Chương 2 - Cô muốn ngủ cùng tôi có phải không?
Thái Anh biết các trưởng bối có tốc độ lan truyền tin tức rất nhanh, nhưng lần này có chút ngạc nhiên, sao lại có thể nhanh như chớp vậy? Chưa đến hai phút? Trên đầu Thái Anh xuất hiện dấu hỏi chấm to đùng.
Nhưng không thể để lộ những suy nghĩ này ra ngoài, mặt nàng vẫn như cũ không nhìn ra chút cảm xúc nào, cũng chỉ là dừng chân bước một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Không trả lời câu hỏi của người gọi là Tiểu Lạp.
Lệ Sa chớp mắt, ý cười trên khóe môi chậm rãi thu lại, cứ như vậy bị Tiểu Phác lướt qua, cô thật không ngờ tới.
Nhưng cũng không ngạc nhiên, cũng không cảm thấy buồn bực.
Nghĩ như vậy, Lệ Sa đuổi kịp theo bước chân Thái Anh, còn cùng nàng thả đều bước chân, giữ cho vai cả hai duy trì khoảng cách hai nắm tay.
Hai người đi chầm chậm có nhịp điệu, khoảng cách với đoàn người dần dần bị kéo ra.
Một giọng nữ vang lên đều đều trong loa thông báo.
Thái Anh hô hấp nhè nhẹ, dường như không để ý tới Lệ Sa, một đường nhìn thẳng.
Nàng biết trên thế giới có một số người thích chủ động, ví dụ như vị Tiểu Lạp đây, sau khi nghe nói nàng cũng "thích đàn ông lớn tuổi", đã chờ "đồng đội" là nàng đi cùng.
Cũng giống như Đào Tư Nhàn.
Thái Anh nghĩ tới lần đầu tiên mình gặp Đào Tư Nhàn.
Lúc ấy ở quán bar uống rượu, có một chàng trai muốn xin WeChat của nàng, nàng liên tục từ chối nhưng không có kết quả, Đào Tư Nhàn đúng đi ngang qua nhìn thấy, lập tức đi tới giúp nàng giải vây.
Đây cũng là một loại chủ động.
Ánh mắt Thái Anh ảm đạm.
Như vậy thì đến bao giờ nàng mới có thể thoát khỏi vướng bận về người cũ?
Nàng không biết.
Thời điểm yêu đương nàng cũng chẳng muốn nhớ lại, hiện tại chia tay rồi, những hình ảnh ấy cứ tự nhiên hiện ra.
Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt, đều như một vết dao vô hình khiến tim nàng càng thêm đau, càng thêm rỉ máu.
Thời gian sáu năm thật sự có thể một lượt phai nhạt dần sao?
Khi đi tới chỗ lấy hành lý, ánh mắt Thái Anh thất thần, nhìn chằm chằm băng chuyền trước mắt.
Nàng đứng ở bên ngoài đội ngũ, màng nhĩ tiếp nhận không ít âm thanh, mọi người mồm năm miệng mười đều đang nói cái gì đó, nhưng nàng một chữ cũng không nghe lọt vào tai.
Sau hai phút chờ đợi, mấy chiếc vali hành lý lần lượt được đưa lên băng chuyền, hướng dẫn viên du lịch dặn dò mọi người đừng lấy sai hành lý.
Các cô chú đáp lại hai tiếng, sau đó cẩn thận kiểm tra hành lý có đúng không, nhưng đồng thời cũng lơ đãng trò chuyện, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Thái Anh cười không nổi, nhưng nếu là ở một tuần trước, nàng chắc cũng có thể cười tươi như vậy.
Chỉ lẳng lặng chờ vali hành lý của mình.
Chiếc vali còn rất mới, hơn nữa rất bắt mắt, là màu lục ánh huỳnh quang.
Chờ vali chuyển tới bên này, vẻ mặt Thái Anh mới thả lỏng hơn một chút, nàng bước đến cầm chiếc vali bắt mắt trước mặt mình.
Màu xanh lá cây là một màu rất đẹp, nhưng hiện tại mọi người đều biết đến nó với một tầng ý nghĩa khác, mà các đoàn du lịch không thể cấp cho chiếc mũ xanh lè giống vậy.
