Chương 22: Dùng Thân Gán Nợ
Lạp Lệ Sa khuôn mặt thâm trầm nhìn nàng: "Cô dám tính kế tôi?"
"Không có... a..." Phác Thái Anh lắc đầu, sau đó đôi mày hơi nhăn lại.
Bấy giờ Lạp Lệ Sa mới để ý hai chân nàng đang bị ghế xe trước chèn vào. Có lẽ do va đập mà thành ra như vậy.
"Thở sâu một chút, sau đó thử rút ra xem có được không?" Lạp Lệ Sa khom người song song với nàng, sau đó cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ đáng thương.
Phác Thái Anh thử dùng sức, chỉ thấy một trận đau nhức truyền lên đại não.
"Không được." Nàng cắn chặt môi, lắc lắc đầu.
"Nhĩ Tình, cô còn sống không vậy?" Lạp Lệ Sa chợt nhớ ra thư kí Nhĩ Tình giống như cái bóng luôn đi theo nàng.
"Cô nói xui gì thế?" Nhĩ Tình vươn tay mở cửa xe, đồng thời đỡ A Quân mình đầy thương tích ra ngoài. "Lúc nãy tôi bận gọi cứu thương."
"Cô có thể chờ đến lúc xe cứu thương tới không?" Lạp Lệ Sa ngẩng đầu hỏi nàng.
Phác Thái Anh cúi đầu nhìn chân, rồi lại nhìn cô. Sau đó đáp: "Được."
Nhĩ Tình sắp xếp mọi việc chu toàn, sau đó mới lo lắng lại gần: "Tiểu thư, cô... vì sao cô phải liều mạng như vậy?"
"Cô đang chất vấn tôi, hửm?" Phác Thái Anh bá đạo nhướn mi.
"Tôi không dám." Nhĩ Tình cúi đầu. "Chỉ là tiểu thư bị thương... không kể hai nhà Diệp, Bạch, mà còn người trong nhà..."
"Hôm nay cô phá lệ nói hơi nhiều, nhỉ?" Giọng nói sắc lạnh lập tức cắt đứt lời Nhĩ Tình.
Nhĩ Tình vội ngậm miệng.
"Cô sớm đã biết tất cả?" Chờ chủ tớ hai người nói chuyện xong. Lạp Lệ Sa mới thấp giọng hỏi.
"Sa, tôi đau." Phác Thái Anh vốn không có ý định trả lời. Lại ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt mang theo chút ủy khuất đáng thương.
Lạp Lệ Sa hừ một tiếng, sau đó đứng thẳng người dậy: "Tôi thấy Nhĩ Tình cũng không có vấn đề gì. Chi bằng để nàng chiếu cố cô. Bây giờ nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành. Cáo từ."
Đoạn, Phác Thái Anh vươn tay nắm cổ tay cô: "Cứu tôi cho chót, được không?"
Lạp Lệ Sa nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: "Cô đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
***
Trong phòng bệnh lớn. Kim Trân Ni cúi đầu nhìn đôi chân đã được băng bó cẩn thận của Phác Thái Anh, lắc đầu thở dài.
"Phác đại tiểu thư, lần này xương cốt của cậu thật sự chấn thương rất nặng đấy. Cho nên sáu tháng tới... e rằng cậu sẽ phải ngồi xe lăn..."
"Mình biết rồi." Phác Thái Anh thản nhiên trả lời.
"Lần này cậu trực tiếp đối đầu với Bạch gia, không sợ chết sao?" Kim Trân Ni đối với dáng vẻ lãnh đạm của nàng sớm đã quen. Bởi vậy tiếp tục đặt câu hỏi.
"Đương nhiên mình đã tính toán qua." Phác Thái Anh đáp. "Lão già Bạch Ôn đó... chắc chắn sẽ dùng thế thân."
"Thế thân?"
"Đương nhiên. Lão không dễ dàng để Bạch Tử Hạo xảy ra chuyện đâu." Phác Thái Anh cười nhạt, sau đó quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa. "Nói với đồng đội của cô nếu bắt được người rồi thì đừng tiếp tục truy cứu. Chờ cơ hội lần sau."
