Chương 147 - Chính văn hoàn
147, một trăm bốn mươi bảy chương...
"Chúc mừng Nguyệt a......"
"Ha ha, ta chỉ biết Nguyệt liền có thể ......"
"Hắc hắc hắc, Sở lão sư thật là lợi hại......"
Tuy nói Sở Nguyệt Xuất có tâm làm bà chủ gia đình, nhưng Ngôn ba ba Ngôn mụ mụ lại không nguyện ý ủy khuất nàng, lấy thư đề cử để cho nàng tham gia cuộc thi khảo vấn giảng sư Văn học ở học viện.
Lấy Sở Nguyệt Xuất tài hoa cùng năng lực, tự nhiên là hoàn toàn không có vấn đề gì, vì thế, bên trong Ngôn gia giáo dục thế gia, lại nhiều thêm lão sư đại học.
Giờ phút này, Ngôn ba ba Ngôn mụ mụ, tính cả Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất, đang ngồi ở bàn ăn, trên mặt bốn người đều là tươi cười tràn đầy.
"Khụ, tôi nói a, chúng ta Ngôn gia vẫn là giáo dục thế gia thôi......" Ngôn ba ba trong tay cầm cái chén, hướng bên miệng tặng khẩu rượu, "Tiểu nữ nhi tuy chịu thua kém, bất quá, tức phụ của tiểu nữ nhi thực không chịu thua kém a, ha ha......"
Hai má ửng đỏ, Sở Nguyệt Xuất có chút ngượng ngùng ,"Vẫn là muốn cám ơn bá phụ bá mẫu......"
"Ôi chao, đừng nói lung tung."
Lời này mới nói một nửa, Ngôn mụ mụ liền biết nàng muốn nói gì,"Chính là một phong thư đề cử, cầm đề cử cũng có nhiều người đi, đều là dựa vào chính tài năng của con mới lấy đến chức vị này ......"
"Đúng vậy!" Ngôn ba ba buông cái chén, trừng mắt nhìn,"Ta xem người nào người dám phóng thủy, tức phụ của con ta không cần phóng thủy!"
"Đúng thế đúng thế......" Ngôn Du đi theo phụ thân liều mạng gật đầu, vẻ mặt ngốc hề hề cười,"Sở lão sư lợi hại nhất."
Buồn cười xoa bóp hai má của nàng, Sở Nguyệt Xuất mãn nhãn sủng nịch, "Ngốc tử......"
"Mẹ nói Tiểu Du a, con như thế nào luôn kêu Nguyệt là Sở lão sư a?"
Vấn đề này không chỉ là Ngôn Tĩnh và Sở Nguyệt Xuất nói qua, lúc này ngay cả Ngôn mụ mụ cũng nói, Ngôn Du xoa đầu, chớp đôi mắt nhỏ, nhìn xem mụ mụ, lại quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất, "Ngô, có thể kêu lão bà sao?"
"Phốc......" Đang cúi đầu uống khẩu rượu, Ngôn ba ba lập tức nâng cốc phun ra, Sở Nguyệt Xuất nguyên bản phi hồng hai má thấm ra một chút đỏ thẩm, quyến rũ trừng mắt Ngôn Du một cái, nhưng không có nói chuyện.
Hé miệng nhẹ cười, Ngôn mụ mụ nhìn Ngôn Du bộ dáng ngây ngốc, chụp đầu Ngôn Du,"Ở nhà có thể a, nhưng thật ra đi ra ngoài sao có thể......"
Đánh giá nữ nhi nhà mình đầu tóc dài uốn lượn, Ngôn mụ mụ lắc đầu,"Để cho người ta nghe thấy cũng không hảo, không tất yếu đi ra ngoài rêu rao."
"Sợ cái gì!"
Ngôn ba ba giơ lên mi, "Đầu năm nay bọn nhỏ đều không phải 'gọi tới kêu đi' như vậy sao, mấy ngày hôm trước tôi còn nghe vài giáo thụ bảo, bọn họ mang mấy nữ sinh cũng đều là như vậy gọi nhau, còn cái gì mà đại phòng, phòng hai, phòng ba đều có*......"
(*vợ cả, vợ hai, vợ ba :v)
Đôi mắt nhỏ cười đến cong cong , Ngôn Du lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất, tươi cười có vẻ tặc tặc*,"Lão bà......"
(*gian gian =)))
Lại trừng nàng liếc một cái, Sở Nguyệt Xuất trong đầu cũng là ngọt ngào, mân thần nhợt nhạt cười, cầm lấy khăn tay giúp Ngôn Du lau lau khóe miệng, ánh mắt ôn nhu.
