Chương 134 + 135

134, một trăm ba mươi bốn chương...

Khi biết Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất tính trở về gặp gia trưởng, Ngôn Tĩnh cả người kinh ngạc một chút.

Tuy nói đêm qua buông tâm phòng nghĩ thông suốt mọi việc, nhưng cứ như vậy mà đi gặp cha mẹ các nàng có phải rất kinh khủng hay không?

"Tỷ tỷ, em nghĩ mang Sở lão sư trở về ra mắt ba mẹ." Ngôn Du thẳng lưng, một bộ dám làm dám chịu,"Em muốn cho hai người họ biết như vậy cũng có thể hạnh phúc."

"Phải không?" Ngôn Tĩnh liếc nàng một cái, tầm mắt rơi xuống trên mặt Sở Nguyệt Xuất, có vẻ đặc biệt ý vị thâm trường.

Trong lòng cũng biết Ngôn Tĩnh đối với mình có rất nhiều hoài nghi, Sở Nguyệt Xuất rút kinh nghiệm từ việc biết chính mình làm sai cũng không trốn tránh, cùng Ngôn Tĩnh đối diện.

"Đúng vậy......" Ngôn Du không biết tỷ tỷ nàng vì cái gì nhìn chằm chằm Sở lão sư của nàng, tay siết nhanh tay Sở Nguyệt Xuất, chớp chớp mắt,"Tỷ tỷ, cùng nữ nhân cùng một chỗ thật sự có thể nga......"

"Ân." Cùng Sở Nguyệt Xuất nhìn nhau trong chốc lát, đôi mắt một mảnh gợn sóng không sợ hãi, Ngôn Tĩnh thu hồi tầm mắt, thản nhiên ứng một câu,"Vậy chuyện hai vị...... Sở tiểu thư như thế nào rồi?"

Sở Nguyệt Xuất có thể bỏ xuống vấn đề hai muội muội theo chính mình cùng Ngôn Du đi gặp cha mẹ, tựa hồ khả năng không lớn đi.

"A, này......" Ngôn Du có chút vô thố quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất, Sở Nguyệt Xuất đối nàng cười, hồi nắm tay Ngôn Du, "Chị sẽ xử lý tốt ."

"Ân......" Đối với lời Sở Nguyệt Xuất nói tất nhiên là thập phần tín nhiệm, Ngôn Du gật gật đầu, lại quay đầu xem Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh phiêu nàng liếc một cái. Cùng Sở Nguyệt Xuất đối diện thật lâu sau, thấy đôi mắt nàng ta đồng dạng gợn sóng vô kinh, tựa hồ hôm qua nữ nhân thất thố không phải nàng vậy.

"Được rồi, vậy hôm nay trở về." Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng vuốt cằm,"Bất quá, hai người tính làm cái gì, trực tiếp nói cho ba mẹ biết hai người là tình lữ?"

Đang nói chuyện, đôi mắt Ngôn Tĩnh phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người liên tục đánh giá hai người, cuối cùng vẫn là rơi xuống trên người Sở Nguyệt Xuất.

Có lẽ do Sở Nguyệt Xuất khiến mình thất vọng quá nhiều lần đi, từ trước ấn tượng đối với Sở Nguyệt Xuất thành thục ổn trọng giờ đây trở thành hư không, trong lòng nghĩ nàng có thể hảo hảo đối đãi Ngôn Du hay không, cùng với tương lai cả hai cũng không yên tâm.

Ngốc ngốc đau đầu, Ngôn Du cũng không biết tỷ tỷ nàng đối Sở Nguyệt Xuất đã có thành kiến, "Ngô, vốn là tưởng trực tiếp cùng ba mẹ nói, bất quá...... Sở lão sư nói rằng lo lắng làm vậy đối với ba mẹ kích thích quá lớn, vẫn là trước đừng nói tốt hơn."

"Như vậy......" Ngôn Tĩnh có chút đăm chiêu gật đầu, "Cũng tốt, một khi đã như vậy, thu thập đi, xem muốn lúc nào khởi hành."

"Ân ân!" Ngôn Du ngây ngô cười dùng sức gật vài cái, làm cho Ngôn Tĩnh nhìn mà một trận bất đắc dĩ, cũng hạ quyết tâm muốn tìm Sở Nguyệt Xuất hảo hảo nói chuyện.

Muội muội nhà nàng xem Sở Nguyệt Xuất trọng yếu như vậy, cũng không cho phép lại để xảy ra chuyện muội muội bị Sở Nguyệt Xuất thương tổn lần nữa.

