauren. “Muốn ăn không?”.
Lauren vốn bị mấy cô bạn làm cho khó xử, lúc nãy trong bụng khó chịu không vui, nhưng thấy cô trẻ con như thế, dáng vẻ yểu điệu dễ thương, nên đành cúi xuống cắn một miếng. Camila lấy làm khoái chí, cười khúc khích.
“Cảm ơn cậu”, Lauren nói khẽ, nhìn cô gái cười tươi như vậy, cũng cảm thấy vui lây, bật cười một tiếng.
“Cảm ơn cậu”, Camila lặp lại. Cô ngồi gật gù và cắn tiếp một miếng, trông có vẻ tự đắc.
“Không, cậu phải nói không có chi”, Lauren chỉ vào Camila để giải thích. “Nếu ai đó cảm ơn cậu, cậu nói ‘không có chi’.”
“Không có chi, cảm ơn cậu”, Camila nói rồi hí hửng nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, rồi cô bước đến bên quầy và ngồi xuống một chiếc ghế đẩu. Lauren cảm thấy buồn cười vì cô gái nhỏ rốt cuộc cũng chẳng hiểu ý, cô đứng dựa vào kệ bếp, không quên liếc nhìn lại phòng khách. Những cô bạn vội quay đi nhanh chóng, nhưng Lauren thừa biết họ vẫn đang theo dõi cô.
“Cậu có một tiếng cười đẹp”, Camila bỗng lên tiếng. Cô đứng lên, tựa vào kệ bếp và đặt tay lên môi Lauren, như thể những đầu ngón tay có năng lực dẫn truyền được âm thanh của tiếng cười.
“Tớ thích lúc cậu cười”, Camila nói thêm, khẽ gật đầu.
Đôi gò má của Lauren ửng đỏ, phần vì hành động bất chợt của Camila, phần vì nghĩ đến những ánh mắt ngạc nhiên của mấy cô bạn khi thấy cô và Camila trở nên thân thiết thế này.
Lauren vẫn chẳng hiểu sao Camila lại chỉ thân thiết với một mình cô. Còn cả cái tên Lolo nữa? Chẳng trách các cô bạn khác cứ xúm lại ăn hiếp.
Cô liếc mắt sang phòng khách, nhìn thấy khẩu miệng của Dinah như thốt lên ‘oh my god’ với Normani. Lauren đỏ mặt tía tai, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ cười ậm ờ, cố giành lại thế chủ động mỉa mai Dinah. “Tớ nghĩ tớ sẽ nên cười nhiều hơn nữa”, cô nhún vai.
“Phải, không có chi”, Camila nói trong khi miệng cô đang nhai đầy chuối, Lauren thấy thế không kìm được, liền bật cười. Điều đó làm Camila càng thích thú, cười to hơn nữa.
Giọng của Camila quen tai như vậy, Lauren đứng ngẩn ngơ, trong lòng cô có một cảm giác không thể diễn tả được, vừa thích thú, lại vừa mơ hồ, luôn cảm thấy thời khắc này dường như không chân thật. Cô gái đứng trước mặt cô tuy đã gặp từ trước nhưng vì Lauren biết đó là phút an nhàn hiếm có, nên trong lòng xen lẫn một cảm giác bi thương, nghĩ đến một lúc nào đó cô gái này sẽ trở về như trước kia, sẽ rời đi, rời khỏi nơi này không dấu vết, như cách mà Lauren đã chạy trốn Camila.
Đang chìm trong suy nghĩ vu vơ, Lauren giật mình nhìn thấy Dinah đang dạo quanh phòng bếp.
“E hèm, tối nay ăn gì nhỉ?” Dinah xưa nay tính hay nghịch ngợm, giọng điệu cô giả vờ như không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra nãy giờ trong gian bếp, nhưng từng lời từng chữ nói ra, Lauren đều đoán được ngay ý. Cô gái mắt xanh nhún vai, nhìn vào mấy túi đồ ăn.
“Đây là bữa tối”, Camila bỗng lên tiếng, tay cầm một hộp mỳ ống phô mai giơ lên cao.
“Hay lắm, Chancho”, Dinah cười lớn, giữ nắm tay trước mặt Camila. Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, không hiểu ý.
