Chương 26
Liệt Hỏa Ca kỳ thực không nghĩ chuyện này lại có dính líu gì đến nữ tử nhà người. Mặc dù tu vi Nhan Hoan thật sự đã đột phá một cách bất thường, thế nhưng chỉ một tu sĩ kim đan, làm sao có thể hạ gục được ba tu sĩ nguyên anh. Cho dù nàng có vô tình rơi vào thí luyện tinh anh, việc nàng sống sót trở ra quả thật đã là kỳ tích.
Mắt thấy Nhan Hoan nhìn mình lo lắng, Liệt Hỏa Ca bất giác thở dài một tiếng, sau đó duỗi tay vuốt nhẹ qua chóp mũi nàng một cái. Người đã lựa chọn tin tưởng nàng, dẫu sao từ trước đến nay, Nhan Hoan vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, sẽ không có chuyện bịa chuyện lừa gạt người khác.
Về việc tu vi đột phá đến kỳ kim đan chỉ trong một ngày ngắn ngủi, chuyện này áng chừng phải khiến người đau đầu thêm.
"Được rồi, chuyện này cũng không liên quan đến ngươi. Có điều ngoài ta và ngươi ra, tuyệt đối không có người thứ hai biết. Đã rõ chưa?"
Khóe môi Nhan Hoan lập tức nhếch lên, nhanh chóng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Nàng ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt dành cho lão tổ vô cùng biết ơn. Mặc dù biết rõ bản thân đã lừa gạt người, thế nhưng khi Liệt Hỏa Ca lựa chọn tin tưởng lời nói của nàng, Nhan Hoan lại thấy chột dạ trong lòng.
Khuôn mặt vẫn còn chưa thôi biểu cảm thất thần, người lại lấy ra một sợi vòng ngọc, không nói nửa lời liền đeo vào cổ cho nàng. Nhan Hoan giật mình nhìn xuống, ngón tay lập tức chạm qua viên ngọc mát lạnh bên dưới.
"Lão tổ, cái này..."
Liệt Hỏa Ca không dám tiết lộ mục đích thật sự của người khi đưa thứ này cho nàng, vậy nên chỉ có thể giả vờ hời hợt, nói: "Không có gì, chỉ là vật trang trí thôi, bổn tọa thấy hợp nên mới đưa cho ngươi."
Thật ra, chỉ cần Nhan Hoan đeo nó, bất kể nàng đang ở đâu, Liệt Hỏa Ca cũng đều có thể tìm ra. Thứ này một khi đeo vào cũng giống như hạ ấn chú, người bị hạ không thể cởi ra, chỉ có thể phụ thuộc vào người hạ ấn. Vậy nên trừ Liệt Hỏa Ca ra, ai cũng không thể cởi sợi vòng cổ đó, kể cả Nhan Hoan.
Bởi vì không hề hay biết dụng ý của Liệt lão tổ, nàng lại cảm thấy vô cùng động lòng trước sự quan tâm này của đối phương. Trong lòng hiện tại chỉ tồn tại một suy nghĩ, chính là sau này dù có thế nào, nàng đều sẽ đối xử tốt với Liệt lão tổ, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người.
Sau đó, Nhan Hoan lại đem những gì mình thu hoạch được bày ra trước mặt đối phương. Nàng lải nhải một hồi, thao thao bất tuyệt không biết điểm dừng, đến khi không thể nói nổi, nàng lại cả gan gối đầu lên đùi lão tổ mà ngủ.
Liệt Hỏa Ca âm thầm thu lại thuật pháp của mình, ngón tay dịu dàng lướt qua khuôn mặt trắng nõn của người bên dưới, sau đó nhẹ nhàng vuốt lấy tóc nàng. Nếu không làm cho nàng ngủ, sợ rằng hai tai của người sẽ lùng bùng đến nỗi không yên.
Lần đó, Liệt Hỏa Ca cúi đầu, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng rất lâu.
...
Trong vòng ba năm tiếp theo, khi đã quá quen thuộc với Liệt lão tổ. Tính cách Nhan Hoan mơ hồ có nét gì đó giống với người đó. Cái cách đá xéo người khác khi bị châm chọc quả nhiên nàng đã học được, không những tiếp thu mà còn tiếp thu rất tốt.
Ba năm này, tốc độ tu luyện của nàng bỗng dưng tăng nhanh bất thường. Trong khi các đệ tử khác phải mất rất nhiều thời gian để đạt được kết quả đó, Nhan Hoan chỉ cần vài năm liền có thể đạt tới kim đan trung kỳ, thậm chí sắp sửa đạt đến kim đan hậu kỳ.
Đối với tư chất tu luyện đặc biệt này của Nhan Hoan, Liệt Hỏa Ca nửa mừng nửa lo. Tu luyện nhanh chóng như vậy, nhất định sẽ bị đồng môn nghi ngờ là do tu luyện ma công. Chỉ là Liệt Hỏa Ca lại không tìm thấy bất kỳ vết tích nào do tu luyện ma pháp để lại. Nhìn dáng vẻ hồn nhiên của nàng khi đối mặt với mình, người lại mềm lòng gạt bỏ ý định đó.
Buổi tối, Nhan Hoan lại theo thói quen đem chút bánh ngọt vào phòng cho Liệt lão tổ. Vừa thấy đối phương, có người liền cười một cách vui vẻ.
Người đứng ở nơi cửa sổ, mái tóc trắng ngần như tuyết bị gió thổi tung, nhẹ nhàng phấp phới ở trong không trung.
"Lão tổ, người đang suy nghĩ gì vậy?"
Liệt Hỏa Ca chậm rãi quay lại, một nửa khuôn mặt xinh đẹp lộ ra. Mặc dù không phải là lần đầu tiên, thế nhưng Nhan Hoan vẫn không cách nào khống chế được sự rung động mãnh liệt bên trong lòng ngực.
Trong mắt nghiễm nhiên chỉ tồn tại bóng dáng một người, dù là vài năm hay vài trăm năm, có lẽ ánh mắt đẫm tình mà nàng dành cho đối phương sẽ không bao giờ vơi đi, thậm chí là thay đổi.
Mắt thấy Nhan Hoan thất thần, Liệt Hỏa Ca vô thức cười nhạt một cái. Người bước đến ngồi vào bàn ngọc ở giữa gian phòng, ngón tay chậm rãi lướt đến, cầm lên một miếng bánh ngọt mang theo hương vị quen thuộc.
"Ngẩn ngơ cái gì? Hôm nay tu luyện thế nào rồi?"
Nhan Hoan lập tức hoàn hồn, sau đó mỉm cười ngoan ngoãn rồi vòng ra phía sau lưng, thành thạo xoa bóp hai vai của người.
"Hôm nay đệ tử đều thực hiện theo lời lão tổ, tu luyện rất tốt."
Liệt Hỏa Ca khẽ "ừm" một tiếng, miếng bánh trên tay cũng mơ hồ mất đi một góc nhỏ.
"Hôm nay Từ Phong đến tìm bổn tọa, nói về đại hội luận võ giữa các tông môn sắp tới."
Người uống một ngụm trà ấm, lại lấy thêm một miếng bánh đưa đến trước mặt Nhan Hoan. Nhận ra lão tổ đang thưởng cho mình, nàng lại vui vẻ nhận lấy, ý cười trong mắt càng rạng rỡ hơn.
"Không phải hai năm nữa mới diễn ra hay sao? Chưởng môn sao lại bàn về việc này sớm như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top