Thái Anh mua chiếc vali này, đơn giản chính là muốn cho chính mình thanh tỉnh một chút, là Đào Tư Nhàn đã lừa dối nàng, chứ không phải nàng có lỗi với Đào Tư Nhàn.
Sự thất bại trong mối quan hệ của cả hai, đều là do chính Đào Tư Nhàn gây ra.
Thái Anh siết chặt tay, tăng thêm lực nắm.
Đội ngũ còn chưa lấy đủ hành lý, nhưng những người lấy được đều tự giác lui ra sau cho những người khác không gian, hạn chế chen lấn.
Thái Anh cũng không ngoại lệ, nàng đứng ở bên cạnh đội ngũ, cứ như vậy, khoảng cách với Tiểu Lạp cũng kéo ra xa.
Như vậy thật tốt, nàng không cần là "đồng đội" của bất kỳ ai, nàng tới Tây Thành chẳng qua đặt cho chính mình một dấu chấm hết.
Điện thoại lúc này lại rung lên, là Miêu Nghệ trả lời tin nhắn của nàng.
Miêu Nghệ: 【Đi chơi vui vẻ!】
Ngay sau đó Miêu Nghệ lại đã gửi một video khác.
Trong video là một con mèo đang ngủ trên giá, khi thấy có người quay video, nó trở mình rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Sự chú ý của Thái Anh bị hấp dẫn đi qua một chút, trong mắt rốt cuộc cũng có ý cười nhàn nhạt, nhưng mà vành nón kéo thấp nên không có người nào nhìn thấy.
Đây là mèo của nàng.
Đại đa số mọi người khi đối mặt với thú cưng của mình đều sẽ không cầm lòng được liền thể hiện sự ôn nhu đặc biệt mà người đó dành cho thú cưng của mình.
Miêu Nghệ lại gửi tin nhắn: 【Cậu cứ việc chơi thỏa thích, mình sẽ chăm sóc cho Luca thật tốt.】
Luca là tên của mèo, là Đào Tư Nhàn đã đặt cho nó.
Suy nghĩ của Thái Anh lại bay tới chỗ Đào Tư Nhàn, nàng nhìn Miêu Nghệ gửi tin nhắn đến, đầu ngón tay dừng lại, cuối cùng cũng phản hồi lại: 【Được, cảm ơn cậu.】
Cho dù thế nào, mèo cũng là vô tội.
Nàng mới trả lời tin nhắn xong, cất điện thoại, lại thấy một chiếc vali màu lục ánh huỳnh quang, còn có người mặc quần đen bó sát cùng giày Martin đứng trước mặt.
Là vị Tiểu Lạp.
Thái Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Lạp, cô ấy hất hất mí mắt về phía này: "Cô lấy sai rồi. Vali này mới là của cô."
Thái Anh: "......"
"Của tôi có dán hình." Lệ Sa lười biếng nói, mang theo một chút ủ rũ, hướng chiếc mũ đỏ lên một chút, để lộ vầng trán sáng mịn, cô ấy chỉ vào chiếc vali bên cạnh Thái Anh: "Cô nhìn xem, mặt trên có phải có miếng sticker hình con mèo hay không?"
Tiếng phổ thông của Tiểu Lạp quả thực rất tiêu chuẩn, nhưng âm cuối vẫn cứ có chút cao, có chút cảm giác êm tai.
Lông mi Thái Anh khẽ run, nàng nghiêng đầu rũ mi mắt theo nhìn về một bên.
Đúng vậy, chiếc vali này có miếng sticker biểu tượng cảm xúc mèo ngay bên trên.
Nãy giờ tâm tư của nàng hoàn toàn không ở thực tại, nàng cũng không chú ý tới những chi tiết như vậy.
Hai chiếc vali này không phải y như đúc, nhưng nhìn sơ trông rất giống nhau.
Lấy cớ thích đàn ông lớn tuổi đã đành, đến vali cũng cùng một kiểu, Tiểu Lạp này với nàng cũng quá ăn ý rồi.
"Thật ngại quá." Thái Anh mở miệng, nếu không nói lời nào thì quá thất lễ, nàng đã từng bị người khác chơi một lần.
"Không sao." Lệ Sa nghiêng người, đem vali của mình kéo đến trước mặt, sau đó đứng thẳng lên lại nói: "Thật trùng hợp."
Chiều cao của hai người cũng không chệch lệch nhiều, nhưng Thái Anh có hơi cuối đầu xuống một chút, vành nón cũng ép xuống thấp.