“Là cụng tay đấy, như thế này”, Dinah cười to, nói rồi lại đưa nắm tay về phía Lauren, cô gái mắt xanh vội đưa tay ra cụng minh hoạ.
“Ồ”, Camila gật gù, cụng hai nắm tay lại với nhau. Lauren và Dinah được một phen cười to.
“Không, cụng tay với tớ”, Dinah giải thích, giữ nắm tay trước mặt Camila. Camila gật gù một cái và đưa tay ra cụng tay với Dinah. Cô gái gốc Polynesia kéo tay về và tằng hắng một cái. Camila cười khúc khích, cũng bắt chước làm theo.
“Làm bữa tối cho nàng ấy nhé, Laur”, Dinah trêu chọc, thảy hộp mỳ ống phô mai cho Lauren. Lauren biết rõ Dinah đang trêu, nhưng không hiểu vì sao lại rất hài lòng, cũng không hề khó chịu, chỉ lườm Dinah, rồi lấy cái nồi trong tủ đổ nước vào nấu.
Normani và Ally cũng vào nhà bếp định góp sức. Camila lúc này đang tự độc thoại, lồng tiếng cho mấy trái chuối trên tay. Thế rồi cả hai cô gái liền bị thu hút, chăm chú ngồi nghe. Lauren đứng lùi lại quan sát.
Cô gái nhỏ cười tươi như hoa “Có một trái chuối tên Llama, cậu cô đơn khi không có mẹ. Baby Lalma mặc đồ ngủ đỏ ngồi khóc đòi sữa, nhưng mẹ cậu đang rửa chén…”. Cô vui vẻ kể, vẻ mặt đó giống một đứa trẻ nghịch ngợm, mặt mày tươi rói, tóc cô rất dày, có một lọn tóc buông xuống sau tai, mấy sợi đen tuyền rủ xuống má.
Lauren đứng bất động ở đó, nhận thấy cô gái nhỏ ấy có một sức ảnh hưởng rất lớn tới mọi người, cô hơi thẫn thờ không tập trung, nghe Camila kể chuyện huyên thuyên, có một chút ảo giác chập chờn, hy vọng ngày tháng như vậy dài thêm chút nữa.
Nước đã sôi lên, lùng bùng lùng bùng văng một giọt lên tay Lauren, cô nhanh chóng vặn nhỏ lửa để thêm mỳ vào khuấy đều, rồi đặt thời gian cho bếp. Khi quay lại, Camila đã đứng ngay bên cạnh tự lúc nào, cố nhón chân lên xem.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ đang nấu bữa tối”, Lauren chỉ vào chiếc hộp mỳ ống phô mai. Camila vỗ tay hào hứng.
“Màu nắng”, cô cười khúc khích và đưa nắm tay ra. Lauren tròn mắt, lúc sau như đã hiểu, liền đưa tay ra cụng tay với Camila. Camila hớn hở reo lên và quay ngay sang nhìn Dinah, ý khoe khoang rằng cô đã áp dụng được ‘bài học’ mới.
“Xem cậu dạy cậu ấy những gì kìa”, Lauren cười to, nhướn mày vào Dinah. Camila nghịch ngợm, chạy đến Ally và Normani, giơ cả hai nắm tay ra hăng hái. Hai cô gái cũng nhiệt tình hưởng ứng, đưa tay ra cụng.
Lauren vẫn yên lặng dõi theo.
Mọi khi, cô và các cô bạn dùng thời gian chủ yếu trong phòng ngủ, hoặc làm việc riêng. Thật tốt khi giờ đây, họ có thời gian rảnh dành cho bạn bè và có thể đùa giỡn quây quần bên nhau.
Lauren thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều. Bạn bè trong phòng đều bị cuốn trôi vào dòng chảy của đời sống hằng ngày mà đôi khi quên mất thời gian sum họp. Lauren hiếm khi thấy được khung cảnh này, trong lòng cảm thấy vui vẻ tột độ, dường như cuộc sống bộn bề bên ngoài đều trở thành thế giới khác xa xôi, việc quan trọng duy nhất lúc này là tận hưởng khoảnh khắc quý giá đang diễn ra.
‘Có Camila ở đây thật tốt’, cô thầm nghĩ.
