Chương 26 - Muốn được bù đắp

Thời gian ăn tối được ấn định vào lúc bảy giờ tại nhà hàng Tân Hào, dựa theo giờ tan tầm của KDC mà định.

KDC 6 giờ tan ca so với VDC 5 giờ, muộn hơn rất nhiều, thời điểm này cũng là giờ cao điểm, nếu có kẹt xe trong vòng một giờ cũng có thể đến kịp.

Thái Anh cảm thấy thời gian còn nhiều nên quyết định về nhà trước một chuyến, bữa tiệc tối nay nàng không muốn mặc đồ công sở, nó sẽ làm nàng cảm thấy có chút gò bó.

Có mặt không phải chỉ có mười người ký hợp đồng, mà là tất cả thành viên tổ dự án của hai bên, tổng cộng khoảng 22 người. Nếu nàng đến ngồi trong góc, sẽ không ai chú ý đến nàng.

Trong phòng ngủ đặt một chiếc gương soi toàn thân, Thái Anh cởi bỏ bộ đồ công sở, toàn thân trên dưới chỉ mặc nội y.

Dấu vết trên xương quai xanh mà Lệ Sa để lại cho nàng lúc trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vẫn còn một vết nhỏ rất dễ thấy.

Nàng đứng ở trước gương, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ, lại nâng tay lên dùng lòng bàn tay xoa xoa. Qua vài giây mới thu hồi tâm tư, lôi chiếc áo hoodie và quần jean từ trong tủ ra.

Mới vừa mặc xong, Luca lúc này chui từ khe cửa tiến vào, nhìn thấy Thái Anh liền nằm trên mặt đất lăn lộn, bộ dạng như muốn làm nũng.

Thái Anh ngồi xổm xuống, xoa xoa cái bụng mềm mại đầy lông của nó, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Còn chưa tới lúc, tối trở về mama sẽ nấu cơm cho con."

"Meo."

Luca làm như bất mãn với câu trả lời của Thái Anh.

Thái Anh lại vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng làm nũng theo: "Thật sự không còn cách nào khác, mẹ phải vội đi công việc, không có thời gian."

Luca lăn một vòng đứng lên thất vọng rời đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Thái Anh một cái.

Thái Anh bật cười, theo sau nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

Sắp đến giờ, nàng từ nhà đến nhà hàng Tân Hào cũng phải mất thời gian nửa giờ, hiện tại đến đó là thích hợp.

Bữa tiệc là do VDC tổ chức, vậy nàng đương nhiên không có lý do gì mà đến muộn.

Lấy túi xách, lại một lần đứng ở trước gương, hoạt động cơ miệng một chút tạo ra một nụ cười, chờ đến khi hài lòng mới xoay người đi thay giày để chuẩn bị ra cửa.

Luca nằm trên giá leo trong phòng khách, lười biếng mà nhìn nàng một cái, Thái Anh một bên thay giày một bên đơn phương giao tiếp với nó: "Buổi tối mẹ sẽ cố gắng về sớm, con đói bụng thì tự ăn hạt nha, nhớ phải uống nước đó......"

Luca nhắm mắt lại, Thái Anh thấy nó như vậy, lại cười một tiếng, sẵn cầm theo túi đựng rác đóng cửa lại.

Cửa phòng "Ầm" một tiếng vang vọng trong hành lang im lặng.

Lúc trước cùng Đào Tư Nhàn ở bên nhau, trên cơ bản đều là Luca nhìn theo nàng đi làm.

Nhưng nếu Đào Tư Nhàn đi làm trong kỳ nghỉ của Thái Anh, nàng cũng sẽ tỉnh lại và ôm Đào Tư Nhàn một cái trước khi rời đi.

Hiện tại hồi tưởng lại, Thái Anh cảm thấy rằng có nhiều chi tiết phản ánh sự thờ ơ của Đào Tư Nhàn đối với nàng nhưng nàng không hề để ý.