Bây giờ Lệ Sa chỉ có thể thấy chiếc cằm hơi nhọn của người kia.
Thái Anh nắm lấy vali của mình, "ừm" một tiếng. Hai sự trùng hợp liên tiếp khiến nàng có chút mơ hồ.
Nhưng nàng chắc chắn bản thân chưa từng gặp Tiểu Lạp này bao giờ.
Mà ngay cả khi đã gặp qua, sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy cũng không thể giải thích một cách khoa học.
Hướng dẫn viên du lịch bắt đầu tổ chức đội ngũ để đi ra ngoài: "Mọi người thu dọn hành lý, xe buýt của chúng ta đã đến bến đỗ, bây giờ hãy đi theo tôi......"
Đầu tiên là máy bay sau lại là xe buýt, mới có thể đến nơi.
Tây Thành là thành phố du lịch nổi tiếng cả nước, ngành du lịch ở đây rất phát triển và toàn diện, mỗi năm lưu lượng khách đến đều rất lớn.
Quy hoạch và xây dựng thành phố rất tốt, hiện tại là đầu xuân tháng ba, hoa cỏ cây cối ven đường giống như tiếp tân chào đón ở cửa khách sạn, gặp người liền nói "Welcome".
Thái Anh đem cất vali rồi lên xe buýt.
Chiếc xe này tổng cộng có 22 chỗ ngồi bao gồm luôn cả tài xế, bên trái là hai hàng ghế nối, bên phải là một hàng ghế đơn.
Thái Anh là người lên xe cuối cùng, nàng nhìn thoáng qua, chỉ có một chỗ ngồi duy nhất thích hợp với mình.
Nhưng Tiểu Lạp đang ngồi phía trước chỗ đó, lối đi nhỏ bên cạnh còn lại là dì Minh Đình cùng với dì Duyên Kỳ.
Không hiểu sao lại có loại ảo giác chính mình bị sài lang hổ báo vây quanh, Thái Anh đi qua ngồi xuống, đưa tay hé mở cửa sổ.
Ánh mặt trời có chút ấm áp hơn so với lần đầu đến, nàng lại kéo rèm qua để che bớt.
Hai hướng dẫn viên du lịch cười cười lên xe, một người ngồi ở ghế phụ lái, một người đứng ở trước, trong tay cầm thêm một cái microphone, bên cạnh là một cái loa.
Lông mày Thái Anh nhíu lại, đang do dự có nên mang tai nghe cho thanh tịnh hay không, hướng dẫn viên du lịch cầm microphone nở một nụ cười rạng rỡ: "Xe buýt của chúng ta đã xuất phát, bây giờ sẽ đi đến khu homestay, đầu tiên tôi xin chính thức tự giới thiệu, tôi tên Quý Châu, các cô chú trong đoàn có thể gọi tôi là Tiểu Quý......"
"Không đúng, vừa rồi tôi nói có chút không đúng, ở đây còn có hai người là bạn cùng lứa tuổi, nhưng cũng có thể gọi tôi là Tiểu Kim......" Tiểu Quý sửa lời.
Xe buýt đang chạy trên đường, giọng nói của Quý Châu vọng ra ngoài cửa sổ, lẫn vào trong gió.
Thái Anh thi thoảng bị ánh nắng chiếu vào mặt vuốt ve, lại có chút buồn ngủ, dứt khoát đem vành nón kéo xuống, đeo tai nghe lên. Sân bay ở Tây Thành ở vùng ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố một quãng.
Xe buýt chạy một đường, Quý Châu giới thiệu xong về địa điểm ở Tây Thành địa điểm cùng kế hoạch của chuyến hành trình này, rồi mới ngồi xuống.
Bên trong xe cuối cùng cũng an tĩnh, Thái Anh thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chưa từng tham gia đoàn du lịch bao giờ, cũng đã từng xem qua ở phim truyền hình, nàng cảm thấy còn không bằng tự tới một mình.
Hướng dẫn viên du lịch dựa vào nói chuyện để kiếm cơm, nhưng như vậy là quá nhiều.
Thái Anh nhíu nhíu giữa mày, điều chỉnh tư thế một chút, lại cố gắng ngủ.
Chờ xe tới khu homestay, Thái Anh vẫn chưa thể ngủ được.