Bữa tối rốt cuộc cũng đã sẵn sàng, Lauren xúc mỳ vào năm cái tô nhỏ và đặt chúng trên kệ bếp. Camila vỗ tay hào hứng, cầm lấy cái tô màu vàng, giống như Lauren đã dự đoán. Cô gái nhỏ nhí nhảnh theo chân những cô bạn vào phòng khách, nơi cô đã quá quen với vị trí của mình giữa sàn nhà.
Dinah, Normani và Ally không ai bảo ai, cố ý ngồi hết vào chỗ trống trên ghế trước khi Lauren có thể ngồi xuống. Người thì nằm dài ra, người thì gác chân lên kín hết chỗ. Lauren lườm một lúc lâu, không ai chịu nhường cả, ba cô gái đều cười khúc khích châm chọc. Lauren biết rõ họ sẽ không chịu ‘buông tha’ mình. Đành thở dài, ngồi xuống sàn nhà cách Camila chỉ vài bước chân.
Lauren chỉ vừa ghim đồ ăn đưa lên miệng, Camila đã ăn xong cả tô mỳ trong sự ngạc nhiên của mọi người.
“Còn đói không?” Lauren hỏi, chỉ vào tô Camila. Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, Lauren khẽ cười, đưa cho cô tô của mình. Thực ra Lauren cũng không cảm thấy đói.
“Không có chi”, Camila vui vẻ cầm lấy tô mỳ từ Lauren. “Cảm ơn, không có chi”, cô lại nói, xúc một miếng lên và cười ngây ngô. Dinah ngồi phía sau, thì thào vừa đủ để Lauren có thể nghe thấy. ‘Yêu rồi, yêu rồi’. Lauren không nói gì, lòng thầm trách mấy cô bạn thật xấu xa.
Suốt bữa ăn, Camila thỉnh thoảng đưa tay lên gãi đầu khó chịu. Lauren thấy điện thoại mình rung lên, có một tin nhắn mới trong cuộc trò chuyện nhóm.
[6:58 – Ally] Cậu ấy cần phải tắm.
Lauren liếc nhìn Camila và cắn môi, hèn gì nãy giờ cô gái nhỏ hơi nhăn nhó cau mày.
[6:59 – Dinah] Tớ vote 1 phiếu cho Lauren.
[6:59 – Lauren] Tớ không tắm cho cậu ấy đâu!!
Lauren quay sang lườm Dinah lúc này đang lè lưỡi trêu cô.
[7:00 – Ally] Cậu không cần phải làm thế. Chỉ cần ngồi đó để cậu ấy không bị sợ khi ở một mình thôi.
[7:00 – Normani] Dinah và tớ sẽ dẫn cậu ấy đi mua sắm vào ngày mai. Chúng tớ không phải đi học và cậu biết đấy, Camila cần mua đồ để mặc hằng ngày chứ.
[7:01 – Ally] Quyết định vậy đi.
[7:01 – Lauren] Ô kê. Tớ sẽ làm. Nhưng đồng nghĩa là Dinah phải nấu ăn hết tuần này. Và rửa chén hộ tớ nữa.
[7:02 – Dinah] Cax, quá đáng.
Lauren phì cười hả dạ, cô quay sang lè lưỡi trêu Dinah.
Camila đặt tô xuống trước mặt một cái ‘cốc’, cố thu hút sự chú ý của Lauren.
“Xong rồi hả?” Lauren hỏi, đứng dậy và lấy cái tô bẩn bỏ vào bồn. Camila gật gù, rón rén theo sau.
Lauren không biết phải mở lời thế nào, cô đứng đó hồi lâu, chợt nghĩ Camila cũng chẳng để bụng, hơn nữa cô chỉ là ở cạnh bên lấy lệ, nên không ngần ngại nói thẳng. “Cậu phải tắm tối nay đó”.
Camila nghiêng đầu sang một bên giây lát trước khi nhận ra Lauren đang nói gì. “Ừ”, cô gật đầu một cái, môi nở một nụ cười dịu dàng. “Cậu tắm chung với tớ chứ?”
Lauren như mắc xương trong họng, cô nghe rõ mồn một tiếng phì cười khúc khích vang lên từ phòng khách phía sau. “Không, điên à. Tớ chỉ ngồi đó trong khi cậu tắm”, Lauren giải thích, không hiểu sao bản thân lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Camila chỉ gật gù và nắm lấy tay cô lôi đi.
