Chương 10: Cảm giác quen thuộc khó hiểu
Chương 10: Cảm giác quen thuộc khó hiểu
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, mưa tạnh trời quang, Vương Già liền giục mọi người lên đường.
Nhị tiểu thư Lưu gia đêm qua được Thu Mộng Kỳ ra tay cứu giúp, lúc này nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Cô tự biết thân phận hai người chênh lệch muôn trùng, lại sợ chọc giận hai tên sai dịch Ngô Thông và Lý Đạt, nên không dám tiến lên nói chuyện, chỉ cúi đầu, ẩn mình trong đội ngũ để giảm bớt sự hiện diện.
Vương Già thúc ngựa tiến lại, hướng về phía Ngô Thông và Lý Đạt mà nói: "Các ngươi, đổi chỗ với Diệp Thất và Hứa Đại Thụ, sang trông coi năm người bên kia."
Ngô Thông vừa nghe xong, lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Áp giải phạm nhân vốn có quy định: đối với trọng phạm hay những kẻ có mức độ nguy hiểm cao thì phải tách riêng, hai sai dịch áp giải một người. Nay Tô, Lưu hai nhà cùng với người nhà đi theo đông đúc, sai dịch lại không đủ, thêm nữa những nữ quyến này thường sẽ không bỏ trốn, cho nên đều bị xâu lại thành từng nhóm năm người hoặc mười người để canh giữ. Trước khi khởi hành đã sắp xếp rõ ràng sai dịch nào phụ trách canh giữ phạm nhân nào.
Ngô Thông và Lý Đạt vốn đã sớm đút lót cho quan sai phụ trách phân công để được chia việc canh giữ Lưu Ngạc. Thế nhưng nay đã hơn mười ngày trôi qua, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, vậy mà Vương Già lại bất ngờ điều bọn họ sang canh giữ kẻ khác, làm sao không khiến trong lòng bọn họ hoảng hốt cho được.
"Thế nào, lời ta nói giờ không còn tác dụng nữa sao?" Vương Già thấy hai người không nhúc nhích, liền nổi giận.
Hai kẻ này khoác lên mình thân phận sai dịch, hôm qua ngấm ngầm đem thái tử ra làm cái cớ, nhưng lại không đưa ra được thái tử chiếu lệnh, cũng không có tín vật nào khác, ngay cả vị tiểu huyện lệnh cũng đã hoài nghi thân phận bọn chúng. Giờ mà đối đầu với Vương Già, dẫu có giở lại trò cũ, e rằng cũng sẽ rơi vào kết cục giống như tối qua. Đến lúc ấy, việc thái tử giao phó chưa xong, ngược lại chuyện bí mật bọn chúng phải làm lại bị phơi bày sạch sẽ. Nếu để truyền ra ngoài, e rằng có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ mà chém.
Nếu còn khoác thân phận sai dịch, thì phải vô điều kiện nghe theo sự sắp xếp của Vương Già, bằng không chính là không muốn làm nữa.
Các sai dịch khác cũng đã nghe chuyện tối qua, trong số này có vài kẻ thường xuyên theo Vương Già, hiểu rõ tính khí của hắn, liền khoanh tay đứng một bên xem náo nhiệt.
Lại có một nhóm khác là lần đầu đi làm nhiệm vụ cùng Vương Già, chỉ cảm thấy hắn đúng là chuyện bé xé ra to. Kẻ nào áp giải nữ phạm nhân mà trong lòng không ôm chút tà niệm, những tham quân khác thì toàn nhắm một mắt mở một mắt, có kẻ thậm chí còn biết hưởng lạc hơn người. Thế mà riêng vị Vương Tham quân này, suốt ngày cứ đen mặt, nhìn cái này không thuận mắt, nhìn cái kia cũng chướng tai, đi theo hắn ra ngoài đúng là xui xẻo tám đời, chẳng vớt vát được chút lợi lộc gì, toàn rủi với đen.
Nhưng dù bản thân không kiếm chác được gì, bọn họ cũng chẳng thể chịu nổi khi thấy kẻ khác được lợi.
Thấy Ngô Thông và Lý Đạt bị Vương Già thúc ép đổi chỗ, từng tên liền nhao nhao tỏ vẻ hả hê.
Ngô Thông chịu đựng ánh mắt của mọi người, rón rén tiến lại gần Vương Già, cẩn trọng nói: "Vương đầu lĩnh, có phải ngươi nhầm lẫn rồi không? Ta với Đạt Tử đang làm tốt lắm, sao lại phải điều đi canh bọn cường đạo kia? Hơn nữa, trước khi khởi hành, chúng ta đã nói rõ với Ngô tham quân rồi, nhóm của Lưu Ngạc là do hai huynh đệ ta trông coi riêng, sao bây giờ lại thay đổi?"