Lạp Lệ Sa nghe nàng nói cũng cảm thấy có chút đạo lý, bởi vậy gật nhẹ đầu.
"Đã biết."
"Lúc nãy bận rộn quá, chưa hỏi qua danh tính của cô." Kim Trân Ni khẽ cười. "Cô là...?"
"Lạp Lệ Sa – bộ đội đặc chủng nhận lệnh hợp tác cùng cảnh sát phá bỏ vụ giao dịch chất cấm của Bạch gia."
"Ô, nguyên lai là nữ đặc công sao? Thật hâm mộ." Kim Trân Ni cong cong khóe mắt. "Cô quen Phác tiểu thư?"
"Không quen." Lạp Lệ Sa tuyệt tình cắt ngang. "Phác tiểu thư hiện tại cũng đã an toàn. Coi như nhiệm vụ hộ tống của tôi kết thúc. Tạm biệt."
"Đứng lại."
Kim Trân Ni thấy tình hình không ổn, lập tức tự giác rút lui: "Ngày mai mình tới khám cho cậu sau."
Nhất thời... trong phòng chỉ còn hai người. Một đứng một ngồi.
"Cô rốt cuộc muốn gì?" Lạp Lệ Sa vẫn mặc tây trang màu trắng. Chỉ có điều hiện tại đã nhiễm vài phần bụi bẩn. Cô xoay người lạnh lùng hỏi.
"Chẳng lẽ cô không tò mò vì sao tôi giúp cô ư?" Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, nàng thậm chí có thể cảm nhận được xung quanh bắn ra tia lửa.
"Không tò mò." Lạp Lệ Sa thản nhiên trả lời. "Phác tiểu thư không có ý kiến gì chứ?"
"Cô đã lợi dụng tôi."
"Cô cũng vậy, cho nên... chúng ta không ai nợ ai." Lạp Lệ Sa thành thật nhận tội. Quả thực nếu không dựa vào Phác Thái Anh, cô sẽ phải mất rất nhiều thời gian để có thể trà trộn vào Bạch gia.
Phác Thái Anh nhìn đôi chân nửa tàn phế của mình, thở dài nói: "Nhưng tôi vì cô mà bị thương. Cô không thể nhẫn tâm như vậy."
Ô ô ô... cái nữ nhân điên này là muốn trói buộc mình ư?
Lạp Lệ Sa trên trán xuất ra mồ hôi lạnh: "Phác Thái Anh, đến tột cùng cô muốn gì ở tôi?"
"Thật không ngờ cô lại gọi thẳng tên tôi vào trường hợp này." Phác Thái Anh cũng không hề tức giận. "Tôi không muốn gì cả. Chỉ muốn cô ở lại... làm vệ sĩ riêng của tôi một thời gian."
"Đừng mơ."
"Một thời gian thôi." Phác Thái Anh chậm rãi nói. "Sau khi cô sáng tỏ mọi chuyện, tới lúc đó... Đi hay ở, là quyền quyết định của cô."
"Cô dựa vào đâu mà ra điều kiện với tôi?"
"Dựa vào việc tôi không chấp nhận cô tới nhà tôi từ hôn. Dựa vào việc trên danh nghĩa, tôi vẫn là hôn thê của cô. Tôi vẫn danh chính ngôn thuận là vợ chưa cưới được lão ông hai nhà sắp đặt."
"Cô..." Lạp Lệ Sa mặt đỏ bừng vì giận. Thế nhưng cả ngày chỉ xuất được vỏn vẹn một câu.
Phác Thái Anh thản nhiên nhìn Lạp Lệ Sa. Kiên nhẫn đợi cô trả lời.
"Phác Thái Anh, cô đừng bức người quá đáng." Lạp Lệ Sa bỗng hừ một tiếng.
"Đỡ tôi nằm xuống giường được không?"
"..."
"Dù sao hiện tại tôi cũng chỉ là một bệnh nhân..."