Ngồi ở một bên Ngôn ba ba Ngôn mụ mụ liếc nhau, lắc đầu, trên mặt đồng dạng mang theo tươi cười ấm áp.
..............................
"Tiểu Y, không nói cho tỷ tỷ thật sự ổn không?"
Cùng lúc đó, Sở Giản Hề nắm tay Sở Lục Y ở trong trường học tản bộ ,"Tỷ tỷ mới theo chúng ta nói chị ấy muốn vào đây công tác a, chị đến xem em lại không nói cho chị ấy giống như...... Ngô......"
Sở Lục Y trực tiếp dừng cước bộ, kiễng mũi chân hôn trụ môi Sở Giản Hề. Sở Giản Hề ngẩn người, tiếp theo rất nhanh liền thân thủ hoàn thắt lưng Sở Lục Y, đem lực chú ý hoàn toàn đầu nhập đến bên trong đó mà hôn sâu.
"Đầu gỗ, chị khó được mới lại đây một lần, không nên trước cùng em hai người thế giới một buổi tối sao?"
Đại học vườn trường, buổi tối tất nhiên là có rất nhiều tình lữ ở bất đồng góc nhỏ mà ngọt ngào, Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y lúc này đang ở một góc ven hồ trường học, ánh trăng chiếu vào trên mặt hồ có vẻ dị thường tĩnh mĩ. Sở Lục Y hai tay ôm lấy cổ Sở Giản Hề, vừa hôn qua đi vẫn chưa lập tức thối lui, mà là môi còn dán môi,"Đầu gỗ chính là đầu gỗ......"
"Ha ha......" Sở Giản Hề nhẹ cười, tay như trước ôm thắt lưng Sở Lục Y,"Hảo......"
Nói một nửa, chợt nhăn lại mi, "Tiểu Y, em gầy, có phải cơm căn tin ăn không quen hay không?"
Tựa đầu dán trên vai Sở Giản Hề, Sở Lục Y khép hờ mắt, nghe tiếng lòng của nàng nhảy từng nhịp, thanh âm tràn đầy ý cười,"Không phải a, chính là phía trước vẫn luôn tại quân huấn, có chút vất vả......"
"Là vậy sao, thời điểm buổi chiều chị đến liền cảm thấy em có chút đen." Sở Giản Hề đau lòng nói xong, thắt lưng liền lập tức cảm giác đau nhói một cái,"Tiểu Y......"
"Chị mới đen đó!" Sở Lục Y bất mãn ngẩng đầu nhìn nàng, quyệt miệng,"Phá hư không khí bổn đầu gỗ!"
"Ách...... Ha ha......" Sở Giản Hề giật mình, tiếp theo lại cười ra, cúi đầu dùng chóp mũi bính bính chóp mũi Sở Lục Y,"Ha ha......"
"Bổn đầu gỗ...... Phốc......" Bị nàng đều cười ra tiếng, Sở Lục Y hôn cằm Sở Giản Hề, "Ngày mai cuối tuần, hắc hắc, đến lúc đó lại cùng tỷ tỷ nói chị đến đây."
"Ân, ngày mai rời giường liền cùng chị ấy nói!" Sở Giản Hề dùng sức gật đầu.
"Không được, ngày mai rời giường tỷ tỷ khẳng định còn không có thức dậy." Sở Lục Y nhún nhún chóp mũi,"Ngôn Du mới sẽ không bỏ qua cho tỷ tỷ đâu, chị ngốc đã chết, Sở đầu gỗ!"
"Đúng vậy......" Sở Giản Hề vẫn duy trì bộ dáng thản nhiên cười, trong mắt lại khó được xẹt qua một chút giảo hoạt,"Chúng ta cũng không nhất định sẽ dậy sớm a......"
Xoát một cái, mặt của phúc hắc mỗ la lị lập tức đỏ, từ trong lòng Sở Giản Hề tránh khai,"Đầu gỗ chết bầm!"
"Ha ha......"
...........................................
"Lão bà lão bà lão bà......"
Nếm qua cơm chiều liền bắt đầu thu thập bàn ăn, Ngôn mụ mụ vài lần muốn lại đây hỗ trợ đều bị nàng khuyên mở, Sở Nguyệt Xuất đang ở phòng bếp rửa sạch chén dĩa, chợt bị người từ phía sau ôm lấy, thân mình cứng đờ, lại rất nhanh nhuyễn xuống dưới, nghe Ngôn Du ở bên tai mình một tiếng lại một tiếng hô, khóe môi nổi lên một chút nhợt nhạt ý cười,"Ngốc tử......"