“Lẹ lên Lolo”, Camila hối thúc, kéo cô gái tóc đen về phía cầu thang. Lauren phải chạy nhanh theo để tránh bị té.
“Vui vẻ nhé!” Normani gọi theo sau. Lauren cố chạy nhanh lên lầu trước khi lại nghe thấy tiếng cười đùa mỉa mai. Thật vậy, ba cô bạn bùng một trận cười thật lớn khi Lauren đã ra khỏi tầm mắt.
-----------------------------------
“Cậu biết tắm, phải không?” Lauren vừa đi vừa hỏi.
Camila nhìn chăm chú phòng tắm một vài giây, rồi gật đầu.
“Ừ. Tom dạy tớ”, Camila hồn nhiên nói, cô bước đến mở chốt vòi sen. Nước bắn ra khỏi vòi phun, cô đưa tay hứng lấy.
“Lạnh”, Camila thì thầm, vặn nhỏ chốt lại và đưa tay ra hứng tiếp.
“Ấm”, lúc này cô dường như đã vừa ý, liền gật đầu hạnh phúc.
Lauren trở nên hoài nghi khi Camila đề cập đến ‘Tom’, nhưng cô quyết định sẽ hỏi sau, vì thấy rằng Camila đang vui vẻ đi tắm, hỏi ra chỉ tổ mất thời gian, vả lại đây chưa phải lúc để hỏi han một chuyện cần phải mất thời gian để suy nghĩ.
“Được rồi, cậu cởi đồ và đứng sau rèm cửa tắm, và tớ sẽ ở ngay đây, được chứ? Tớ cần phải lấy cho cậu cái khăn tắm và bộ đồ ngủ”, Lauren hất mặt về vòi sen.
“Đồ của Lolo?” Camila hỏi với một nụ cười ngượng ngùng.
Lauren thở dài, khẽ gật đầu.
“Ừ, nếu cậu không chê”, cô nói. “Tớ sẽ quay lại”.
Camila vẫy tay với Lauren đang bước ra khỏi phòng “Buổi tối vui vẻ!”.
Lát sau, Lauren quay trở lại với chiếc khăn tắm và quần áo sạch trên tay. Camila tắm dưới vòi sen, còn Lauren thì ngồi xuống một góc nhà vệ sinh.
“Happy birthday to you,
Happy birthday to you…”
Cô gái nhỏ thì thầm ngân nga, chà xà bông lên tóc như thể trước đây đã có ai dạy cô tỉ mỉ như vậy. Lauren nhướn mày từ bên kia chiếc rèm.
“Đó là bài hát duy nhất cậu biết sao?”
“Nó là bài hát hay”, Camila trả lời. Cô đung đưa dưới dòng nước đang chảy xuống và lấy tay vuốt mặt, rửa sạch hết xà bông đang chảy hai bên má. Ally đã đưa Camila chai dầu gội hai trong một của cô, vừa gội vừa xả để tiện lợi hơn.
Lauren đưa tay lên vuốt tóc, cố tán gẫu cho quên đi thời gian. “Nhưng nó lặp đi lặp lại hoài một câu”.
“Phải”, Camila nghiêng đầu, sau khi thấy rằng dầu gội và dầu xả đã không còn vương trên tóc, cô tắt nước. “Xong rồi, Lolo”….
Lauren đứng dậy, “Được rồi”, cô đưa Camila chiếc khăn thông qua nóc rèm. “Quần áo của cậu treo trên đằng kia, lau khô rồi hãy mặc vào. Tớ sẽ đứng ngoài sảnh, được chứ?”
“Được”, Camila gật đầu một cái.
Lauren chán nản bước ra khỏi phòng. Chiếc điện thoại lại rung lên trong túi.
[7:32 – Dinah] Yêu rồi.
Lauren đã quá quen với tính tình Dinah, cô gái ấy luôn nghịch ngợm khiến người ta khó xử chỉ muốn độn thổ. Trước đây có một lần, Lauren được một anh lớp trên giúp nhặt đồ đánh rơi, chuyện cũng chẳng có gì, thế mà Dinah suốt đường đi cứ chọc ghẹo, luyên thuyên mãi không thôi.