Đối với Ngôn Tĩnh mang theo ánh mắt xem kỹ cứ nhìn mình một lần lại một lần, Sở Nguyệt Xuất vẻ mặt như trước lạnh nhạt tự nhiên, trong lòng tuy có chút không yên, vẫn là quyết định sẽ tìm Ngôn Tĩnh hảo hảo nói chuyện.

Trước biết Ngôn Du thích Ngôn Tĩnh tựa hồ là chuyện đã rất xa xôi nhưng nàng vẫn là nửa tin nửa ngờ, tổng nghĩ có lẽ Ngôn Du chỉ đem cái loại cảm xúc quá độ ỷ lại đối với tỷ tỷ này cho rằng là tình yêu, mà nay, bị cảm tình Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y trong lúc đó to gan lớn mật kích thích đến, mới hiểu được nguyên lai thực sự có cảm tình như vậy tồn tại......

Nếu là như thế, không phải Ngôn Du cũng có thể cùng Ngôn Tĩnh cùng một chỗ ư?

Ý nghĩ như vậy làm cho Sở Nguyệt Xuất vốn đã đối Ngôn Du thẹn trong lòng càng nghĩ càng sợ hãi, đêm qua đãi Ngôn Du ngủ sau liền một mình ở trên giường lăn qua lộn lại rất lâu đều không ngủ được.

Trước không nói cảm tình Ngôn Du đối Ngôn Tĩnh có đúng hay không, như Ngôn Du tự mình nói trước đó chỉ là cảm tình muội muội đối tỷ tỷ, nhưng xem biểu hiện tỷ muội hai người tối hôm qua như vậy, khiến cho nàng thực lo lắng a.

Khi Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y từ trong phòng đi ra, liền nhìn đến phòng khách ba người ngồi trên sô pha ra vẻ rất chi hài hòa, lại làm cho người ta ẩn ẩn cảm thấy có chút quái dị.

Trì độn như Sở đầu gỗ còn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, Sở Lục Y liếc mắt cũng có thể nhận ra giữa Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Tĩnh cục diện có chút giằng co, lại liên tưởng hôm qua Ngôn Tĩnh sắc mặt khó coi cùng với Sở Nguyệt Xuất bị mình nói lời thật sắc mặt tái nhợt, trong lòng liền có tính toán, tròng mắt vừa chuyển, nhu nhu mắt trực tiếp đi đến bên cạnh Ngôn Du, "Ngôn lão sư, đã lâu không thấy nga."

"Ngô......" Ngôn Du ngẩng đầu nhìn đến nàng, theo bản năng quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất một cái, đã thấy mặt người nọ không chút thay đổi, nhất thời không biết làm sao, bất quá vẫn rất nhanh nói,"Đúng vậy, đã lâu không thấy."

"Sách, Ngôn lão sư thoạt nhìn vẫn là ngơ ngác như xưa......" Sở Lục Y gợi lên khóe miệng, tựa hồ nữ nhân vẻ mặt càng phát ra lãnh túc đang ngồi bên cạnh Ngôn Du không hề là vị tỷ tỷ ngày hôm qua bị mình làm cho giận khóc, tay còn sờ sờ đầu Ngôn Du,"Theo giúp em cùng Sở Giản Hề đi ra ngoài mua đồ ăn đi......"

"Ngạch?" Đối với Sở Lục Y đề nghị như vậy hoàn toàn không rõ, Ngôn Du chớp hạ đôi mắt nhỏ, tay thu góc áo, vẻ mặt mờ mịt.

"Tiểu Y......" Đồng dạng không rõ cộng thêm việc thấy sắc mặt lạnh lẽo của tỷ tỷ mà run sợ trong lòng, Sở Giản Hề vụng trộm ngắm Sở Nguyệt Xuất vài lần, nhìn không ra vẻ mặt của nàng có ý nghĩa là gì, đơn giản đi đến bên người Sở Lục Y nhẹ nhàng lôi kéo tay nàng, Sở Lục Y cũng không để ý người nọ, mà là mang theo tia hiểu rõ nhìn nhìn Ngôn Tĩnh, lại nhìn nhìn Sở Nguyệt Xuất, "Cùng đi mua đồ ăn đi, tổng không thể để cho các tỷ tỷ vì chúng ta mua đồ nấu cơm đi."

"Ngạch......" Ngôn Du vẫn là một bộ không hiểu, vẫn chưa xuất khẩu Ngôn Tĩnh dĩ nhiên nói, "Tiểu Du, đi đi thôi."