Đầu ở trên cổ Sở Nguyệt Xuất cọ cọ, Ngôn Du nghe Sở Nguyệt Xuất trên thân thản nhiên hương khí, thanh âm ngọt ngào ,"Lão bà......"
"Ngốc tử......" Sở Nguyệt Xuất đem bát tẩy tốt phóng tới một bên, lau khô tay xoay người ôm lấy nàng,"Lại phạm cái gì ngốc?"
"Không, chính là vui vẻ." Ngôn Du hôn bên mặt nàng một ngụm, ánh mắt sáng lấp lánh, "Lão bà!"
"Ngây ngốc ......"
Xảo tiếu thản nhiên hôn hôn khóe môi Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nhu đôi mắt, Ngôn Du chớp chớp mắt, thấp cúi đầu đang muốn hôn lên cánh môi của nàng, cửa phòng bếp bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan. Sở Nguyệt Xuất vội vàng cùng nàng rớt ra khoảng cách, Ngôn mụ mụ cầm cái cái chén đứng ở kia, lại ho khan vài tiếng nói,"Các con tiếp tục, mẹ đổ sữa là xong rồi."
Sở Nguyệt Xuất mặt đằng một cái lập tức đỏ, cắn môi rất xấu hổ.
"Tiếp tục đi tiếp tục đi......"
Ngôn mụ mụ khoát tay, tốc độ cực kỳ nhanh mà mở ra tủ lạnh đổ sữa, lại nhanh hơn cước bộ tính toán rời đi phòng bếp, chuông cửa lại vào lúc này vang lên, Sở Nguyệt Xuất buông ra thắt lưng Ngôn Du bước từng bước, Ngôn mụ mụ lại hướng nàng khoát tay,"Các con tiếp tục, mẹ đi mở cửa."
"......"
Sở Nguyệt Xuất trong nháy mắt hết chỗ nói rồi, nhìn Ngôn mụ mụ đi ra phòng bếp, lại nhìn vẻ mặt tặc cười của ai đó vì một hồi hôn bốc đồng gây ra, tức giận đi qua xoa bóp cái mũi của nàng,"Ngốc tử, càng ngày càng không ngoan."
"Hắc hắc......" Ngôn Du ôm lấy nàng cười, tiếp theo lại hôn mặt nàng một ngụm, hạ giọng,"Tiếp tục?"
"Tiếp tục cái đầu em!"
Sở Nguyệt Xuất cấp nàng một cái xem thường, quay người lại tính đi ra ngoài, Ngôn Du một tay lấy kéo nàng mà kéo đến trong lòng chính mình, không nói một lời, tận tâm tận sức trực tiếp hôn đi xuống, tay cũng gắt gao ôm eo nhỏ Sở Nguyệt Xuất.
Lông mi nhẹ phiến vài cái, một tia bất đắc dĩ xẹt qua đôi mắt, ngay sau đó liền nhắm mắt lại, mặc Ngôn Du ở trong miệng mình câu triền xâm lược, thẳng đến thân mình càng ngày càng phát ra lửa nóng, lúc này mới đè lại cái tay không an phận đang du tẩu ở trên người mình kia, nhẹ tránh khai, "Không được náo loạn."
"Hảo." Dùng sức gật đầu, Ngôn Du vẻ mặt nhu thuận, lôi kéo Sở Nguyệt Xuất hướng ngoài phòng bếp đi,"Trở về phòng!"
Buồn cười nhìn người bên cạnh tựa hồ có chút vội vã, Sở Nguyệt Xuất cười đến càng phát ra xán lạn, chính là tươi cười như vậy lại ở thời điểm ra khỏi phòng bếp bị đình trệ. Trong phòng khách, nữ nhân đang ngồi đối diện Ngôn mụ mụ không phải Emma thì là ai?
Đồng dạng nhìn đến Emma tự nhiên còn có Ngôn Du, mày liễm khởi, quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất một cái, có chút vô thố.
"Ngôn!"
Emma đương nhiên cũng nhìn thấy Ngôn Du, lập tức đứng lên kêu nàng một tiếng, lại phát hiện người bị Ngôn Du lôi kéo là Sở Nguyệt Xuất, không khỏi sửng sốt một chút, lại nhìn Ngôn mụ mụ ngồi trên sô pha bất động thanh sắc, trong lòng từng đợt kinh nghi bất định.
