Chap 13
Lauren suốt đêm ngủ rất ngon vì biết rằng sáng hôm sau cô không có tiết học nào cả. Dù vậy, tất cả các cô bạn khác đều phải đến trường, nên chỉ có cô và Camila trong nhà.
“Lolo”, Camila thì thầm, khẽ khẩy tay Lauren nhẹ nhàng.
“Lolo, nhìn kìa”.
Lauren ngáp ngắn ngáp dài dụi mắt và xem đồng hồ. Cô thức sớm hơn mọi ngày.
Cô gái nhỏ ngồi đó trên cạnh giường, mắt nhìn đăm chiêu qua cửa sổ chỉ cách đó một vài bước chân. Gương mặt cô khoan thai mà bình yên, Lauren muốn đưa tay ra vuốt ve đôi lông mày thanh tú của cô, dường như cô gái nhỏ này rất yêu bình minh.
Nghe thấy tiếng động, Camila quay người sang với một nụ cười tươi rói trên mặt.
“Nhìn kìa, Lolo, nhìn lên bầu trời”, cô kêu vang, chỉ về cửa sổ.
Lauren bật cười khi thấy sự hào hứng của Camila sáng hôm đó. Rèm cửa trong phòng đều kéo nửa vời, những quả bông nhỏ ở chân rèm khẽ đung đưa trong gió, khắp phòng tĩnh lặng đến nỗi nghe thấy cả hơi thở yếu ớt của cô, chậm rãi ổn định, âm thanh đó khiến người ta thấy bình yên.
Lauren chồm người dậy và mở to đôi mắt đầy thán phục khi cô thấy những gì Camila đang nhìn: một bầu trời của buổi lê minh cuối thu.
“Thật đẹp”, Lauren thì thầm.
Bình minh hôm đó đẹp đến kinh ngạc. Trên trời hằn một màu xanh ngắt, phía đông có những đám mây sẫm màu bao lấy mặt trời. Mây qua đi, mặt trời chiếu soi một vệt cam sáng giữa không trung, cả bầu trời như một bản phẩm màu của thiên nhiên, hùng vĩ mà không kém thơ mộng. Nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào căn phòng những đốm màu lấp lánh. Nắng sớm cuối thu, mong manh như có như không, qua cửa kính nhen lên chút ấm áp.
Nếu bầu trời cứ mãi đẹp như thế này mỗi ngày thì tốt biết mấy. Lauren sẽ không ngần ngại mà dậy sớm, cô chỉ cần có một lí do.
Camila ngồi đó ngây người:
“Đầy màu sắc”.
Cô nhìn Lauren với một nụ cười thật đẹp.
Lauren nghe thế liền nảy ra một ý tưởng. Cô đưa tay lên vuốt lại mái tóc đang rối bời buổi ban mai thức dậy rồi vội đứng lên.
“Tớ đi lấy cái này, được chứ? Tớ sẽ quay lại ngay”.
Camila quay sang đầy lo lắng. Cô đưa ngón út ra mà nhìn Lauren.
“Hứa chứ?” cô hỏi.
“Đương nhiên rồi”, Lauren cười và nghoéo tay. Cô gái mắt xanh chỉ ra ngoài cửa sổ. “Cậu thấy chiếc xe đen ở đấy không, kia kìa?”.
Camila gật đầu.
“Tớ phải vô trong đó lấy cái này, nhưng tớ sẽ quay lại ngay”.
“Okay”, Camila cười khẽ. Cô đứng dậy và đặt lòng bàn tay lên cửa sổ.
“Tớ sẽ ở đây vẫy chào cậu”.
Lauren cười khúc khích, cô gái nhỏ này thật đáng yêu làm sao.
“Tớ sẽ chào lại”.
Camila vẫn dõi mắt nhìn theo Lauren ra khỏi phòng, và cô gái mắt xanh nhanh chóng bước xuống cầu thang của toà nhà.
Thường khi, Lauren không bao giờ ra khỏi nhà mà mặc đồ ngủ cả. Nhưng Camila đã khiến cô làm những chuyện điên rồ như vậy, và dường như chỉ có Camila mới có thể khiến Lauren không cảm thấy phiền khi mặc đồ ngủ chạy lon ton ra đường.