Lúc ấy là do nàng quá thích đối phương, tự động trang bị một bộ lọc dày hơn bức tường, cho nên mới bỏ qua tất cả những chuyện này.

Không nên bỏ qua, nếu không đã không bị lừa lâu như vậy.

Thái Anh nghĩ đến đây, lại cảm thấy thật may mắn vì khoảng thời gian đó chỉ có ba năm.

Trên đường kẹt xe, lúc Thái Anh vừa xuống xe, mới 7 giờ kém mười phút.

Không đến trễ, nhưng cũng không đến quá sớm.

Thời tiết ở Vân Thành vẫn không tốt lắm, rõ ràng đã tới mùa xuân nhưng thời tiết vẫn còn rất âm u, bầu trời cũng thật nhanh đã tối sầm.

Xe chạy trên đường đều đã bật đèn, trên đường phố các loại bảng quảng cáo đèn LED cũng sáng lên, hiện tại không phải cuối tuần, nhưng trên đường người đi đường không ít, người thì bước đi vội vã kẻ thì nhàn nhã thảnh thơi.

Cách trang trí của nhà hàng Tân Hào từ trong đến ngoài đều xa hoa. Chỉ cần đứng từ đằng xa cũng đã có thể nhìn đến vẻ tráng lệ bên ngoài của nó.

Khách hàng thỉnh thoảng lại ra vào, có người uống say quá ngã trái ngã phải, được bạn bè giữ chặt, rồi sau đó mọi người cùng cười vui vẻ cùng nhau đi đến bãi đỗ xe.

Trong gió mang một chút khí lạnh, làm người có chút rùng mình.

Thái Anh nhìn bóng lưng của người đi đường, nắm thật chặt chiếc áo hoodie, đi về phía Trần An đang chờ bên cửa ra vào.

Trần An đặt phòng riêng, ngồi hơn hai mươi người không có vấn đề, mặc dù đều thông báo chỗ cho mọi người nhưng cô ấy vẫn muốn ở cửa nghênh đón với dáng vẻ trang trọng.

Thấy Thái Anh tới, Trần An mở miệng: "Tiểu Anh, em vào trước đi. Ngồi bàn bên trái kia."

Thái Anh mím môi, nhớ lại những gì Trần An đã nói vào buổi sáng, khẽ gật đầu, không từ chối sự sắp xếp của chị ấy: "Được."

Trước khi vào công ty, Trần An là người đã giới thiệu cho nàng, hiện tại đã qua lâu như vậy, quan hệ của hai người so với trước kia sâu đậm hơn rất nhiều.

Ít nhất những gì Trần An nói là đúng, nàng nên mở rộng vòng quan hệ của mình, tạm thời đem sự nghiệp làm trọng.

Vừa định đi vào, giọng nói Kha Diệp Tử mang theo ý cười từ phía sau truyền đến: "Giám đốc Trần. Sao cô còn chưa vào?"

Thái Anh quay đầu nhìn sang, thấy Lạp Lệ Sa cùng Kha Diệp Tử đi tới bên này, bọn họ vẫn mặc bộ trang phục giống như hôm nay trong phòng họp, rất rõ ràng là tan làm trực tiếp đến đây.

Tuy nhiên Lệ Sa đã cởi áo vest của cô ra, tùy ý khoác lên cánh tay, chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật những đường nét trên cơ thể cô, cứ như vậy càng mạnh liệt toát ra khí chất ngự tỷ của cô.

Hơn nữa Lệ Sa vốn dĩ đã rất xinh đẹp, nhưng với đôi mày hơi anh lược với khuôn mặt nghiêm nghị, lại nhiều thêm vài phần sắc bén.

Thái Anh mím chặt môi, lại đem Lệ Sa hiện tại so sánh với lúc trước quả thật quá đối lập.

Nàng vẫn rất khó mà tin được đây là cùng một người.

Chẳng lẽ là hai nhân cách? Tư duy Thái Anh lại bắt đầu nổi lên.