Hay người nọ là tỷ tỷ Ngôn Du, bằng không như thế nào có thể ở trước mặt mẫu thân Ngôn Du, cùng Ngôn Du thân mật như thế đây, nhưng mà...... lúc trước Ngôn Du nói rõ ràng chính là người yêu a......
Dục vọng giữ lấy của Emma với Ngôn Du tựa hồ không chút nào che giấu, lấy Ngôn mụ mụ nhãn lực, tự nhiên nhìn ra thập phần rõ ràng, giờ phút này thấy hai người đi ra liền đứng lên, "Tiểu Du, vị tiểu thư này nói là đồng sự ở Mĩ Quốc của con...... Nhĩ hảo chiêu đãi người ta, Nguyệt lại đây giúp bá mẫu đấm lưng đi, gần nhất thắt lưng xương sống vô cùng đau đớn, ai, già rồi a......"
"Ân, được ạ." Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, buông ra tay Ngôn Du, theo Ngôn mụ mụ cùng nhau vào phòng ngủ, trước khi đi ý vị thâm trường nhìn Ngôn Du một cái, Ngôn Du đôi mắt nhỏ chớp mấy cái, liệt miệng lộ ra ngây ngô cười.
"Ngôn, đó là......" Mắt thấy chủ phòng ngủ cửa đã đóng lại, Emma liền không hề che giấu, trực tiếp đi đến trước mặt Ngôn Du, "Mụ mụ cô, bà ấy......"
Thở dài, Ngôn Du nhíu lại mi, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, một lúc lâu, lại là một tiếng thở dài, "Làm gì a......"
"Ngôn?"Emma có chút kỳ quái nhìn nàng,"Cô...... Giống như có điểm không giống lắm?"
"Đúng vậy." Ngôn Du hơi hơi vuốt cằm, hai tay cắm trong túi quần bò, "Trưởng thành."
"......"
Có chút kinh ngạc với cách nói của nàng, Emma không thể lý giải nhìn Ngôn Du, nửa ngày nói không nên lời.
"Kỳ thật cô không nên ở tôi thân cây này treo cổ nha."
Ngôn Du nhìn thẳng nàng, bên trong tiếng nói mát lạnh lộ ra khó được thành thục,"Còn có thật to lớn một khu rừng rậm đâu...... Tôi chỉ thích nàng, cho nên...... Không cần ở tôi nơi này lãng phí thời gian."
"Ngôn......"Emma há miệng thở dốc, vẻ mặt không thể tin.
"Tôi sẽ không thích người khác ......" Ngôn Du hít sâu một hơi nói,"Nếu sẽ thích người khác, kia cũng không phải là tôi."
Trầm mặc hồi lâu, lần đầu, Emma vẫn đối với chính mình rất tự tin, có chút không tự tin.
"Tôi có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, bao gồm buộc chính mình làm mình lớn lên......"
Một đôi con ngươi trong suốt gắt gao nhìn chằm chằm Emma, Ngôn Du nhìn nàng, "Đoạn thời gian tôi ở Mĩ Quốc ...... Tôi không rõ làm sao sẽ hấp dẫn cô, chính là hiện tại, cô hẳn có thể cảm giác được thay đổi của tôi...... Thế giới này người nhiều như vậy, tóm lại sẽ có một người, chân chính thuộc về cô."
"Tôi...... Ngôn, cô......"
Emma có chút không biết làm sao nhìn Ngôn Du, Ngôn Du lại vào lúc này gãi gãi cằm, "Đã khuya , cô vẫn là nhanh đi nghỉ ngơi đi...... Ân, tôi thực nguyện ý cùng cô kết giao bằng hữu, bất quá, trước khi cô thích người khác, tôi hẳn là vẫn sẽ tiếp tục lảng tránh cô, cô biết đó, tôi không nghĩ để chị ấy sinh khí."
Lăng lăng nhìn Ngôn Du, rất lâu sau đó, rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, Emma bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia làm cho Ngôn Du có chút sờ không được ý nghĩ, nhưng mà tay nàng vẫn là đặt ở bên trong túi tiền, tựa hồ rất trấn định nhìn người kia.
"Được rồi, cám ơn cô, Ngôn."
Emma cười nói, thân thủ muốn sờ hai má Ngôn Du, Ngôn Du lại lui về sau từng bước, Emma cũng không nghĩ đến tiếp tục, gật đầu,"Như vậy, tôi đi rồi, chờ mong về sau cùng cô kết giao bằng hữu."
"Hảo."
