Chương 13.Chồng À,Em Cũng Biết Giận Mà

Một không gian đen tối hiện lên trong tầm mắt,bước chân nhẹ như không giẫm đi trên một con đường lạnh lẽo.Có phải đây được gọi là con đường dẫn về âm ti địa ngục không, dường như đã sắp bước qua cánh cổng xa rời trần thế,lại nghe thấy có người đang cố sức gọi lấy mình

"Young,chị tỉnh lại đi có được không?"

"Từ nay chị nói gì em cũng sẽ nghe lấy,chị nói chị muốn nghe em gọi tên của chị mà,em vẫn đang gọi chị,chị có nghe thấy được không?"

Tôi nghe thấy em đã gọi tên tôi,cơ thể tôi giống như vô lực nhưng vẫn cố gắng bước về phía em.Ánh sáng dường như quay trở lại,tôi nhìn thấy em càng lúc càng rõ dần,tôi nhìn thấy em đang khóc ngất bên cạnh giường của tôi

" Ai cho em khóc,chồng của em còn chưa chết "

"Yong,bác sĩ,bác sĩ "

Thật tình lúc em gọi tên tôi sao không nghe em gọi lớn tiếng như vậy, gọi bác sĩ làm gì?Tôi chỉ muốn nhìn thấy em,không cần bọn họ

"Tôi không có nằm mơ rồi,em thật sự biết nói chuyện"

Cô đưa tay kéo lấy cả người Yerim nằm lên người mình nhưng nàng liền rất nhanh chống cự.Chị bị thương mà,không cần cố chấp như vậy

"Chẳng phải em nói sau này tôi có nói gì em cũng sẽ nghe "

" Nhưng mà...a"Nàng còn chưa kịp trả lời đã bị cô một lần nữa kéo mình nằm xuống,có điều cô đã ngoan ngoãn hơn khi chỉ để nàng nằm bên cạnh.Còn mình thì lại muốn xoay mình qua ôm lấy nàng,mặc cho vết thương vẫn còn đau âm ỉ dù đã trải qua nhiều ngày hôn mê bất tỉnh

" Chị còn đau "

"Em nằm yên,nếu không tôi thật sự sẽ đau"

"Young,nhưng mà ở đây là bệnh viện,như vậy có chút không đúng lắm"

" Tôi là chồng của em "

Sao dạo này chị cứ luôn khẳng định câu này lập đi lập lại thế nhỉ?Mặc dù nghe đến quen nhưng vẫn cảm thấy trong lòng giống như nở hoa vậy.Sooyoung nằm ở đó chưa đến 5 phút lại như thế nào ngủ mất,có vẻ như vết thương đó đã làm chị mất sức rất nhiều.Có điều vòng tay của chị ôm lấy nàng vẫn không sao nới lỏng,Yerim bất đắc dĩ phải nằm lại như vậy cùng với cô.Mấy hôm nay nàng cũng không thể nào yên giấc,hiện tại cũng đã mệt mỏi đến độ khó lòng chống cự với một giấc ngủ sâu
-----------------------
"Nè,em muốn chọc tôi tức chết sao?Hết bệnh viện để đưa vào rồi hả?"Sooyoung còn chưa tận hưởng được khung cảnh gia đình êm ấm ra sao lại nhìn thấy cái được cho là bản mặt mà cô ghét nhất đang ở ngay phía cửa

" Chị họ,chị lý nào nhìn thấy em liền mất hứng?"Hwang Sooyoung cũng không phải khi không lại đến chọc giận cô,mà cô ấy là bác sĩ chính trong cuộc phẫu thuật hôm trước.Lúc đó là Yerim không biết phải như thế nào,chỉ nhớ đến Hwang Sooyoung là bác sĩ liền gọi cho cô ấy

"Young,là Hwang Sooyoung cứu chị"Yerim lúc này mặt mũi cũng không ngẩng lên được, không dám nhìn lấy nét mặt đang rất chi là hầm hầm của cô

"Em thân với nó lắm sao?Về nhà em biết tay tôi cũng khỏe rồi không cần đến thăm khám,biến đi "