Nhưng cũng không phải do nàng lại nghĩ nhiều, bởi vì sau khi Trần An trả lời câu hỏi của Kha Diệp Tử, liền kéo cổ tay nàng, bắt đầu giới thiệu nàng với Lệ Sa và Kha Diệp Tử: "Vị này chính là tổ trưởng Phác của công ty chúng tôi."

"Tổ trưởng Phác trông thật trẻ trung." Kha Diệp Tử dẫn đầu nói, đôi mắt cười khiến người ta cảm thấy lời khen ngợi của cô ấy rất chân thành, thậm chí cô ấy còn đưa tay phải ra.

Ở trên thương trường, khách sáo là không thể thiếu.

Thái Anh hiểu đạo lý này.

Nàng cũng vươn tay theo, nắm lấy tay Kha Diệp Tử: "Không có, trợ lý Kha so với tôi còn trẻ hơn rất nhiều."

Thái Anh bắt đầu mở miệng với một nụ cười, nhìn qua làm người ta cảm thấy thân thiết, chờ đến khi buông tay Kha Diệp Tử ra, nàng do dự một chút lại đưa tay về phía Lệ Sa: "Xin chào, Lạp tổng giám."

Lệ Sa ngước mắt lên nhìn, ánh mắt của cô đối diện với Thái Anh, sau đó cô cụp mi xuống nhìn vào tay Thái Anh.

Đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay thon dài có chút mảnh khảnh.

Lệ Sa vẫn còn nhớ rõ cảm giác những lần cô chế trụ bàn tay này.

"Xin chào." Lệ Sa bắt tay nàng, khóe miệng cong lên, cô nhìn chằm chằm đôi mắt Thái Anh, lúc thu tay phải lại, cô lén lút dùng ngón trỏ đầu ngón tay mình xẹt qua lòng bàn tay Thái Anh.

Nhịp tim của Thái Anh lập tức đập chậm nửa nhịp, cảm giác ngứa ngáy trong lòng bàn tay càng thêm mãnh liệt, nàng không khỏi co quắp ngón tay lại.

Ký ức của một tuần qua như từng đợt sóng biển, Thái Anh không biết bơi lội nên không thể thoát khỏi những con sóng cuồn cuộn ập đến này, cứ thế để mặc bản thân bị bao phủ.

Nàng hiện tại trong đầu chỉ có một ý niệm: "Đối tượng tình bảy đêm" này rất nguy hiểm.

"Tiểu Anh. Vậy em đưa Lạp tổng giám cùng Kha trợ lý đi vào trước, chị ở đây chờ một chút, còn có vài người nữa chưa tới."

Trần An nói đã kéo lại sự chú ý của Thái Anh, nàng chỉ có thể căng da đầu, phối hợp mà đáp: "Được. Vậy mời đi theo tôi."

Cũng may còn có Kha Diệp Tử ở đây, nếu chỉ có nàng cùng Lệ Sa, Thái Anh cảm thấy chính mình thở không thông.

Nàng tạm thời vẫn chưa tiêu hóa được cuộc gặp mặt này với Lệ Sa, nàng cần thêm chút thời gian.

Kha Diệp Tử gật đầu, lịch sự nói: "Cảm ơn."

Lệ Sa nhìn sườn mặt Thái Anh, cũng lười biếng mà nói câu: "Phiền cho cô rồi......" Cô kéo dài giọng nói: "Tổ trưởng Phác."

Thái Anh nhấp môi mỉm cười, nàng nghiêng đầu qua, lắc lắc đầu: "Lạp tổng giám nói đùa rồi, tôi cũng là vừa đến, không phiền."

Trong mắt Lệ Sa hiện lên nụ cười nhẹ, nhướng mày với Thái Anh.

Mắt Kha Diệp Tử nhìn chằm chằm phía trước nên không có chú ý tới động tĩnh bên cạnh, nhưng với tư cách là người trong cuộc, trong lòng Thái Anh lại là nổi lên gợn sóng cực lớn.