Dùng sức gật đầu, Ngôn Du đưa nàng ra đến cửa, đối với nàng phất tay nói lời từ biệt, lúc này mới trở lại đóng cửa, Sở Nguyệt Xuất đã ôm ngực ỷ ở một bên nhìn nàng, con ngươi đều là cảm động cùng ý cười.
"Lão bà......" Từ trên bàn cơm cùng cha mẹ nhận đồng cách gọi này sau, Ngôn Du liền thích cảm giác thỏa mãn hưng phấn khi cứ như vậy mà kêu Sở Nguyệt Xuất, nhìn đến Sở Nguyệt Xuất ỷ tại kia, lập tức ba bước cũng chỉ hai bước đi qua, kêu một tiếng xong đứng ở trước mặt Sở Nguyệt Xuất, ngoan ngoãn nhìn nàng.
"Lại xem tiểu thuyết ?"
Sở Nguyệt Xuất khóe môi vi kiều, thân thủ lạp lạp áo Ngôn Du,"Những lời này...... Ân, không tệ."
"Ngô...... Chị như thế nào biết nha......" Ngôn Du xoa đầu, "Emma đều nói em thay đổi......"
"Em nếu có thể nói ra lời nói cảm tính như vậy ......" Sở Nguyệt Xuất mềm nhẹ cười, quát quát cái mũi của nàng, "Vậy em chính là nghệ thuật toàn tài, tiểu ngốc tử, ha ha......"
"Được rồi......" Đem Sở Nguyệt Xuất ôm lấy, Ngôn Du ở trên vai nàng cọ hai cái,"Bất quá, câu kia không phải từ trong sách học."
"Ân? Câu nào?" Bị thân mình mềm mại ôm lấy, trên mũi là hương khí trên người của Ngôn Du sau khi tắm rửa tản ra, Sở Nguyệt Xuất một trận an tâm, khép hờ mắt hỏi.
"Em có thể vì chị làm bất cứ chuyện gì, bao gồm buộc chính mình làm mình lớn lên......"
Thì thào nói xong, Ngôn Du lại cọ cọ bả vai Sở Nguyệt Xuất, ánh mắt có chút mê ly.
"Ngốc tử......"
Mở mắt ra, cảm động nhẹ lẩm bẩm, hai người ôm nhau trong chốc lát, Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng đem Ngôn Du đẩy ra, mềm mại đáng yêu nhìn nàng một cái,"Trở về phòng?"
"Ân!"
Hai người nửa ôm đối phương trở về phòng, Sở Nguyệt Xuất vừa mới đem cửa phòng đóng lại, Ngôn Du đã trực tiếp lôi kéo nàng cùng nhau ngã xuống giường, khó dằn nổi phiên đến trên người nàng, cúi đầu hôn lên cổ của nàng.
"Nha...... Đừng nháo, chị còn chưa khóa cửa......" Sở Nguyệt Xuất có chút vội vàng đẩy bả vai Ngôn Du nói, Ngôn Du lại trực tiếp hàm trụ vành tai nàng mút vào, làm nàng toàn thân như nhũn ra, bàn tay chống đẩy cũng thành vô lực khoát lên vai Ngôn Du.
"Không cần lo......" Tay trực tiếp từ dưới hướng lên trên xốc quần áo Sở Nguyệt Xuất, thân mình cũng đi theo hôn lên phiến da thịt bóng loáng trắng nõn, Ngôn Du miệng hàm hồ không rõ nói, động tác lại càng phát ra làm càn.
"Em...... chờ đã, bá mẫu lại...... Ân......"
Đã từng bị đánh vỡ qua, Sở Nguyệt Xuất làm sao sẽ để Ngôn Du như thế, đang muốn tiếp tục giãy giụa, lại nghe Ngôn Du nói, "Mẹ nói, về sau tuyệt đối sẽ không lại đến mở cửa phòng......"
"Ai nha...... Bá mẫu như thế nào......"
"Bà ấy đêm qua theo em nói ......"
"Hai người...... Ngô...... Tiểu Du......"
"Ngày mai chị hãy cùng mụ mụ nói, hiện tại trước đừng động ......"
"Tiểu...... Ngô...... Ngôn Du......"
"......"
"Ngô......"
Khụ, tựa hồ, tính tình của Ngôn Du, không chỉ là từ Ngôn ba ba nơi đó di truyền thôi đâu.
[ Chính văn hoàn ]
_____________________________
Editor: Phiên ngoại sẽ nói về cặp Ngôn Tĩnh và Hạ Kiều Mộc nha mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top