"Đều là áp giải phạm nhân, áp giải ai chẳng như nhau. Còn không mau đi, chậm trễ hành trình, đến lúc đó trên có lệnh trách phạt xuống, không ai gánh nổi đâu."
Một chiếc mũ to tướng úp thẳng xuống, sắc mặt Ngô Thông lập tức biến thành màu gan heo.
Hắn không biết Vương Già thật sự vì chuyện tối qua mới điều động, hay là vì nguyên nhân khác. Hiện giờ đối tượng bọn họ phụ trách vốn dĩ đã được sắp xếp thẳng từ bên trên trước khi xuất phát, không cần bọn họ phải tự lo lót gì cả. Nếu bây giờ lại bắt bọn họ phải tái lo lót cho Vương Già, thì vừa không có tiền đưa ra, lại càng không cam tâm nhận cái thiệt thòi này.
Hết cách, Ngô Thông đành phải kéo theo Lý Đạt đi tới nhóm giang dương đại đạo* kia.
*giang dương đại đạo: thổ phỉ lớn cướp cả trên sông biển và đất liền
Diệp Thất và Hứa Đại Thụ thấy bọn họ đi qua thì hí hửng chạy lại, bám ngay gần xe giam của Lưu Ngạc, miệng không ngừng giục giã mọi người nhanh lên đường.
Các sai dịch khác thấy vậy, liền hiểu chuyến này chẳng vớt vát được gì, đành lặng lẽ đè nén những toan tính giấu trong lòng xuống.
Ngô Thông hai người đi đến một nhóm khác, trong lòng mang theo tức giận, cầm roi hung hăng mà hành hạ mấy tên giang dương đại đạo một trận, khiến vang lên một trận kêu thảm liên tiếp. Nhưng cũng có vài kẻ cứng cỏi chịu được đòn, ngược lại còn chế giễu hai người 'trộm gà không thành lại mất nắm gạo.' Tức đến mức Ngô Thông vung roi càng thêm hăng, hai bên quan và phạm náo loạn suýt đánh nhau, cuối cùng vẫn là Vương Già ra mặt, mắng cho một trận rồi mới dừng lại.
Đi phía sau, Thu Mộng Kỳ nhìn thấy tất cả, trong lòng âm thầm hả dạ. Mà đồng thời, đám nữ quyến trong đội cũng lén lút quan sát cô.
Vị tiểu huyện lệnh này dung mạo môi hồng răng trắng, gương mặt tuấn tú, mới đến chẳng bao lâu đã hai phen anh hùng cứu mỹ nhân. Dù cho thân phận đôi bên khác biệt muôn trùng, nhưng cũng không ngăn nổi những toan tính trong lòng họ lách tách kêu vang.
Tối qua, người Lưu gia gây ra động tĩnh không hề nhỏ.
Khi Lưu Nguyệt Như bị quan sai gọi ra ngoài, người Lưu gia sao có thể không nhận ra, nhưng ai nấy đều im thin thít như ve mùa đông, chẳng dám mở miệng. Vẫn là Tô Vận lén tìm đến muội muội của Lưu Nguyệt Như, dặn nàng bằng mọi giá phải đến xe ngựa gọi Thu đại nhân đến phòng củi cứu tỷ tỷ của mình.
May mà Thu Mộng Kỳ không những đã đi, mà còn đưa được người trở về.
Giờ nhìn thấy Vương tham quân đổi chỗ Ngô Thông và Lý Đạt, Tô Vận biết rằng quãng đường tiếp theo có lẽ sẽ dễ đi hơn so với nàng từng tưởng.
Lưu Nguyệt Như cũng nhân cơ hội bước đến bên cạnh nàng, khẽ giọng tạ ơn.
Nếu tối qua không phải Tô Vận bảo muội muội cô đi tìm Thu đại nhân, thì giờ đây cô đã sớm rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tô Vận khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Giúp ngươi cũng chính là giúp ta."
Hai người đều là nữ tử tuổi đôi tám* trong đám phạm nhân, cùng dung mạo xinh đẹp, cùng thông minh lanh lợi. Cảnh ngộ hôm nay của Lưu Nguyệt Như chính là cảnh ngộ ngày sau của nàng, không ai trong hai người có tình thế khá hơn ai.
*tuổi đôi tám: mười sáu tuổi
Lưu Nguyệt Như trước kia còn bởi Tô Vận mang danh "đệ nhất mỹ nhân Kinh Đô" mà thầm ganh ghét đối phương, nào ngờ nàng lại rộng lượng hơn mình rất nhiều. Giờ nghĩ lại, trong lòng cô chỉ thấy hổ thẹn vô cùng, lời nói cũng mềm mỏng đi mấy phần.