"Chị vẫn thật xấu tính đó chị họ,chị dâu em đi đây"

"Uh"

"Em rất thích chất giọng này của chị"

Sooyoung nếu như không phải đang thương tích ngự trị nhất định sẽ bóp chết cái miệng đáng ghét đó của Hwang Sooyoung.Còn nữa,đừng có tưởng cúi mặt xuống không tham gia chính sự liền có thể vô tội.Đợi cho đến khi Hwang Sooyoung rời khỏi,lúc này cô mới không thèm nhìn tới nàng nữa,một mực quay người sang hướng khác

"Chị,em biết lỗi của em rồi"Sao người gì thay đổi lẹ thế không biết,mới mấy phút trước còn đem nàng sủng đến mức phải đề phòng,bây giờ liền đem nàng đá ra khỏi tầm mắt

"Em đi mà nói chuyện với nó,giọng em nó rất thích mà "

" ... "

Cô cứ như vậy đúng một tiếng không thèm nói chuyện với Yerim,cứ nàng chạm đến mình liền đuổi đi ngay chỗ khác.Cho đến lúc Yerim thật sự bỏ ra ngoài,lúc này liền tức giận đến mức kéo nàng nằm xuống dưới thân mình áp chặt

"A,buông em ra,chị làm gì vậy!?"

"Em lúc này hay lắm,mới la em một chút em liền bỏ tôi đi"

"Chị chửi em hơn một tiếng rồi chứ không phải một chút"Người gì vừa nhỏ mọn vừa kỳ cục,đuổi người ta đi thì người ta đi,dù gì cũng chỉ là ra ngoài đóng tiền viện phí cho chị.Làm gì cũng không vừa ý hết trơn, khó khăn đáng ghét hết phần thiên hạ

"Cái miệng nhỏ này của em,bây giờ lại còn biết cãi tôi "

" Là chị thật sự ... ưm"

Lúc trước thì ngày cũng như đêm,chị cứ liên tục ở bên tai người ta nài nỉ,nào là chị muốn nghe thấy chất giọng của em.Nhưng cho đến hôm nay người ta cũng chỉ mới nói có vài câu,chị liền như vậy dùng môi của mình cật lực làm cho em không thể nói được nữa.Cũng may là trên người chị vốn không lành lặn,nếu không cũng không phải chỉ dừng lại ở một nụ hôn
-------------------------
"Vết thương của chị,đừng rộn mà"

Đã hơn một tuần rồi cô nằm viện,ngày nào Yerim cũng túc trực ở bên cạnh giường bệnh này.Thật ra cô đã có thể tự mình vận động được nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ ra mình còn yếu lắm luôn dựa dẫm vào nàng.Lắm lúc đợi đến khi Yerim không chú ý liền như vậy áp chặt nàng xuống dưới thân của mình trêu chọc

"Mai xuất viện,tôi không muốn ở đây nữa"Cô ở trên người của nàng áp chặt,bàn tay xấu xa còn cố tình kéo bung hai nút trên của nàng,mút mát khu vực ở trên ngực nàng một chút đến đỏ ửng

" Không được,Hwang Sooyoung em ấy đã nói ... a "

Còn không biết chồng mình vốn tính nhỏ mọn,lại còn cố tình chọc ghẹo đến cô.Vì thế ở ngay trên ngực của nàng liền một dấu răng hiện diện,sao chị lại có thú vui thích cắn người thế nhỉ?

"Em còn dám nhắc đến nó,sẽ cắn chết em "

"Nhưng mà...a...được...được...em không nói nữa"

Yerim thật sự không có tiền đồ, chỉ tiếng trước tiếng sau liền không cãi lại được cô.Có điều Hwang Sooyoung cũng có nói,vẫn có thể xuất viện nếu muốn nhưng nên có bác sĩ gia đình chăm sóc riêng

Cô thật sự cảm thấy mấy người này phiền phức chết đi được,cô đã nói là không sao rồi mà bọn họ cứ bám lấy cô.Lúc thì mời bác sĩ,lúc lại thuê điều dưỡng.Cô không cần bọn họ,cô muốn nàng ... à là muốn nàng ở bên cạnh trêu chọc cho vui, không có thèm có ý gì khác đâu.lúc nào cũng đề phòng cô hết , thật đáng ghét