Khi vừa đến chỗ đậu xe, Lauren lập tức nhìn lên, cố tìm xem liệu cô có thể tìm thấy cửa sổ của căn nhà không. Cô chú ý đến một hình bóng trắng đang vẫy tay chào mình và cười khúc khích, cô vẫy tay chào lại Camila từ dưới đất như một đứa trẻ.
Chắc chắn rằng nhìn Lauren lúc ấy cứ như một người điên vừa trốn trại, nhưng cô có tâm trạng đâu mà nghĩ ngợi nữa. Cô cuối cùng cũng lên xe và bật yên ghế sau, gom hết giá vẽ và màu mà cô mượn được từ giáo sư của mình lại rồi khoá xe, chạy nhanh lên nhà.
Cửa đã mở sẵn tự lúc nào. Lauren cười thầm khi thấy Camila đang đứng phía trong đợi cô.
“Tớ thấy cậu! Cậu vẫy tay!” Camila ríu rít hí hửng.
Lauren gật đầu và bước vào trong nhà. Cô đi thẳng đến gần cửa sổ ở phòng khách và bắt đầu dựng giá. Camila theo sát phía sau.
“Cái gì vậy?” Camila hỏi. Cô cúi xuống và nhặt một chiếc cọ vẽ, quét qua quét lại trước mặt Lauren. Cô gái mắt xanh nhanh chóng lấy lại và cười.
“Cọ vẽ của tớ”, cô đặt chiếc cọ lên khung đỡ rồi bắt đầu mở những tuýp màu và trộn những giọt nhỏ lại với nhau để trộn màu cần vẽ. Camila quan sát trong kinh ngạc.
“Cậu đang vẽ?”
Lauren gật gù:
“Tớ đang vẽ bầu trời”, cô chỉ ra ngoài cửa sổ và rồi chỉ xuống bảng màu.
“… Để không bỏ lỡ nó”.
Camila vỗ tay hào hứng. Cô đứng sau lưng Lauren, quan sát trong khi cô gái mắt xanh trộn đều nào những màu cam, hồng, vàng… cho bức tranh của mình.
“Đẹp tuyệt” Camila thì thầm, cô bị mê hoặc bởi những gì Lauren có thể vẽ với chiếc cọ. Cô gái mắt xanh khẽ cười và nhúng cọ vẽ vào màu cam đất, vuốt nó dọc theo bản vẽ, cuối cùng kết thúc với nhiều vệt ở đáy tranh sơn dầu.
Khi cô nhìn lại lên cửa sổ, có một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện. Điều đó khiến cô nhớ lại lúc ở công viên khi Camila hái những bông hoa cúc cô đang phác thảo. Lauren cắn môi, mọi thứ đã đi qua như hàng thế kỉ, đến bây giờ cô có thể nhìn bóng dáng ấy bằng một ánh mắt thật trìu mến.
Không nghĩ thêm gì, cô cúi xuống và lấy thêm màu vẽ. Nhanh chóng, bóng dáng nhỏ của Camila đã xuất hiện ở giữa bức tranh sơn dầu, với lòng bàn tay dang rộng. Thực ra, Camila đặt tay đối diện tấm kính, nhưng trong bức vẽ, cô đang dang tay và chạm vào vầng thái dương đẹp đẽ.
“Happy birthday to you,
Happy birthday to you”,
Camila nhẹ nhàng ngân nga. Lauren ngước dậy từ bức vẽ và trêu chọc.
“Cậu không biết hát bài khác sao?”
Camila quay lại nhìn Lauren và nghiêng đầu sang một bên. Lauren khẽ cười, cô ra hiệu cho Camila bước đến. Cô gái nhỏ cười tươi đứng nhìn trong khi Lauren lướt điện thoại. Cô gái mắt xanh bước đến chiếc loa và cắm điện thoại vào, nhấn nút khởi động. Mắt Camila rộng mở khi âm nhạc bắt đầu lan toả khắp nhà.
“Screen falling off the door, door hanging off the hinges
My feet are still sore, my back’s on the fringes
We tore up the walls, we slept on couches
We lifted this house, we lifted this house”
“Tấm mành lìa khỏi cửa, chiếc bản lề cũng lung lay
Đôi bàn chân anh đau nhức, lưng anh quá mỏi mệt
Chúng ta đập vỡ bức tường rồi ngủ trên chiếc đi văng
Chúng ta đã huỷ hoại căn nhà rồi em ơi”
Lauren hát theo bài ca, làm Camila cười khúc khích. Cô gái mắt xanh lấy chiếc cọ vẽ và tưởng tượng nó như là chiếc micro.