Nàng lập tức nhìn đi chỗ khác, sau đó nhìn về phía trước, không đối diện với Lệ Sa nữa.

Vừa đối diện đã xảy ra vấn đề.

Đi được vài bước đã đến đại sảnh, nơi này được thiết kế rất tinh tế, xung quanh là những chiếc đèn treo lấp lánh, chính giữa đặt một cây đàn piano sang trọng, lúc này có một người mặc bộ lễ phục màu trắng đang ngồi trên đó diễn tấu, những nốt nhạc trầm bổng như một bản tình ca du dương rót vào tai mọi người.

Nhà hàng Tân Hào hương vị cũng không tệ lắm, ông chủ cũng chịu bỏ tiền để marketing, ngẫu nhiên sẽ mua chút hot search, vì vậy nơi này đã trở thành một nhà hàng nổi tiếng trên mạng xã hội mà nhiều khách du lịch đến Vân Thành muốn ghé đến.

Hiện tại đúng là giờ cơm, bàn ăn ở đại sảnh trên cơ bản đều đã có người ngồi, nhân viên phục vụ mặc đồng phục không ngừng qua lại bưng bê rót nước.

Công việc kinh doanh diễn ra rất tốt, hết đợt này đến đợt khác đều là đủ loại thanh âm.

Tất cả những tiếng nói này truyền vào Thái Anh, nàng cảm thấy có chút ồn ào.

Cơn ngứa trong lòng bàn tay đã tiêu tan, nàng cũng không còn cứng đờ nữa.

Một người phục vụ xuất hiện dẫn bọn họ tới cửa phòng riêng, đẩy cửa ra, làm động tác "mời vào".

Trong phòng có hai cái bàn tròn, đã có mười mấy người tìm vị trí ngồi xuống, Thái Anh nghĩ đến lời Trần An dặn dò, đi về phía cái bàn bên trái.

Nàng chọn một chỗ gần trong góc, kéo ghế ra và ngồi xuống.

Trần An trực tiếp gọi những món đã đặt sẵn, vì vậy các món ăn lần lượt được dọn ra, trên bàn tròn đã có bảy tám món ăn, tất cả đều trông rất ngon miệng.

Lúc trước Thái Anh xã giao cũng tới nhà hàng Tân Hào này vài lần, nhưng lần trước tới đây đã là chuyện của mấy năm trước.

Hơn nữa vẫn là tới cùng Đào Tư Nhàn, ngồi ở bàn nhỏ bên ngoài.

Lệ Sa cùng Kha Diệp Tử cũng chọn ngồi xuống bàn này, nhưng đối diện với Thái Anh.

Khoảng cách tựa hồ có chút xa, nhưng Thái Anh cảm thấy quá gần.

Nàng hiện tại chính là muốn cách xa Lệ Sa ra một chút.

"Chị Phác." Bành Khai Miểu ngồi bên cạnh nàng, lặng lẽ liếc nhìn Lệ Sa một cái, nghiêng đầu qua hỏi: "Chị Trần còn ở ngoài cửa sao?"

Thái Anh "Ừm" một tiếng: "Đúng vậy."

Nhân viên hai bên có mặt lúc này đều tìm người mình quen thuộc để nói chuyện, nhưng ngay khi Lệ Sa ngồi xuống mọi người tự động hạ thấp âm lượng đi rất nhiều.

Lệ Sa đem áo vest của mình treo trên lưng ghế, tay áo sơ mi được cài chỉnh tề, lúc này cô đang cau mày mà xem điện thoại di động.

Thái Anh thấy cô như vậy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Không quá hai phút, Trần An đưa những người còn lại vào, một chút câu nệ cũng không có, bắt đầu điều hòa bầu không khí: "Mọi người cứ ăn uống no say, còn có muốn ăn thêm gì nữa? Có thể nói với tôi."

