Chương 9 - Hôm nay đến phòng của em

Sau khi Lệ Sa thức dậy, phải một lúc sau cô mới tỉnh táo.

Cô có thể nhớ ra rất nhiều thứ, nhưng sâu trong ký ức nhất vẫn là hình ảnh Thái Anh khắc chế bản thân, ẩn nhẫn mà thở dốc.

Cũng làm cô càng nghĩ càng loạn.

Ngay cả trong giấc mơ khi ngủ thiếp đi, cũng đều là hình ảnh trên giường của cô và Thái Anh.

Ánh mặt trời xán lạn, đã nhảy tới trên sofa, sofa bằng phẳng nhăn nhúm, không một nếp uốn gấp. Cô nhìn chằm chằm vào nó một lát, rồi đi tắm rửa.

Lệ Sa nhìn thân thể mình khi đang tắm, không có dấu vết nào, giống như chiếc ghế sofa.

Mọi chuyện đêm qua dường như đã được định dạng, Lệ Sa ngẩng đầu lên, mặc cho nước xối xả lên mình.

Mối quan hệ của họ đã đi đến giai đoạn này, công lao chính là của cô.

Nếu trước đó cô không nói những lời đáng ngờ đó, có lẽ Thái Anh cũng sẽ không có suy nghĩ như vậy.

Mọi người đều là người trưởng thành, ngủ một đêm này cũng không đến mức quá quý giá, nhưng Lệ Sa khó tránh khỏi cảm thấy lòng có chút quặn thắt.

Thái Anh không để lại lời nhắn gì đã bỏ đi. Lúc đến thì chào hỏi, vậy mà lúc đi không thèm nói một tiếng.

Lệ Sa càng nghĩ càng giận, sau khi tắm xong lập tức gọi điện thoại cho Trân Ni, đối phương rất nhanh đã nghe máy: "Tiểu Sa, cậu gọi điện thoại rất đúng lúc, nếu muộn vài phút thì mình đã đi họp rồi."

"Mình biết. Mình đang câu giờ."

Trân Ni cười nhẹ: "Chuyện gì? Nói đi."

"Mình......" Tuy là Lệ Sa đã gặp qua không ít sóng to gió lớn, nhưng khi tâm sự chuyện này với người bạn nối khố, vẫn rất khó có thể mở miệng.

Phải nói điều này như thế nào?

Cô là gái thẳng nhưng lại ngủ với con gái nhà người ta.

Trân Ni ho nhẹ một chút: "Do dự như vậy sao? Vậy để mình đoán thử."

"Cậu đoán đi." Lệ Sa rũ rũ mắt, nhìn về phía cái trống lắc trên bàn, trong đầu toát lên bộ dạng ngoan ngoãn của Thái Anh.

"Cậu và em gái kia xảy ra chuyện gì phải không?" Trân Ni chần chờ mà nói hạ nửa câu: "Ví dụ như quan hệ gì đó?"

Chính xác là phát sinh quan hệ.

Lệ Sa nặng nề mà ậm ừ: "Đúng vậy."

"Thật sướng mà." Trân Ni thở dài một hơi: "Mình cũng muốn ngủ cùng chị gái nhỏ đáng yêu."

Lệ Sa: "Biến đi."

"Cậu hung dữ với mình làm cái gì? Cậu hiện tại đã no thì làm sao biết được cảm giác của người đói như thế nào. Thống kê đầu năm cho thấy đàn ông đều không quá đáng tin cậy, không phải bệnh liệt dương thì cũng là kỹ thuật không được, mình nhìn qua bạn trai cũ của cậu, ngoài mặt thoạt nhìn thì mạnh mẽ, vài giây sau chắc chắn mềm nhũn."

Lệ Sa đỡ trán: "Cậu đã nói trăm ngàn lần rồi."

"Vẫn chưa đủ." Trân Ni đáp liền chuyển qua chuyện khác: "Có điều tính cách của cậu lãnh đạm như vậy... chậc... kỹ thuật cậu có được không đó?"

"Cậu mới là người có tính lãnh đạm." Lệ Sa cảm thấy người bạn ngốc này càng ngày càng không đáng tin cậy.