"Ngô?" Không nghĩ tới tỷ tỷ sẽ nói như vậy, Ngôn Du ngốc sửng sốt trong chốc lát, cùng lúc đó tay Sở Nguyệt Xuất vẫn bị nàng nắm trong tay cũng đã rút ra, tiếp theo là giọng nói mà nàng tối quen thuộc thản nhiên phát ra, cũng nghe ra thật nhiều ôn nhu, "Đi đi."

Hai người tối quan trọng đã lên tiếng, Ngôn Du đương nhiên là ngoan ngoãn nghe lời, theo Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y cùng đến cửa đổi giày, từ đầu tới đuôi đều một bộ mơ mơ màng màng, thẳng đến ra khỏi cửa vẫn là như thế.

"Ngôn lão sư, lúc trước là em giúp chị truy tỷ tỷ nga." Vừa ra cửa, Sở Lục Y lập tức vãn cánh tay Sở Giản Hề vốn cũng đồng dạng không hiểu gì hết, tủng tủng chóp mũi rất là đắc ý nói với Ngôn Du.

"Ngô, đúng......" Trong lòng vẫn là thực cảm kích Sở Lục Y, mình đối với lúc ấy cái gì cũng không hiểu, chỉ biết hối hận trốn tránh, nhưng Sở Lục Y đã cùng mình tâm sự, cổ vũ cho mình, thật giống như là dương quang bừng sáng quét tới trong lòng mình mọi hắc ám, cũng làm cho mình rốt cục cố lấy dũng khí đi theo đuổi Sở Nguyệt Xuất, mới có ngày hôm nay cùng Sở Nguyệt Xuất hạnh phúc ngọt ngào.

Đối với lời nói của hai người này rất là khó hiểu, Sở Giản Hề trong lòng tuy rằng nghi hoặc, trên mặt cũng bất động thanh sắc, chỉ là chậm rãi đi tới, nghe hai người nói chuyện.

"Không phải có câu, giọt thủy chi ân làm dũng tuyền tướng báo cái gì cái gì sao......"

Sở Lục Y ôm lấy khóe miệng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngôn Du, Ngôn Du nhức đầu,"Đúng nga......"

"Chuyện em cùng Sở Giản Hề, cô không phải là nên giúp đỡ một chút?" Biết Ngôn Du sẽ trả lời như vậy, Sở Lục Y lập tức nói.

"Hẳn là......" Kỳ thật trong lòng chính là vốn hướng về Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y, chính là không dám nói thôi, chỉ sợ nói ra nhạ Sở Nguyệt Xuất sinh khí thương tâm, Ngôn Du đô đô miệng, "Nhưng là tôi cũng không giúp được hai người a, tôi sợ nàng sinh khí thương tâm."

Phiên cái xem thường, Sở Lục Y hận không thể đi qua chụp đầu nàng một cái.

Còn thần mã tỷ phu cái gì, sợ lão bà sợ thành như vậy, thật là ngu ngốc nhất chích!

"Tiểu Y......" Sở Giản Hề tại thời điểm này mở miệng, có chút bất đắc dĩ, "Loại chuyện này như thế nào hảo......"

"Chị trước đừng nói." Sở Lục Y trừng nàng một cái, trong mắt hàm chứa cảnh cáo, Sở Giản Hề ngoan ngoãn khép lại miệng.

Sợ lão bà cái gì, làm sao chỉ có mỗi mình Ngôn Du.

Ed: tâm lý chung, không trách được =)))))))))))))))))

"Em còn nhớ rõ nga." Sở Lục Y nhìn thẳng nơi ngã tư đường, ý vị thâm trường nói,"Lúc trước có người uống rượu, luôn miệng nói thích tỷ tỷ cái gì nha, chậc chậc......"

Thân mình phát lạnh, lời này nghe có chút không rõ ràng, Ngôn Du lại không khỏi chột dạ, tuy rằng Sở Nguyệt Xuất đã biết chuyện mình từng thích quá Ngôn Tĩnh, nhưng mà cũng biết chuyện này xem như cấm kỵ không thể tùy ý nhắc tới, mà nay, cư nhiên còn bị hai muội muội Sở Nguyệt Xuất biết, cũng không biết Sở Nguyệt Xuất nếu hay tin này có thể sinh khí mình hay không.

"Cô hẳn có thể lý giải tình cảm của tụi em đi." Trước một giây vẫn là ngữ khí đúng lý hợp tình, sau một giây cũng rất mau liền yếu thế xuống dưới, Sở Lục Y thở dài,"Tỷ tỷ không rõ, chẳng lẽ cô không thể hiểu ư?"

"Tôi......" Ngôn Du dừng cước bộ, đứng tại chỗ cúi đầu, vẻ mặt rối rắm.