Nói xong liền kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Lệ Sa: "Lạp tổng giám, đêm nay uống chút rượu được không?"

"Xin lỗi. Tôi không uống rượu."

Kha Diệp Tử ở một bên nói thêm: "Đúng đó, giám đốc Trần, Lạp tổng giám chúng tôi không uống rượu."

Thái Anh nghe các nàng đối thoại, lại nhìn Lệ Sa với bộ dạng "thật sự như thế", không nhìn ra chút tâm tình nào.

Lệ Sa rõ ràng có uống rượu.

Nhưng ở trên thương trường nói chính mình không thể uống, là có lợi.

Nói chính mình có thể uống mới khổ, nếu không gặp may mắn liền sẽ bị mãnh liệt mà rót rượu.

Thái Anh cũng không thế nào uống rượu bên ngoài, ngoại trừ phía trước cùng Đào Tư Nhàn ở bên nhau, nếu không có việc gì cuối tuần sẽ uống một ít.

"Không sao." Trần An vẫn tươi cười như cũ: " Tôi cũng đã gọi người lái xe thay rồi, hôm nay là tiệc chúc mừng hai bên ký hợp đồng với nhau, vì vậy tôi muốn uống một chút để chúc mừng."

Lệ Sa nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Trên bàn có rượu có đồ uống, mọi người dựa vào chính mình yêu thích mà chọn.

Không bao lâu, Trần An liền đứng lên, trên tay cầm ly rượu bắt đầu phát biểu: "Hôm nay chúng ta tổ chức bữa tiệc này chính là để chúc mừng hai bên công ty lần đầu tiên hợp tác với nhau...."

Bầu không khí được khuấy động, nhân viên hai bên đều nâng ly lên uống chúc mừng.

Thái Anh lựa chọn uống nước lọc, đổ hơn nửa ly vào chiếc ly trong suốt, khi đặt lên bàn thì thiếu một phần lớn.

Sau khi quá trình trước đó kết thúc, cuối cùng cũng có thể ăn cơm.

Thái Anh ăn uống tốt hơn mấy ngày trước một chút, tự gắp cho mình vài đũa đồ ăn, chậm rãi ăn.

Bành Khai Miểu cầm lấy đũa phục vụ, chủ động hỏi Thái Anh: "Chị Phác, chị ăn vịt này không?"

"Không ăn. Cảm ơn."

Bành Khai Miểu lật ngược miếng thịt vịt đang cầm cho vào chén của mình, trên mặt lộ ra một chút mất mát.

Bộ dạng Lệ Sa vờ như không chút để ý, đem hết thảy đều xem ở trong mắt, cô nhìn thức ăn trên bàn, có một món ăn mà cô đã từng ăn trước đó với Thái Anh, Thái Anh rất thích món đó.

Cô bất động thanh sắc mà xoay bàn đem món này chuyển tới trước mặt Thái Anh, đợi đến khi thấy Thái Anh gắp vào trong chén, mới cầm lấy chiếc đũa chính mình gắp một ít rau xanh trước mặt.

Lúc cô cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng chờ đến lại ngẩng đầu lên, lại là bộ dạng đứng đắn nghiêm túc kia.

Không ai phát hiện.

Thái Anh vẫn đang tập trung ăn uống nên cũng không phát hiện ra điều này.

Bữa tiệc chung quy không thoát được bị mời rượu, cũng may nàng nói chính mình hôm nay uống không được, mọi người lúc này mới buông tha nàng.

Kha Diệp Tử cũng rất giỏi trong việc ứng xử với người khác, bưng một ly nước chanh liền đi tới trước Thái Anh: "Tổ trưởng Phác, uống một chút không?"

Thái Anh cầm theo ly thủy tinh của mình đứng lên, tươi cười đáp lại: "Người ngoài nghe thấy còn tưởng chúng ta đang cùng nhau uống rượu."