Bắt đầu xuống xe, các cô chú trong đoàn lại sôi nổi lên.
Thái Anh muốn cùng đội ngũ duy trì khoảng cách, muốn là người cuối cùng xuống xe.
Nhưng Triệu Minh Đình không cho nàng cơ hội, lúc sau đứng dậy liền kéo cổ tay của nàng, vẫn cứ nhiệt tình nói: "Tiểu Phác, đi thôi, xuống xe."
Thái Anh: ......
Thôi mà.
Nàng bất đắc dĩ đứng dậy.
Lấy hành lý xong, Quý Châu đếm lại số người, liền dẫn theo mọi người tiến vào đại sảnh khu homestay.
Hai mươi cá nhân thực sự nhiều, còn có vali hành lý cùng các loại túi lớn túi nhỏ, đều chen chúc lẫn nhau.
"Tiểu Phác." Thực rõ ràng Triệu Minh Đình đối với "Thái Anh thích đàn ông lớn tuổi" này còn có chút không thể tin nổi, sắc mặt của bà ấy lại trở nên phức tạp: "Dì chưa hiểu lắm về trào lưu của người trẻ tuổi hiện nay."
"Minh Đình, bà không hiểu được điều này đâu, hiện tại người trẻ tuổi, đều nói là tuổi tác không phải là vấn đề." Duyên Kỳ liền đứng ở một bên, như là đã nghĩ thông suốt: "Tôi còn vừa mới hỏi Tiểu Lạp, hỏi con bé đang vẽ cái gì, con bé nói vẽ Tô Đại Cường."
"Đó không phải là nhân vật trong phim truyền hình sao?"
"Tôi không nghĩ rằng Tô Đại Cường trong phim truyền hình đó lại già như vậy."
"Cũng phải."
Thái Anh nghe hai người nói chuyện với nhau như đang nói chuyện phiếm, dần dần có chút ý cười, nhưng sau đó lại kiềm nén lại.
Ánh mắt nàng lơ đễnh tìm tòi, chỉ thấy Tiểu Lạp ở phía trước cùng một dì khác đang nói chuyện phiếm, nàng chớp chớp mắt, đối phương dường như cũng cảm nhận được, ánh mắt nhìn lại phía nàng.
Thái Anh bị tóm được, nhưng cũng không có biểu hiện ra bộ dạng hoảng loạn, vẫn duy trì bình tĩnh, lại đem ánh mắt chuyển sang nơi khác.
Lúc này vừa vặn hướng dẫn viên du lịch bắt đầu phân phát thẻ phòng, Thái Anh đã nói trước với Quý Châu rằng mình muốn một phòng đơn có giường đôi.
Nơi này đều là người xa lạ, nàng cũng không nghĩ sẽ cùng người khác ở chung một phòng.
Sau khi nhận thẻ phòng, từng người lần lượt về phòng.
Tiếng vang của vali hành lý lăn trên mặt đất hợp lại liền có chút ồn, Thái Anh đi về phòng với vẻ mặt thất thần.
Cắm thẻ mở cửa.
Nàng vừa muốn đi vào, phía sau vang lên một giọng nữ: "Này."
Nàng đối với âm thanh tương đối mẫn cảm, cho nên vừa nghe liền biết chủ nhân là ai, dù chỉ có một chữ.
Không muốn để ý tới người kia, nàng liền nhấc chân bước vào phòng.
"Cô vừa mới nhìn lén tôi làm gì?" Lệ Sa hạ giọng nói, cố ý hỏi, nói lại hướng Thái Anh hơi nhích người, dựa lưng vào tường, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Thái Anh.
Lệ Sa gỡ nón xuống, khí chất của cô càng thêm nổi bật.
Khuôn mặt sáng, có hơi hung dữ.
Tóc của cô rất nhiều, còn uốn xoăn gợn sóng, mang phong cách của nữ minh tinh thế kỷ trước.
Nói tóm lại, người này rất đẹp.
Nhưng Thái Anh ngửi được mùi nguy hiểm, bởi vì đối phương quá chủ động.
Nàng mấp máy môi, nhìn khuôn mặt không tùy vết của người kia, không nhẹ không nặng mà nói một câu: "Cô muốn ngủ cùng tôi có phải không?"
------
Tác giả có lời muốn nói:
🐿️: Nói giỡn đó, đừng có tưởng thật.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top