Lauren quăng điện thoại lên giường, nằm im suy nghĩ, lát sau nghe tiếng ‘cốc cốc’ vang lên từ phía hành lang.
Đó là giọng Camila, cô gái nhỏ đứng ở cửa với một gương mặt mệt mỏi, nhưng vẫn nở một nụ cười. Cô đưa tay dụi mắt, ngáp một cái rõ dài.
“Ai đó?”
Lauren vặn người, nhìn ra phía cửa. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, Camila đứng trước cửa, ánh đèn vàng trong phòng hắt xuống, trong ánh sáng lờ mờ, cô đứng đấy tựa như một bông hoa lan trên cành, cách xa như vậy, nhưng Lauren vẫn thấy được đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu long lanh của cô nhìn mình.
Trong lòng Lauren rối bời, nhất thời không nói được gì. Vừa lúc Camila đang bước chậm rãi vào phòng, tóc cô rối và chưa khô, cuộn thành một bó quét sang một bên vai. Lúc này Lauren mới nói: “Cậu muốn tớ chải tóc không?”.
Cô gái nhỏ đương nhiên thích thú, ánh mắt sáng lên trong vắt như gương. Cô nhảy lên giường, nhớ ra cái lần Lauren cũng chải tóc cho cô, trong căn phòng này. “Ừ. Cậu làm cho tớ đẹp”.
“Cậu lúc nào chẳng đẹp”. Lauren nói khẽ.
“Cũng giống như cậu?”
Camila quay đầu lại nhìn, bắt gặp đôi mắt xanh đang mở to, Lauren chần chừ không nhúc nhích, lát sau chỉ nghe cô nói: “Ngồi ngay ngắn lại”.
Chẳng hiểu sao Camila từ lúc đó cũng ngồi im không nói, khiến Lauren nhớ đến chiều hôm ấy, trời âm u bão bùng, gió thổi mạnh những chiếc lá thu bay, cô dắt tay Camila từng bước, từng bước đi ra khỏi bìa rừng. Cô gái nhỏ theo sau cũng lặng im không nói, chỉ lê bước cố đi thật nhanh. Chuyện như chỉ vừa xảy ra mới hôm qua, lại như cách xa cả mấy năm, từ lần đầu gặp Camila đến giờ, cách lâu như vậy, ở giữa nhiều người như thế, nhiều chuyện như thế, rốt cuộc hai người đã ngồi đây, Lauren cẩn thận chải tóc cho Camila.
Những nút rối trên tóc đã được gỡ xong, Lauren khẽ đưa tay lên vuốt mái tóc bồng bềnh như mây trước mặt. Có một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, mùi hương hoa anh đào Purité của Pháp, dịu nhẹ toả hương trên mái tóc đen tuyền óng ánh.
Buổi tối mùa thu trăng sáng bên ngoài cửa sổ, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe văng vẳng tiếng người nói xa xa, tiếng gió thổi cành hoa bằng lăng trước cửa lay động, Lauren không muốn động đậy, dường như mơ màng ngồi đó, tình nguyện cứ ngồi mãi như thế.
Chợt Camila lên tiếng hỏi, “Âm nhạc?”
Cô quay người lại phía sau, nhìn thấy Lauren định đưa tay lấy điện thoại, cô choàng tay ôm lấy bên hông Lauren. “Không phải, âm nhạc của Lolo”.
Đôi mắt xanh mở to cùng hàng mi dài cong vút, dường như đang bất động, Lauren nhận ra Camila thích nghe mình hát, trong lòng chần chừ. Đã nhiều năm qua, Lauren không hát cho ai nghe, từ lần đầu tiên vào cuối xuân năm ấy, cô đi thăm bà đang bệnh nặng, cô học được một khúc nhạc trên lớp, hát cho bà nghe. Ai ngờ, đó là lần đầu bà nghe cô hát, và cũng là lần cuối cùng.
Lauren định từ chối, bên tai chỉ nghe tiếng gió lạnh lẽo thổi, thấy ánh mắt đen láy trong sáng của Camila phản chiếu hình bóng của mình, trong nụ cười tràn ngập sự say đắm, cô chỉ ậm ừ.
“Được, nhưng tớ sẽ hát bài gì đó không tệ như Happy Birthday”, cô khẽ đùa.