"Nước chanh và nước lọc cũng rất thích hợp với bữa tiệc, không nhất thiết phải dùng rượu." Đôi mắt Kha Diệp Tử cong cong, đưa ly chạm nhẹ vào ly của Thái Anh liền ngửa đầu lên uống.

Thái Anh uống ngụm nước lọc, liền nghe thấy Kha Diệp Tử chủ động hỏi: "Tổ trưởng Phác, có thể thêm WeChat không? Hai công ty vừa mới bắt đầu hợp tác, sau này có lẽ sẽ thường xuyên gặp mặt."

Thái Anh đương nhiên sẽ không từ chối, nàng cũng biết rằng đây là một trong những lý do để đến bữa tiệc tối nay.

Để mở rộng mối quan hệ, nếu không nhân lúc này thêm Wechat của nhau vậy thì xem như buổi tiệc này sẽ trở nên vô nghĩa.

Sau khi thêm bạn với Kha Diệp Tử, chờ đối phương trở về vị trí, Thái Anh mới ngồi xuống.

Nàng nhìn chằm chằm hệ thống nhắc nhở "Bạn đã thêm bạn thành công, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện".

Đúng vậy, hai công ty vừa mới bắt đầu hợp tác.

Sau này có lẽ còn sẽ cùng Lệ Sa thường xuyên gặp mặt.

Thái Anh lại một lần ý thức được điều này, không khỏi ngẩng đầu nhìn về hướng Lệ Sa. Lệ Sa cũng là uống nước lọc, đang nghe Trần An nói gì đó, hai người dựa có chút gần.

Lệ Sa vẫn là bộ dạng có chút lạnh lùng, nhưng không biết Trần An nói cái gì, Thái Anh thấy cô còn lộ ra nụ cười nhẹ.

Thái Anh yên lặng thu hồi ánh mắt.

Hai ngày trước, cả hai không hề cách trở mà dán nhau nằm trên cùng một cái giường, hiện tại lại ngồi đối diện nhau trên cùng một cái bàn. Thái Anh vẫn cảm thấy thật là vi diệu.

Nhưng lại không thể không liên tưởng đến cái từ "duyên" này.

Bất luận là gặp được ở Tây Thành, hay là hôm nay gặp nhau, thẳng thắn mà nói, đây đều là duyên phận.

Nhưng thật đáng tiếc, Thái Anh hiện tại không tin điều này.

Duyên thì duyên đi, cùng nàng có quan hệ gì?

Tới giữa bữa tiệc, Thái Anh đứng dậy đi vào toilet, nàng ra cửa phía trước còn trang điểm nhẹ che lấp khí sắc của mình.

Chiếc gương trong nhà vệ sinh của khách sạn được chiếu sáng tốt, lúc Thái Anh rửa tay nhân tiện soi mình trong gương.

Quầng thâm mắt không rõ ràng, trong mắt tơ máu cũng không rõ.

Thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.

Nàng mới từ toilet bước ra, còn chưa đi qua khuất hành lang, đã bị một người đột nhiên xuất hiện nắm lấy cổ tay.

Bước chân Thái Anh ngừng lại, khi nãy nàng không để ý lắm nên cũng không biết Lệ Sa đã đứng chỗ này từ lúc nào.

Ở đây có hai chiếc ghế dài dành cho người ngồi chờ nghỉ ngơi.

Bây giờ cũng có những người lạ khác đang ngồi.

"Buổi tối nói chuyện một chút?" Lệ Sa buông tay ra, nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt của Lệ Sa quét một đường từ trên trán Thái Anh đi xuống, cho đến khi dừng lại trên đôi môi Thái Anh, cô mới nâng lên mí mắt cùng Thái Anh đối diện.

Thái Anh nắm lấy gấu áo hoodie của mình, biểu tình lạnh lùng mà trả lời: "Không có gì để nói."

"Em sống ở đâu?" Lệ Sa làm như không nghe thấy, nhẹ giọng nói: "Tôi lái xe đưa em về."