“Fire – crackers in the east, my car parked south
Your hands on my cheeks, your shoulder in my mouth
I was up against the wall, on the west mezzanine
We rattle this town, we rattle this scene”
“Pháo nổ phương đông, xe anh đậu phía nam
Đôi tay em đặt trên gò má anh, anh cắn vai em
Anh đã bỏ cuộc, trên căn gác lửng phía tây
Chúng ta la lối kinh động khắp thị trấn, chúng ta kinh động vạn vật”
Camila cười to hơn khi Lauren vô tình bôi màu cam lên mũi. Cô gái mắt xanh cố liếc mắt xuống nhìn vết màu đến nỗi đỏ hoe mắt, làm cả hai bật cười nhiều hơn. Lauren nhún vai và tiếp tục hát.
“O, Anna Sun!
O, Anna Sun!”
Camila vẫn đứng bên giá vẽ, Lauren đưa tay ra hiệu cho cô đến gần. Cô gái trẻ bước đến, cô hơi nghiêng đầu. Lauren nắm tay cô và kéo gần hơn, đặt cọ vẽ xuống và xoay Camila vòng tròn.
“What do you know? This house is falling apart,
What can I say? This house is falling apart.
We got no money, but we got heart,
We’re gonna rattle this ghost town,
This house is falling apart.”
“Em biết gì không? Căn nhà này sắp tan tành rồi,
Biết nói gì đây? Căn nhà này sắp trở thành hoang phế.
Chúng ta không có tiền, nhưng có trái tim,
Chúng ta sẽ khiến cái thị trấn ma quỷ này phải kinh động,
Căn nhà này sắp tan tành rồi”.
Cả hai cô gái cười khi bài nhạc vẫn tiếp tục phát. Camila lấy cọ vẽ và đặt một dấu chấm lên trán Lauren. Cô gái mắt xanh đáp trả lại, vẽ một dấu chấm màu vàng lên mũi Camila. Cô gái nhỏ há hốc mồm kinh ngạc, cuối cùng cả hai phá lên cười.
“Screen falling off the door, door hanging off the hinges.
My feet are still sore, my back’s on the fringes.
We were up against the wall on the west mezzanine,
We rattle this town, we rattle this scene.
O, Anna Sun!
O, Anna Sun!
What do you know? This house is falling apart
What can I say? This house is falling apart
We got no money, but we got heart,
We’re gonna rattle this ghost town.
This house is falling apart.”
Bài hát kết thúc và hai cô gái ngả người xuống chiếc ghế đệm, ai nấy đều thở hổn hển vì nhảy đùa quá lâu. Camila nhìn sang Lauren cười khúc khích, nhăn mũi khi thấy cô gái mắt xanh nở một nụ cười. Lauren không nhớ được lần cuối cô vui thế này là khi nào. Thật mộc mạc, thật ngây thơ. Cô đã bỏ lỡ nó. Cô từng bỏ lỡ, bỏ lỡ rất nhiều. Camila mang đến một khía cạnh của cô mà cô chưa bao giờ biết mình có được. Điều này giống như một sự mê hoặc lớn nhất kích thích cô.
Lauren nhướn đôi lông mày:
“Thấy không, bây giờ lại nói là nó không hay hơn Happy Birthday đi”.
Camila cười lớn hơn, bắt lấy một cái gối và che mặt lại. Lauren chọc cô:
“Tớ xem như cậu nói có đấy nhé”.
“Cậu thật vui tính” Camila cười khúc khích, nhìn lên cô gái. Tim Lauren đập thình thịch, cô phải quay mặt đi để che giấu đôi gò má đang ửng đỏ của mình. Chỉ có Camila mới có thể khiến Lauren đỏ mặt như thế này mà chính Lauren cũng không tài nào giải thích được.
“Cậu cũng vậy”, Lauren cười, đẩy người đứng dậy.
“Cậu đói không?”
Thấy Camila gật đầu, cô tiếp:
“Tớ sẽ làm món bánh kẹp vậy”.
Lauren nói nhanh làm nhanh, cô tiến thẳng vào nhà bếp, gom những thành phần cần thiết và đặt hết chúng lên kệ. Camila không đi theo, nhưng Lauren biết cô đang ngắm bình minh.
Lauren trộn bột và đổ một lượng nhỏ vào khuông bánh. Lật lại và đặt thời gian.