Lạp Lệ Sa thầm than trời, cuối cùng đành xuống nước, lại gần cẩn thận khom lưng nhấc chân nàng đặt lên giường. Sau đó chậm rãi tháo giày bỏ xuống đất.
Từ đầu đến cuối, Phác Thái Anh chỉ mím môi im lặng nhìn cô.
"Đau sao?" Thoáng thấy Phác Thái Anh nhăn mày, Lạp Lệ Sa theo bản năng liền nhẹ tay.
"Không." Đột nhiên khóe môi nàng cong lên. "Sa, cảm ơn."
"Muộn rồi, có chuyện gì để ngày mai hẵng giải quyết." Lạp Lệ Sa bất vi sở động rời khỏi nàng.
"Cô định đi đâu?"
"Tôi ở đây." Lạp Lệ Sa tiến về phía sofa, tiếp theo dứt khoát đặt mông ngồi xuống.
Phác Thái Anh nhìn một loạt động tác trước mặt. Ban đầu là kinh hỉ bất ngờ, sau đó đôi mắt thâm sâu tựa hải hơi sáng lên.
Chỉ tiếc... đồng chí Lạp không hề nhìn thấy khoảnh khắc đặc biệt này...
***
"Ayo tỷ tỷ, chị thực sự dọa chết mọi người rồi."
Mới sáng sớm, Phác Lâm đã đứng bên giường bệnh nàng khóc la om sòm.
"Thiếu gia, tiểu thư còn đang nghỉ ngơi." Nhĩ Tình nổi giận mắng.
"Nhốn nháo cái gì?" Phác Thái Anh vốn ngủ không sâu, hơn nữa còn bị tiểu đệ đánh thức. Nàng lập tức nhíu mày chống tay muốn ngồi dậy.
Nhĩ Tình hiểu ý, lập tức lại gần giúp nàng chỉnh gối để dựa lưng.
"Lạp Lệ Sa đâu?"
Câu hỏi đầu tiên sau khi tỉnh giấc... lại là tên bộ đội đầu gỗ họ Lạp.
Phác Lâm kinh ngạc, Nhĩ Tình càng kinh ngạc.
"Cô ấy... nói có việc cần giải quyết... nên đã rời đi rồi." Hồi lâu mới thấy Nhĩ Tình ấp úng trả lời.
Quả nhiên Phác Thái Anh sắc mặt tái dần.
Khá lắm Lạp Lệ Sa.
"Tỷ, cần em giúp chị tìm không?" Phác Lâm hề hà cười.
Kì thực... hắn rất hâm mộ Lạp Lệ Sa nha.
"Người ta đã muốn trốn, em tìm cũng không nổi đâu." Phác Lam đăm chiêu. "Nhĩ Tình, chuyện hôm qua giải quyết thế nào rồi?"
"Bạch gia làm việc vô cùng sạch sẽ và dứt khoát..." Nhĩ Tình mím môi. "Lão già Bạch Ôn để Bạch Tử Hạo tới sở cảnh sát giả bộ hợp tác. Cuối cùng còn an bài sẵn tang chứng vật chứng khiến người khác chịu tội thay."
Phác Thái Anh cười nhạt. Chuyện này nàng đã sớm tính ra từ lâu.
"Tỷ... Bạch gia... Bạch gia làm sao cơ?" Phác Lâm càng nghe càng mờ mịt.
"A Lâm, em nghe kĩ đây." Phác Thái Anh xoay người kéo Phác Lâm cúi xuống, sau đó giữ vai nhìn thẳng vào mắt hắn. "Từ nay về sau em đối với Bạch Tử Hạo... chỉ có qua lại chứ không được tin tưởng thân thiết."
"Vì sao?"
Phác Thái Anh mệt mỏi thở dài, em trai nàng vĩnh viễn không chịu lớn...
"Vì như vậy em mới có thể bảo vệ chị."
"Hảo." Miễn là liên quan đến chị gái, Phác Lâm sẽ dốc lòng đáp ứng. "Tỷ tỷ... vậy còn chân của chị?"