Trân Ni lập tức tự mình bác bỏ tin đồn: "Mình không phải, một khi có người hôn mình, mình liền mềm nhũn. Nhân đây thanh minh một chút, mình mềm khác với đàn ông mềm, không phải cùng ý nghĩa mềm đó."

Lệ Sa nghe nói một từ "mềm", giống như bị tẩy não, trước mắt hiện ra dáng người mềm mại của Thái Anh. Dù cho cô tối hôm qua cái gì cũng không nhìn thấy.

"Cứ cho là vậy đi." Lệ Sa lười nói chuyện với Trân Ni: "Cậu đi họp đi."

"Không vội." Trân Ni còn muốn nhiều chuyện: "Vậy sáu ngày kế tiếp cậu định làm thế nào?"

"Nên thế nào thì cứ thế đó đi."

"Vậy chẳng phải là tiếp tục ân ái với ai đó trong sáu ngày sao?" Trân Ni kêu rên: "Thật ghen tị nha, mình đã một tháng không chim chuột rồi."

Trân Ni nói chuyện vẫn luôn như vậy, Lệ Sa cũng quen rồi: "Cậu có thể kiềm chế bản thân không vậy?"

"Kiềm chế cái gì chứ?" Giây tiếp theo lại nói: "Tiểu Sa, trước đây cậu luôn cự tuyệt thân mật với người khác, nhưng bây giờ cậu lại ngủ với em gái Tiểu Phác......"

"Con mẹ nó, không phải vốn dĩ cậu đã cong đó chứ." Trân Ni nửa phần kinh ngạc nói.

Lệ Sa không trả lời, hơn nữa liền cúp điện thoại: "Mau đi họp đi."

Sau khi ngắt điện thoại, Lệ Sa lập tức ngây người. Câu nói của Trân Ni cứ vang vọng trong đầu cô.

Còn phải ân ái sáu ngày nữa sao?

Lệ Sa cả người có chút mê mang.

Vì sao cô không kháng cự sự thân mật cùng Thái Anh?

Cô cùng Thái Anh đến Tây Thành không phải là vì tìm đối tượng mới như vậy, mà tình huống hiện tại là cô tự nguyện biến quan hệ của hai người thành đối tượng bạn giường.

Thời điểm còn đang tự hỏi, tiếng gõ cửa vang lên. Lệ Sa điều chỉnh tâm thái, đi đến mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa chính là Thái Anh.

Thái Anh vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng nàng không có nửa điểm ngượng ngùng, đem cháo đưa cho cô.

Lệ Sa theo bản năng mà mở miệng gọi cái tên mới cô vừa đặt cho nàng: "Sóc Chuột! Tôi còn tưởng em 'ăn' tôi xong liền muốn bỏ chạy."

Thẳng thắn mà nói, nếu thật sự có thể cùng Thái Anh tiếp tục ngủ sáu ngày nữa, cũng không phải không thể.

Thẳng thắn mà nói, tối hôm qua trải nghiệm thực sự không tồi.

Một đêm sao có thể đủ?

Những lời này xem như là phép thử, nếu Thái Anh không hài lòng, thì quên nó đi.

Lệ Sa từ trước đến nay không thích cưỡng ép người khác.

Thái Anh ngước mắt lên, cùng ánh mắt Lệ Sa giao nhau trong không trung, thời điểm đối phương nói lời này đôi mắt cong lên một chút, trên mặt không có lớp trang điểm, nhưng mặt mộc vẫn rất đẹp.

"Sẽ không." Thái Anh nhấp môi dưới: "Vẫn còn sáu ngày."

Cùng một đoàn du lịch với Lệ Sa, lúc sau thế nào cũng sẽ gặp mặt, hơn nữa nếu muốn phóng túng, vậy nên kỹ lưỡng một chút.

Đôi mắt Lệ Sa cong đến càng rõ ràng, cô "ừm" một tiếng, ngữ khí lộ ra một chút vui sướng: "Em nói cũng có đạo lý."

"Chị ăn trước đi." Thái Anh mặt không đổi sắc, nhưng đôi tai giấu sau tóc của nàng đã nổi lên hồng nhạt..

Lệ Sa nhướng mày: "Được."

Thái Anh xoay người muốn rời đi, Lệ Sa lại "ê" một tiếng: "Đợi đã."