“Chúng đang được nấu ngay bây gi…” Lauren sững người khi cô bước lại phòng khách và thấy Camila đứng trước giá vẽ với cây cọ trên tay.
“Cậu đang làm gì vậy?” cô hỏi với sự hoảng hốt theo bản năng, rồi lại chạy nhanh đến cô gái nhỏ.
Camila quay lại và chỉ tay vào bức tranh. “Thêm màu hồng”, cô hết ngẩng mặt lên trời rồi lại cúi xuống bức tranh.
Lauren nheo mắt lại, nhìn vào nơi Camila đã vẽ thêm vào một vài vệt màu hồng. Thật ra nó trông không tệ lắm. Cô cứ tưởng Camila đã quét một “lốc xoáy cầu vồng” vào chứ.
“không tệ lắm”, Lauren khẽ cười, lấy cọ vẽ từ Camila và đặt xuống. “Nhưng lần sau, hãy hỏi tớ trước khi cậu vẽ thêm vào thứ gì nữa, được chứ?”
Camila khẽ gật đầu.
“Bánh kẹp?” cô gái nhỏ hỏi, lang thang vào nhà bếp. Lauren cười thật to, không ngờ cô chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác nhanh như vậy. Cô bước theo sau cô gái nhỏ vào nhà bếp.
“Cái này sắp chín rồi”, Lauren xem thời gian trên khuông bánh, lật lại lần nữa và dùng nĩa để lấy bánh kẹp đặt vào dĩa. Rồi cô đẩy chiếc dĩa trượt trên kệ đến cho Camila, không quên lấy kèm theo chai xi – rô.
Camila vỗ tay hào hứng và mở nắp chai xi – rô. Lauren tiếp tục nướng bánh. Khi cô nhìn lại, Camila đã phủ đầy xi – rô vào dĩa, và bây giờ đang ăn bánh kẹp bằng tay. Cô lấy một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
“Vậy tớ đoán là cậu lâu lắm chưa ăn bánh kẹp, huh?” Lauren lắc đầu ngán ngẩm.
Camila vốn vụng về, tay cô đang dính đầy xi-rô, xi-rô nhỏ cả xuống cằm. Nghe Lauren nói vậy cô chỉ cười khúc khích với một cái miệng đầy thức ăn.
Cuối cùng Lauren cũng nướng xong chiếc bánh kẹp của mình. Cô lấy nó đặt lên dĩa và rót một ít xi – rô lên bên cạnh.
“Ai thèm dùng nĩa nữa, đúng hôn?” Lauren nhún vai, bóc lấy một miếng bánh kẹp và chấm vào xi – rô. Camila nhìn cô và cười hí hửng, cố bắt chước theo nhưng không được vì bánh kẹp của cô gái nhỏ đã hoàn toàn chìm ngập trong xi – rô.
Lauren cũng phá lên cười với một cái miệng đầy thức ăn.
Họ kết thúc bữa sáng trong vui vẻ, Lauren đặt hai chiếc dĩa vào máy rửa chén. Cô xem đồng hồ và không khỏi ngăn được tiếng cười to khi nhận ra rằng, nếu Camila không đánh thức cô dậy thì giờ này chắn chắn cô vẫn còn đang ngái ngủ.
“Đây”, cô bước đến bên Camila và lau sạch tay cô gái nhỏ với chiếc khăn ẩm. Cô còn dịu dàng lau xi – rô trên cằm cô gái nhỏ.
“Đẹp tuyệt”, Camila thì thầm, đưa tay lên, cô lướt những ngón tay xuống xương hàm Lauren. Cô gái mắt xanh thoáng rùng mình với sự tiếp xúc này, cô hít một hơi thật sâu.
Camila lại cười tươi và chạy vào phòng khách.
Lauren đứng đấy ngây người ra, rốt cuộc một cử chỉ nhỏ này thôi cũng khiến tim cô đập mạnh như thế sao? Chuyện quái gì đây nhỉ? Cô đứng đó đến khi cảm thấy bình tĩnh hơn rồi mới bước theo sau Camila. Cô ngồi phụp xuống chiếc ghế đệm, từ từ lấy điện thoại trong túi ra.
[9:38 – Dinah] Mọi chuyện thế nào rồi? ;)
[9:43 – Lauren] Tớ không biết cái nháy mắt kia là ý gì.