"Vị Thu đại nhân ấy đã ra tay cứu giúp, cũng chẳng biết có đắc tội với ai hay không. Chỉ tiếc là nay cả Lưu thị một tộc đều bị lưu đày, không tài không thế, muốn tạ ơn người cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu."
Tô Vận nhìn khuôn mặt tròn trịa của Lưu Nguyệt Như, trong chốc lát mơ hồ lóe lên hình ảnh của một người khác trước mắt, mãi một hồi mới tỉnh lại, an ủi nói: "Thu đại nhân sớm đã biết rõ thân phận và cảnh ngộ của chúng ta, nhưng vẫn chịu ra tay, chắc chắn không phải vì những vật ngoài thân. Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều."
Lưu Nguyệt Như nào có lạ gì lý lẽ này, nhưng khi quay người, giả vờ vô tình nhìn về phía Thu đại nhân, vẫn không khỏi ánh mắt chập chờn sóng nước.
Tô Vận thấy vậy, hơi nhíu mày.(Editor: chị Vận thấy không ok nha =]])
Ngay khi hai người cúi đầu nói chuyện nhỏ, thì nhân vật mà họ đang bàn tán không biết từ lúc nào đã đi tới.
Lưu Nguyệt Như vội kéo tay áo Tô Vận, tiến lên khấu đầu tạ ơn vì đã cứu mạng mình.
Thu Mộng Kỳ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, trong đám phạm nhân này vẫn là hai nữ tử kia dễ nhìn nhất. Bản thân cô vốn là nữ nhi, không chơi được với mấy quan sai, thấy hai mỹ nhân ở đây, liền không nhịn được mà tiến lại gần.
Hơn nữa, cô nương mặt tròn nhà Lưu gia quả thật giống y hệt phiên bản của bạn thân thời hiện đại của cô, Hạ Thiền, nhìn vào thấy thật thân thuộc.
Lưu Nguyệt Như bị đôi nhãn cầu đào hoa của cô nhìn chằm chằm, trong chốc lát đỏ bừng cả mặt, tim nhỏ cũng loạn nhịp thình thịch.
Mãi mới trấn tĩnh được tâm tình, nghĩ đến cảnh ngộ của Thu Mộng Kỳ, không khỏi lo lắng mà nói: "Đại nhân, giờ ngài vì chúng ta mà chọc giận mấy quan gia, chẳng biết có..."
Thu Mộng Kỳ lúc này mới hồi thần, xua tay nói: "Đắc tội với ai chứ! Nếu ta ngay cả bọn họ cũng sợ, vậy thì làm quan để làm gì."
Lưu Nguyệt Như lộ đôi mắt sáng như sao, càng cảm thấy vị huyện lệnh trước mắt thật tốt biết bao. Khuôn mặt đỏ ửng, nhìn cô, hoàn toàn mất đi phong thái đoan trang của một tiểu thư danh gia.
Thu Mộng Kỳ cũng nhận ra ánh mắt đối phương quá nóng bỏng, cô ho nhẹ một tiếng nói: "Thôi được rồi, các ngươi cứ trò chuyện đi, ta đi dạo một vòng."
Bỏ qua Lưu Nguyệt Như, người giống bạn thân của cô, thì tiểu thư Tô gia bên cạnh lại toát ra khí chất lạnh lùng, nhìn mà thấy quen thuộc lạ lùng, khiến cô có cảm giác phải tránh xa. Thu Mộng Kỳ đi được vài bước, lại không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.
Khuôn mặt vốn ửng hồng của Lưu Nguyệt Như lập tức lạnh đi khá nhiều, trong lòng có chút hụt hẫng, cúi đầu xuống, khẽ cắn môi. Đại nhân vừa nãy còn nhìn cô, giờ lại chăm chú nhìn Tô tiểu thư không rời.
Cô không phải không biết thân phận của mình, nhưng càng trong cảnh ngộ khó khăn, lại càng dễ sinh ra những ảo tưởng trong lòng. (Editor: đáng thương quá, không biết e là nu8 hay quần chúng nữa :v)
___
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-04-11 20:47:38 đến 2023-04-12 20:44:08 nhé~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ 郁非 đã tặng 1 quả ngư lôi sâu nước.
Cảm ơn thiên sứ nhỏ 醉酒参禅 đã tặng 2 quả lựu đạn.
Cảm ơn thiên sứ nhỏ 穿裤衩的大叔 đã tặng 1 quả mìn.
Cảm ơn thiên sứ nhỏ 西瓜味? đã tưới 38 chai dinh dưỡng; 冰淇淋很丝滑 11 chai; 梦愿·星晨 8 chai; Theone 6 chai; 49245709 5 chai; 落不语 1 chai.
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top