Giây tiếp theo, Thái Anh đã bị Lệ Sa kéo vào phòng.

Túi cháo được đặt trên tủ bên cạnh, Thái Anh bị Lệ Sa ấn vào cánh cửa đang đóng chặt.

Cửa rất lạnh, thời tiết ở đây tốt, Thái Anh mặc một bộ quần áo rất mỏng, lưng áp vào cửa, nàng bị lạnh càng thêm tỉnh táo.

Lệ Sa đặt tay phải trên gáy Thái Anh, tránh để đầu nàng bị đụng trúng.

"Em còn chưa cho tôi biết em thấy tên mới tôi đặt cho em như thế nào." Ánh mắt Lệ Sa tràn ngập mùi ái muội, cô vừa nói vừa vuốt tóc Thái Anh, đến khi lộ ra vành tai nhỏ đáng yêu của nàng.

Vành trên đã có một tầng phiến đỏ.

Càng đáng yêu.

Lệ Sa lại búng vào vành tai nàng.

Có người mặt ngoài trấn định, trên thực tế đôi tai rất thành thật, Lệ Sa trong lòng bật cười.

"Không cảm thấy gì." Thái Anh trả lời xong, thân thể bởi vì sự vuốt ve của Lệ Sa mà run lên.

Lệ Sa nhìn biểu tình của Thái Anh, nén cười: "Tôi không muốn gọi tên em, có vẻ quá xa lạ."

"Gọi Tiểu Phác nghe giống như cách mà người lớn hay gọi con nít. Đêm qua lúc nhìn em ăn tối, hai má cứ phồng phồng cứ như sóc chuột đang ăn hạt, lúc em tức giận cũng vậy, cảm thấy rất đáng yêu!" Cô tự cho là mình nói quá hợp lý. "Đương nhiên là cái tên Sóc Chuột vẫn thích hợp nhất."

"Tùy chị."

Lệ Sa cẩn thận mà một lần nữa gọi tên mới này: "Sóc Chuột......"

Thái Anh nghe tiếng cô gọi, tim đập càng mạnh thêm mà không có nhịp độ.

Tối hôm qua không có ánh sáng, nàng không thấy được gì, nhưng bây giờ trời đã sáng, ánh nắng chiếu thẳng vào, nàng có thể nhìn rõ ràng từng biểu cảm, từng động tác của đối phương.

Ánh mắt Lệ Sa dừng ở đáy mắt Thái Anh, có quầng thâm nhàn nhạt, cô đưa tay tới xoa xoa: "Quầng thâm mắt sao lại đậm như vậy?"

Thái Anh không trả lời, nàng cau mày: "Tôi phải về phòng ngủ bù."

Ý nói Lệ Sa buông mình ra.

Lệ Sa ngoài miệng đáp ứng: "Được."

Đầu ngón tay lại xoa nhẹ vành tai Thái Anh, hơn nữa đầu còn nghiêng tới, tay hướng đến khoé môi nàng ấn ấn, lại hỏi: "Muốn tôi ngủ cùng không?"

"Không cần..." Thái Anh chưa dứt lời, Lệ Sa đã cuối xuống hôn nàng, bàn tay sờ soạng vành tai rồi thay đổi vị trí, đặt tay lên eo nàng.

Ngoài hành lang có tiếng bước chân người đi ngang qua, đồng thời còn cùng với nói chuyện phiếm kèm theo tiếng cười nói rôm rả.

Không ai biết rằng ngay sau cánh cửa này là hai cô gái đang hôn nhau.

Trải qua buổi luyện tập tối hôm qua, kỹ thuật hôn của hai người đều được tăng lên.

Thái Anh vốn dĩ đặt bàn tay ở trên cánh cửa, sau đó chậm rãi đặt ở sau lưng Lệ Sa, theo nụ hôn ngày càng sâu càng mê đắm, lòng bàn tay cũng không ngoan ngoãn mà ở để yên một chỗ.

Lệ Sa đột nhiên hiểu ra gì đó, lúc trước khi bắt gặp được mối tình đầu của cô cùng nữ sinh kia hôn nhau, sẽ là biểu hiện như vậy.

Đây thật sự là một điều tốt.