[9:44 – Dinah] Ủa sao vậy? Cậu còn gì mà không vui chứ, Jauregui.
[9:45 –Lauren] Ừ tệ thật, tớ không vui. Camila mới vừa xả rác đầy trong phòng cậu kìa ;)
[9:45 – Dinah] Trời đựu?!
Lauren trêu Dinah rồi lại nhét điện thoại vào túi, phớt lờ những âm thanh thông báo phía sau. Camila nhích lại gần Lauren và chăm chú nhìn.
“Lolo?”
Lauren quay sang ‘hả?’ một tiếng.
Camila mím môi trong suy nghĩ. Cô gái nhỏ cũng có cơ hội không – phải – lén – lút ghé sát người vào Lauren: “Tớ không muốn bị thương”, Camila thều thào.
Lauren có thể đoán được cô gái nhỏ đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, giọng nói cô ngắt quãng, có đôi chút run sợ.
“Đau?” Lauren hỏi. Cô trở nên lo lắng. “Ai làm cậu đau?”
Cả cơ thể cô gái nhỏ không nhúc nhích, như thể cô đang bị đông cứng. Lauren có thể đoán được Camila đang lo lắng, nhưng phóng lao phải theo lao, cô phải cố hỏi nếu như muốn lấy được câu trả lời từ Camila.
“Camila, cậu đang nói gì thế?”
Camila nghịch đôi bàn tay trong bối rối, cô lắc đầu.
“Đừng. Xấu xa”.
“Cái gì xấu xa?” Lauren cắn môi.
“Tớ”, Camila chỉ tay vào mình, rồi gõ vào ngực.
“Ngu ngốc”.
“Này, đừng nói bản thân như vậy”, Lauren theo bản năng đưa tay kéo Camila lại gần, để cô dựa vào mình.
“Cậu có thể nói với tớ, Camila”.
Camila nuốt nước bọt liên tục và kéo cổ áo xuống nhẹ nhàng. Những ngón tay cô mò mẩm một trong những vết bầm dọc theo cơ thể, cô thoáng rùng mình.
“Tớ không muốn bị thương lần nữa”, cô lẩm bẩm.
“Lần nữa?” Lauren nín thở khi nghĩ đến một khả năng xảy ra loé lên trong đầu.
“Camila, có phải ai đó đã làm tổn thương cậu?” cô quan sát thấy đôi tay của Camila lạnh ngắt, đôi mắt cô gái nhỏ đảo quanh căn phòng như thể sợ rằng ai đó có thể nghe thấy.
“Phải”, Camila gật gù, nhưng không nhìn thẳng vào Lauren. Cô gái lớn tuổi lướt những ngón tay dọc theo cánh tay Camila để trấn an cô.
Lauren hít một hơi thật sâu và cố gắng chọn lọc những từ ngữ thật cẩn thận để nói.
“Có phải người làm tổn thương cậu… gây ra những cái này?” Lauren hỏi, chỉ vào những vết sẹo trên bụng Camila, nơi áo cô bị kéo lên để lộ ra. Cô gái nhỏ nhanh chóng hạ xuống để che những vết sẹo và lưỡng lự gật đầu.
Suy nghĩ về ai đó đã tổn thương Camila như vậy khiến máu Lauren sôi lên, nhưng cô buộc bản thân phải giữ bình tĩnh vì không muốn làm Camila kinh động. Cô dành vài giây để bình tĩnh lại trước khi tiếp tục hỏi.
“Cậu có thể nói tớ biết là ai không?”
Cô thấy hơi thở Camila trở nên gấp gáp nên vội nắm bàn tay nhỏ nhắn của Camila, hi vọng rằng cô sẽ không làm cô gái nhỏ sợ hãi với những điều ‘bí mật’.
Một khoảnh khắc im lặng thật lâu qua đi.
“Tommy xấu xa”, Camila thì thầm.
Lauren suýt nữa không hiểu được Camila nói gì. Tommy. Cái tên nghe thật quen. Tommy. Tom. Tom Maverick. Một trong những người bạn làm ăn của bố cô. Cậu của Camila.
Lauren ngồi thẳng dậy và nắm lấy đôi tay Camila.
“Camila, cậu có thể cố gắng nói hết cho tớ những gì cậu nhớ được không?”
“Xấu xa. Ngu ngốc”, Camila lắc đầu và kéo tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Lauren.