"Young,hôm nay bác sĩ đó,em thuê đến được không ? "

Hôm nay Yerim phải ra bên ngoài có chút chuyện,thì chính là nàng đến bệnh viện nhờ Hwang Sooyoung tìm giúp mình bác sĩ tốt một chút.Nói qua nói lại làm mất cả buổi sáng,khi về đến nhà đã thấy mặt của cô hầm hầm không thèm nói chuyện

"Vậy em sẽ tìm người khác,Young,xuống ăn cơm với em đi"

"Cũng biết vác mặt về nữa hả?em quăng tôi cho bác sĩ liền đi đến Mặt Trời sắp đốt cháy mông của em rồi"

" Em không có,em là phải đi tìm bác sĩ cho chị thật mà "

"Không cần tìm nữa,nữ bác sĩ đó rất tốt.Nhìn trước nhìn sau,nhìn trong ra ngoài chỗ nào cũng ngon hơn em"

Mới gặp có buổi sáng,cái gì được gọi là nhìn từ trong ra ngoài của người ta.Thật tình từ nhỏ đã không biết chửi người ta,sau đó lại câm lâu như vậy.Bây giờ muốn nổi nóng với cô cũng không biết dùng từ ngữ gì ...

" Nhìn cái gì ? Em loạng quạng tôi thôi em cưới cổ giờ "

"Có chửi người ta cũng không biết,em đúng là vô dụng chết đi được"Dù gì người ta cũng là bệnh nhân mà,sáng sớm người ta còn chưa thức liền bỏ đi.Có biết thưc dậy không nhìn thấy em đáng sợ đến thế nào không?Về nhà nói ngọt ngào với người ta chút đi,ai thèm ăn hiếp em nữa

"Ủa bác sĩ đâu rồi ta?Mới có không gặp một chút liền khó chịu rồi,em còn không mau đi tìm cô ấy về"

"Sooyoung,em cũng biết giận đó"Suy nghĩ nửa ngày,thì ra đây là câu nói lúc tức giận tột đỉnh của nàng

Đúng là nổi giận cũng đáng yêu như vậy,lại hỏi sao Park Sooyoung cô suốt ngày ăn hiếp con rùa ngốc nghếch này đi

"Chửi một câu nghe coi,coi làm được tích sự gì hôn"

Quả thật bắt nàng chửi người đúng là cực hình,lại lỡ chửi phải người nhỏ mọn này không biết còn chịu hậu quả gì.Bất quá nàng không thèm nói chuyện với cô nữa,để cô biết đừng có suốt ngày đem nàng ra "chà đạp" như vậy nga

" Vợ à,đói bụng "

"Vợ ơi,tới giờ em phải tắm cho tôi đó"

"Ê vợ,em còn chưa đưa thuốc cho tôi uống"

"Vợ ơi vợ ơi,em biến đâu mất rồi?"

Lúc Yerim tức giận bỏ đi xuống nhà dưới,cô ở trong phòng chỉ biết cười sảng khoái.Dám bỏ tôi đi hả,phải mắng nhiếc em hả dạ mới thôi.Ê mà sao bữa nay giận dai dữ,hơn hai tiếng rồi không thấy mặt mũi đâu hết trơn

" Cô chủ,tìm mợ?"

" Phải đó,kêu em ấy ra đây "

"Mợ chủ hình như...hình như bỏ nhà đi bụi rồi"

"Ui tào lao,em ấy ở đâu khai mau"

"Dạ thiệt,mợ chạy xuống nói từ nay không thèm nhìn tới mặt cô nữa.Nói cô muốn cưới ai thì cưới đi,đơn li dị nay mai mợ sẽ ký cho vừa lòng hả dạ"

Trời ạ,mới chọc em một chút em làm thiệt hả.Gọi điện không nghe máy,thậm chí con Park Hwang Sooyoung xấu xa đó cũng không biết em đang ở đâu.Em đi đâu vậy chứ?Bà xã đại nhân ...( vừa ಥ‿ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top