Nhưng quan trọng nhất là xem chuyện đó phát sinh với ai, cho tới bây giờ, Lệ Sa chỉ cảm thấy cùng Thái Anh làm chuyện như vậy thực sự không tồi.

Đôi môi, đầu lưỡi Thái Anh đều rất mềm, còn mang theo một chút ngọt thanh, cô có lẽ đã thật sự nghiện, một chút cũng không liên quan chuyện của cô.

Đều là vấn đề của Thái Anh.

"Tiểu Lạp." Lúc này cửa bị gõ hai tiếng, vừa nghe có thể nhận là giọng của dì Duyên Kỳ.

Hai người như ở trong mộng bừng tỉnh, lập tức mở mắt, nhưng khoảng cách quá gần, không thể nhìn thấy hết thảy trước mắt.

Thái Anh hư hư một tiếng, Lệ Sa vẫn không có ý định buông nàng ra, hơn nữa còn giữ chặt mặt nàng, làm nụ hôn này càng sâu hơn.

Bên ngoài, Cao Duyên Kỳ lại gõ cửa: "Tiểu Lạp, con có ở đó không?"

Bàn tay của Thái Anh ở trên vai Lệ Sa, nàng đẩy người phía trước ra.

Lệ Sa thấy bộ dạng nàng có chút hoảng loạn, thấp giọng cười một cái.

Thái Anh nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, nhưng mà tầm mắt Lệ Sa như cũ có chút nóng rực, nàng nhấp nhấp môi ướt át của chính mình, mới đè thấp âm lượng: "Mở cửa đi."

Lệ Sa khóe môi cũng đồng dạng ửng hồng, nhướng mày: "Em có chắc trạng thái hiện tại có thể gặp người khác không?"

Thái Anh đang muốn trả lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng kêu: "Tiểu Lạp, có ở đây không?"

Lệ Sa lúc này mới kéo Thái Anh ra phía sau cánh cửa, sau đó vặn tay nắm cửa. "Dì, sao vậy?"

"Dì và Minh Đình muốn quay video để đăng lên mạng xã hội." Cao Duyên Kỳ cười nói: "Nhưng mà kỹ thuật quay chụp của những người khác bọn ta không tin tưởng lắm, Tiểu Phác hôm nay thân thể hình như không thoải mái, có gửi cho dì tin nhắn WeChat, dì cũng không tiện quấy rầy con bé."

"A? Cô ấy làm sao vậy?" Lệ Sa vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Cao Duyên Kỳ lắc đầu: "Không nghe nói, nhưng mà ngẫm lại thì Tiểu Phác vừa thất tình, khả năng chính là không có tâm trạng đi, có thể hiểu được."

"Thời điểm tuổi trẻ thích một người đều là oanh oanh liệt liệt." Cao Duyên Kỳ nói với ngữ khí của người từng trải.

Lệ Sa đáp: "Dì Kỳ, con đi ăn sáng trước đã, rồi sẽ tới giúp hai người chụp."

"Được. Vậy con mau đi ăn đi. Muốn ra ngoài ăn sao?"

"Không cần." Lệ Sa lắc đầu, cười mắt cong cong: "Có người tốt bụng giúp con mua một phần cháo về rồi."

Cao Duyên Kỳ liên tục gật đầu: "Ăn cháo là tốt."

Nói chuyện phiếm được hai câu, Cao Duyên Kỳ cũng đi rồi. Lệ Sa đóng cửa.

Thái Anh từ đầu đến cuối đứng sau cửa, nghe hết cuộc nói chuyện của hai người kia, nhưng trong lòng một chút gợn sóng đều không có. Chỉ cảm thấy Lệ Sa diễn xuất cũng không tệ lắm. Rõ ràng nàng ở ngay bên cạnh, lại còn muốn làm bộ dạng không biết bất cứ chuyện gì.

Lệ Sa nhướng mày nhìn nàng, nhưng không nói gì.

Thái Anh đứng thẳng người, nói: "Tôi đi về phòng."

"Hướng dẫn viên nói 10 giờ rưỡi xuất phát đi đến điểm ngắm cảnh, em cũng không đi đúng không?"

"Không đi."

"Được." Lệ Sa hạ nhẹ giọng nói: "Vậy tôi cũng không đi. Ngày hôm qua ở phòng tôi, hôm nay nên đến phòng của em rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top