"Không vấn đề gì, miễn cưỡng ngồi xe lăn 6 tháng thôi." Phác Thái Anh nhàn nhạt cười. "Về đi, nói ông nội cùng ba không phải lo."
"Vâng." Phác Lâm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
***
Chờ sau khi Phác Lâm rời khỏi, Phác Thái Anh mới khôi phục dáng vẻ cao ngạo thường ngày. Nàng liếc qua Nhĩ Tình, khẽ lên tiếng: "Bên phía Diệp gia có động tĩnh gì không?"
"Ngoại trừ thu mua khu đất ở thành phố T thì không còn hành động nào khác." Nhĩ Tình thành thật khai báo.
"Ừ." Phác Thái Anh day day thái dương. "Thời gian tới nhớ chú ý phong tỏa tin tức chân tôi bị thương."
"Vâng. Tiểu thư đói chưa? Tôi lập tức kêu người chuẩn bị đồ ăn."
Phác Thái Anh trầm mặc suy nghĩ rồi gật đầu đáp: "Được."
Mắt thấy cấp trên đã phân phó, Nhĩ Tình đương nhiên không dám chậm trễ. Nàng tính bước ra ngoài gọi hộ lý, song cùng khoảnh khắc, cánh cửa vừa vặn mở ra.
Người xuất hiện là đầu gỗ Lạp Lệ Sa...
Lạp Lệ Sa cảnh giác với bầu không khí kì quái trong phòng, cô hơi nhíu mày hỏi: "Nhìn tôi như vậy là có ý gì?"
"Thật không nghĩ cô sẽ quay lại." Phác Thái Anh chớp chớp mắt. "Nhĩ Tình nói cô sớm đã rời khỏi đây."
" ừm... tôi quay về căn cứ thông báo tình hình." Lạp Lệ Sa gật đầu. "Nhưng dù sao tôi cũng đã trở lại."
Phác Thái Anh khẽ cười.
"Tôi mang đồ ăn tới cho cô." Lạp Lệ Sa liếc qua Nhĩ Tình. Sau đó lại coi như không thấy, dứt khoát giơ cặp lồng về phía Phác Thái Anh.
"Tiểu thư từ trước đến nay đều ăn cơm do đầu bếp riêng làm." Nhĩ Tình đột nhiên lên tiếng.
"Nhĩ Tình, cô cũng nên ra ngoài dùng bữa sáng đi thôi." Phác Thái Anh thản nhiên vươn tay nhận đồ ăn của đồng chí Lạp. Thuận tiện đuổi khéo Nhĩ Tình.
"Tiểu thư..."
"Nhĩ Tình tiểu thư đừng lo, đây là cháo do tôi nấu." Lạp Lệ Sa giống như cây cột đứng bên giường bệnh của Phác Thái Anh. Lạnh mặt trả lời.
Được rồi, Lạp Lệ Sa cô thừa nhận mình sớm lo chuyện bao đồng. Phác Thái Anh đường đường là một đại tiểu thư, người ta đương nhiên sẽ không để nàng chết đói.
Nhưng mà sáng nay khi về khu căn cứ, cô lại bất chấp Khương Tử Tân trêu chọc chế nhạo. Tự mình đến phòng bếp nấu cháo cho Phác Thái Anh...
***
Phác Thái Anh nhướn mi nhìn cô: "Sa, cô nói thật chứ?"
"Trông tôi giống kẻ ba xạo lắm à?" Lạp Lệ Sa vừa trả lời vừa ngồi xuống chiếc ghế đơn cạnh giường nàng.
"Cảm ơn." Phác Thái Anh thành thật mở lời. Hình như... đây là lần đầu tiên có người vì nàng mà tự tay xuống bếp.
Lạp Lệ Sa không đáp.
Hồi lâu sau, trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói dễ nghe của Phác đại tiểu thư:
"Lạp Lệ Sa. Như vậy... cô là đang dùng thân gán nợ cho tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top