“Tớ thật tệ. Nó đau. Ông ta làm đau”, giọng Camila lí nhí, nước mắt đã nhoè hết đi trong đôi mắt ưu phiền. Lauren lập tức dừng lại, cô nghĩ rằng hôm nay thắc mắc như vậy là quá đủ rồi.
“Được rồi, được rồi, thôi nào”, Lauren thì thầm, không đợi trả lời trước khi kéo Camila vào vòng tay.
“Chúng ta không cần phải nói về nó ngay bây giờ”.
Camila không khóc, nhưng Lauren có thể biết được cô đang sợ hãi, bởi đôi tay cô đang run rẩy.
“Tớ sẽ không để ông ta làm cậu đau lần nữa, được chứ?” Lauren đặt một nụ hôn phớt lên mái tóc Camila, xoa lưng cô gái nhỏ.
“Tớ đã ở đây với cậu. Cậu an toàn rồi”.
“Hát?” Camila nghiêng đầu nhìn Lauren đầy hi vọng. Cô gái lớn tuổi đưa tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt Camila và cắn môi.
“Chỉ riêng cho cậu”, Lauren thở dài. Cô ghét phải hát trước nhiều người, chắc cũng bởi vì kí ức đau lòng lúc nhỏ với bà, một phần nữa cũng bởi bố mẹ cô thường bắt cô theo học lớp luyện thanh trong khi cô muốn vẽ hơn.
Nhưng bây giờ, Lauren thầm cảm kích điều đó, nếu như giọng hát cô bằng cách nào đó có thể làm Camila nhẹ lòng.
“What day is it? And in what month?
This clock never seemed so alive.
I can’t keep us and I can’t back down,
I’ve been losing so much time.
Cause it’s you and me and all of the people,
With nothing to do, nothing to lose.
And it’s you and me and all of the people,
And I don’t know why I can’t keep my eyes off of you.
All of the things that I want to say,
Just aren’t coming out right.
I’m tripping on words, you got my head spinning,
I don’t know where to go from here.
Something about you now,
I can’t quite figure out.
Everything she does is beautiful,
Everything she does is right.
Cause it’s you and me and all of the people,
With nothing to do, nothing to lose.
And it’s you and me and all of the people,
And I don’t know why I can’t keep my eyes off of you.”
“Hôm nay là ngày nào? Là tháng mấy?
Chiếc đồng hồ này dường như đã chết.
Anh không thể níu lại mà cũng chẳng thể buông tay,
Anh đã mất rất nhiều thời gian rồi.
Vì anh và em, và tất cả mọi người chúng ta,
Đều không biết phải làm gì và không có gì để mất.
Đó chính là anh và em, và mọi người trên thế giới này,
Anh không biết vì sao, anh không thể dời mắt khỏi em.
Những gì anh muốn nói,
Lại không thể nói nên lời.
Anh như nghẹn lời, em đã làm tâm trí anh rối bời,
Và anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Có những điều gì đó về em,
Mà anh không hiểu hết được.
Mọi thứ em làm thật đẹp!
Mọi thứ em làm đều đúng đắn!
Vì anh và em, và như cả thế giới này,
Không có gì để làm và cũng không có gì để mất.
Và anh và em, và như cả thế giới này,
Anh không biết vì sao, anh không thể nào dời mắt khỏi em.”
Lauren khẽ thở dài khi cô hát xong, để ý thấy Camila đã bình tĩnh hơn đáng kể. Cô gái nhỏ ngẩng mặt dậy và mỉm cười.
“Tuyệt vời, Lolo”, cô thì thầm. Camila đặt ba ngón tay trên môi Lauren và ngắm nghía đôi mắt xanh của cô.
“Đôi mắt đại dương”, cô thều thào, dựa gần hơn và nhìn chăm chăm vào đôi mắt ấy. Tim Lauren đập nhanh.
Camila chỉ cười khúc khích và cuộn người lại cạnh bên Lauren. Cô gái lớn tuổi thắc mắc liệu Camila có biết cô mang lại cảm giác lạ lẫm này không. Lauren chợt nhớ đến những gì cô gái nhỏ đã nói đêm trước, về việc muốn hôn cô.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Camila cố hôn cô? Lauren có để cô làm vậy không? Cô gái mắt xanh thở dài và nhìn thơ thẩn lên trần nhà. Cô có thể sẽ phải thừa nhận rằng, cô có cảm giác với Camila. Ôi trời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top