“Không có chi”.
“Haha”, Lauren cười lớn, thầm mặc định ‘không có chi’ đó là lời cảm ơn, cũng không biết Camila cảm ơn mình vì điều gì, cô nhận ra có lẽ bản thân mình mới là người phải cảm ơn cô gái nhỏ ấy. Trong lòng Lauren thầm nghĩ, cô nợ Camila vô vàn lời cảm ơn.
“Xem nào”, Lauren suy nghĩ một lúc, rồi ngân nga hát.
“And how would you know?
When everything around you's bruised and battered
Like the cold night storm.
And who would you turn to?
Or hide a ghost, a shadow at the most, would you tell me so?
Cause I, I adore you so
When it all comes clear, when the wind is settled, I'll be here, you know.
Cause you said ours were the lighthouse towers
The sand upon that place
Darling I'll grow weary, happy still
With just the memory of your face
Gracious goes the ghost of you
And I will never forget the plans and the
Silhouettes you drew here and
Gracious goes the ghost of you
My dear,”
“Và phải làm sao để em biết được?
Khi mọi thứ xung quanh em đổ vỡ tan tác,
Như khung cảnh sau cơn bão tố trời đêm.
Và em sẽ nương nhờ bờ vai ai?
Hay một mình chịu đựng những nỗi đau với bóng đêm đang độ đen tối nhất, em sẽ cho anh biết chứ?
Vì anh, anh rất thương em
Một mai khi bầu trời quang đãng trở lại, khi cơn cuồng phong kia qua đi, anh sẽ ở đây, em biết đấy.
Bởi em từng nói chuyện đôi ta như những ngọn hải đăng
Cùng với cồn cát hiên ngang giữa biển khơi bao la
Nàng ơi, anh có thể nếm trải những cảm xúc tuyệt vọng lẫn hạnh phúc,
Chỉ bằng cách mường tượng ra gương mặt em
Sự duyên dáng nào, anh cũng thấy thấp thoáng dáng em
Và anh sẽ không bao giờ quên những hoài bão,
Những ước mơ em khắc trên giấy mỏng này
Sự duyên dáng nào cũng phảng phất bóng hình em
Người anh yêu ạ,”
Lauren ngồi im một lúc, Camila quay người lại, hai người mặt đối mặt với nhau. Cô gái nhỏ đưa tay đặt lên môi Lauren, khẽ thì thầm.
“Đẹp tuyệt”.
Cô lướt đầu ngón tay trên môi Lauren chậm rãi. “Lolo”. Camila khẽ thì thầm, nói rồi thu tay về, hôn lên những đầu ngón tay, rồi lại lướt dọc lên má Lauren. Những cử chỉ bất chợt của Camila khiến Lauren bồn chồn, giống như có một luồng gió lạnh thổi đi khắp người, cô thoáng rùng mình.
Camila chỉ cười, rồi ngáp một cái rõ to, đưa tay về dụi mắt.
“Cậu đã buồn ngủ chưa?” Lauren hỏi, mặc dù biết rõ vẫn còn sớm để ngủ, mọi ngày cô hay thức khuya, nhưng vì bất chợt rối loạn không biết nói gì, đành hỏi ra một câu quái gở như vậy. Camila lẳng lặng không nói, chui vào trong chăn nằm cuộn người lại.
Lauren thấy dáng vẻ cô như một đứa con nít đang ngủ, không kìm được nói đùa một câu. “Tớ đoán giường của Dinah giờ đã chìm vào quá khứ rồi nhỉ”.
“Tớ thích giường của Lolo”, khoé miệng Camila hơi nhếch lên, đưa tay kéo Lauren, giục cô mau chóng đi ngủ. Lauren nằm xuống. Vừa hay lúc đó, Camila gác chân lên Lauren, nép mình vào người cô.
“Không có chi, Lolo. Chúc ngủ ngon, Lolo”, Camila thở dài khẽ khàng, rúc vào hõm cổ Lauren, thì thầm.
“Chúc ngủ ngon”, Lauren khẽ nói, đưa tay ra tắt chiếc đèn bàn đặt sát giường. Khi căn phòng tối sầm lại, Lauren nằm xuống, kéo chăn lên che kín người.
“Cảm ơn cậu, Camila”.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top