Thái Anh không thể hiểu lý do cô chủ động như vậy, nàng thậm chí còn thấy mờ mịt.

Không phải cả hai đều ăn ý không lưu lại phương thức liên lạc của nhau sao? Như vậy còn không phải đã ngầm khẳng định kết thúc mối quan hệ bạn giường này?

"Không cần. Tôi có xe." Thái Anh bịa chuyện mà nói.

"Tôi thấy em từ xe taxi bước xuống mà."

Thái Anh: "......"

A, bị bắt bài.

Lệ Sa lại nâng tay lên, muốn vuốt tóc Thái Anh một chút, nhưng mà Thái Anh tránh được.

Ánh mắt Lệ Sa sâu thẳm, không thu hồi bàn tay đang treo lơ lửng trên không trung mà vỗ nhẹ lên vai Thái Anh, như là trên vai nàng có bụi.

"Em không có sự lựa chọn đâu... Sóc Chuột."

Ánh đèn trong khu vực chờ này rất ấm áp, xung quanh xôn xao bàn tán, có người vừa vào phòng toilet cũng có người đi ra.

Bên tai Thái Anh vang lên rất nhiều âm thanh hỗn tạp nhưng đều bị nàng tự động ngăn cách, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Lệ Sa.

Qua vài giây, Thái Anh mới dời đi ánh mắt, nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng.

Lệ Sa thực hiện được ý định, cong môi mỉm cười, cô đi vào toilet như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì với Thái Anh.

Thái Anh nhìn bóng dáng cô biến mất, hô hấp mới khôi phục bình thường.

Nàng cùng Lệ Sa có cái gì để nói đâu?

Lúc trước vừa gặp Lệ Sa nửa ngày đã cùng cô ấy lên đến trên giường. Những người khác chơi trò chơi tình lữ, nếu trong bảy ngày tìm hiểu nếu cả hai cảm thấy hợp nhau, họ sẽ tiến thêm một bước nữa. Nhưng nàng cùng Lệ Sa thì ngược lại, cả hai trước tiên liền đã làm bạn giường bảy ngày. Thái Anh không muốn kéo dài mối quan hệ này, nàng đã quyết định phải quên đi Đào Tư Nhàn, sau khi điều chỉnh lại tâm lí liền đi tìm một đoạn tình yêu mới, nếu vẫn cùng Lệ Sa duy trì quan hệ như vậy, những ý định trong lòng nàng khó mà thực hiện được.

Lệ Sa nếu muốn cùng nàng nói chuyện, thì cứ nói chuyện thôi.

Nàng muốn đem ý nghĩ của bản thân nói ra.

Hai người cách vài phút trở về bàn ăn, lúc sau Thái Anh ngồi xuống, tâm tình đã bình tĩnh trở lại, lại chậm rãi ăn chút gì đó cho tới lúc tàn tiệc.

Bữa tiệc này cuối cùng cũng kết thúc, mặc dù chắc chắn sẽ còn có lần sau.

Ở đây không ít người đều uống chút rượu, trong đó Trần An uống nhiều nhất, nhưng nhiều năm như vậy tửu lượng đã rèn luyện ra tới, người toàn mùi rượu, nhưng đi đường cũng không thể nào lay động được.

Người lái thay đã đang đợi, Trần An đi lên xe trước, hạ kính xuống nói lời "tạm biệt" với mọi người.

Thái Anh thở ra một hơi, nhìn bóng dáng Lệ Sa, trước mặt nhiều người như vậy không biết phải lên xe Lệ Sa như thế nào.

Nàng mím môi suy nghĩ rồi thản nhiên bước ra ngoài.

Thuận theo tự nhiên vậy, dù gì nàng cùng Lệ Sa cũng không có thỏa thuận với nhau trước, nếu hôm nay cả hai không có ăn ý như vậy sau này lại nói cũng không muộn, nàng còn phải về nhà nấu thịt cho Luca.

Nhân viên hai bên công ty người thì gọi xe taxi, người thì đi tàu điện ngầm.

Thái Anh cùng bọn họ cũng không quá thân thuộc, vì vậy nàng tự mình chậm rãi bước đi đến trạm xe buýt.

Đến khi đi được một đoạn chỉ còn cách trạm xe buýt khoảng 100m, Thái Anh còn cho rằng Lệ Sa sẽ không đuổi kịp ai ngờ lúc này bên trái lại vang lên một tiếng còi xe inh ỏi.

Hạ cửa sổ bên ghế phụ xuống, bước chân Thái Anh dừng lại, nghe thấy bên trong xe truyền ra một giọng nói: "Lên xe."

"......" Điều gì đến sẽ luôn đến.

Cùng Lệ Sa ở chung kỳ thật không phải không thoải mái, nhưng là Thái Anh tưởng tượng đến quan hệ lúc trước của cả hai, khó tránh khỏi có chút bài xích.

Nàng hiện tại đã trở lại quỹ đạo.

Con đường này cũng không hẻo lánh, hai bên trồng rất nhiều cây cỏ, gần đó còn có một cái công viên để mọi người thư giản, hiện tại chỗ quảng trường có vài nhóm người đang nhảy múa thật vui vẻ, những giai điệu trầm bổng của bài hát khi có khi không lại truyền về phía bên này.

Thái Anh nhìn bốn phía, lộ một tia thở dài, rồi bước tới mở cửa ghế phụ lái của Lệ Sa. Vừa đóng cửa liền đã ngửi đến được hương thơm thoang thoảng trong xe Lệ Sa.

Nàng thắt đai an toàn, không nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Sa, nhưng điều đó không có nghĩa là Lệ Sa sẽ không mở miệng: "Địa chỉ?"

Thái Anh nói tên của một chung cư, chờ xe bắt đầu khởi động chạy về phía trước nàng mới chủ động lên tiếng: "Muốn nói chuyện gì?"

"Sóc chuột bông tôi tặng em đâu?" Giọng nói của Lệ Sa lại lười biếng, nhưng trong đó lại mang theo ý cười nhàn nhạt. Không vì cái gì khác, chính là nhớ đến hình ảnh lúc nãy Thái Anh vì từ chối cô mà nói nàng có xe. Lệ Sa cũng không biết nên cảm thấy hình ảnh này nên gọi là đáng yêu hay là buồn cười.

Thái Anh từ chối đều nằm trong dự đoán của cô, nhưng việc nàng đồng ý cũng nằm trong dự đoán của cô.

"Chưa vứt." Thái Anh không có trả lời cụ thể, chỉ như vậy mà nói.

"Thật ngoan."

Thái Anh: ?!?

Cứu mạng, Lệ Sa vừa nói hai chữ này, liền sẽ làm nàng nhớ tới đêm ngắm trăng đó.

Thái Anh nhịn không được quay đầu nhìn Lệ Sa đang nghiêm túc lái xe: "Chị đừng nói như vậy nữa."

"Vì sao không thể nói? Tôi đây là đang khen em."

Mí mắt Thái Anh giựt giựt, trong đầu tự động nhớ đến biểu tình của Lệ Sa buổi tối đêm đó.

Thái Anh quyết định không cùng cô ở đây dây dưa nói về đề tài này nữa: "Chị rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"

"Nếu không gặp được em thì tốt rồi, nhưng khi gặp được em, tôi mới nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại cảm thấy bản thân thật thiệt thòi đó, Sóc Chuột."

Thái Anh khó hiểu mà nhìn sườn mặt tinh xảo của cô.

Giây tiếp theo, Lệ Sa dừng xe ở ven đường, sau đó quay đầu nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Thái Anh.

"Tôi ngủ với em nhiều hơn em ngủ với tôi. Vì vậy nếu muốn huề nhau thì ít nhất em cũng phải bù đắp lại vài lần kia cho đồng đều chứ, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top