"Tiểu Y, như vậy có phải quá làm khó người khác không." Đè thấp thanh âm, Sở Giản Hề huých cánh tay Sở Lục Y, nhìn Ngôn Du đứng ở kia mâu thuẫn, có chút không đành lòng.

"Không có việc gì, cô ấy sẽ hiểu ra thôi." Sở Lục Y rất tự tin cười cười, ôm chặt cánh tay Sở Giản Hề.

.................................

"Muội muội cô cũng thực thông minh." Sau khi ba người rời khỏi, Sở gia phòng khách vẫn duy trì không khí lặng im, hai nữ nhân thành thục tao nhã tương đối mà ngồi, ít nhất hơn mười phút sau, Ngôn Tĩnh mới dẫn đầu mở miệng đánh vỡ bầu không khí này, trên mặt tựa tiếu phi tiếu.

"Phải không?" Hôm qua mới cùng Sở Lục Y cãi nhau qua, Sở Nguyệt Xuất nghe đến lời này sắc mặt cũng không tính là đẹp, trong lòng lại vẫn có tia tự hào.

"Nếu em ấy có ý tốt như vậy ......" Ngôn Tĩnh đầu ngón tay vuốt ve tay vịn sô pha, thùy hạ mi mắt, thanh âm nghe có chút trầm thấp,"Sở lão sư có phải nên giải thích chuyện ngày hôm qua hay không?"

Sớm làm tốt chuẩn bị, Sở Nguyệt Xuất trầm mặc một lát, hít sâu một hơi,"Tôi thật có lỗi."

"Lần trước, cô nói cô sẽ chiếu cố tốt em ấy......" Ngôn Tĩnh cũng không xem nàng, thanh âm tuy rằng như trước bình tĩnh, lại vẫn có thể làm cho người ta nhận thấy nhiều phẫn nộ, "Ngày hôm qua, một câu thật có lỗi liền có thể xong?"

Phòng khách lại lần nữa khôi phục lặng im, Sở Nguyệt Xuất lẳng lặng nhìn Ngôn Tĩnh, trong ánh mắt lóe ra phức tạp quang mang, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

================================

135

135, một trăm ba mươi lăm chương...

"Tôi...... Tôi muốn như thế nào giúp hai người?" Tự hỏi bất quá cũng chỉ trong chốc lát, Ngôn Du siết tay, hạ quyết tâm ngẩng đầu, chạy vài bước đến trước mặt Sở Lục Y các nàng,"Tôi sẽ đem hết toàn lực giúp."

Đã sớm biết Ngôn Du sẽ như thế, Sở Lục Y hướng Sở Giản Hề giơ giơ lên cằm, lúc này mới nói,"Cô liền nhiều giáo huấn tỷ tỷ quan niệm "yêu nhau nên cùng một chỗ" thì tốt rồi, cái gì thế tục, cái gì để ý, nhiều lắm chỉ khổ chính mình."

"Ngô, hảo." Ngôn Du còn thật sự điểm gật đầu,"Bất quá tôi không biết có tác dụng hay không."

"Không quan hệ, cô liền nhiều cùng tỷ tỷ nói là đến nơi, đương nhiên cũng không được quá cố ý......" Nhìn mắt Sở Giản Hề bên cạnh biểu tình quái dị, Sở Lục Y y cánh tay của nàng,"Trăm ngàn đừng làm cho tỷ tỷ biết là em dạy cô nga."

"Hảo." Ngôn Du vẫn là vẻ mặt ngốc ngốc ngơ ngơ cố tình lại làm cho người ta tin phục, "Lần trước tôi cũng không cùng Sở lão sư nói là em nói cho tôi biết nàng muốn thân cận."

"Ngạch......" Rõ ràng cảm giác được người kia bị chính mình lôi kéo tựa hồ thân mình cứng đờ, Sở Lục Y nhìn trộm Sở Giản Hề vừa nghe lời đó liền quay đầu xem mình, lại chạy nhanh quay đầu lại, mau chóng hàm hồ tùy tiện đáp một câu lập tức vội vàng lôi kéo Sở Giản Hề hướng phía trước đi.

Không biết câu kia chút nữa làm cho Sở Giản Hề sinh nghi, Ngôn Du chớp hạ đôi mắt nhỏ, đuổi kịp hai người cước bộ.

Tự nhiên, ở Sở gia đang giằng co hai vị tỷ tỷ tuyệt không hề biết Sở Lục Y lúc ấy đem Ngôn Du kêu đi, cũng không chỉ là vì làm cho hai người các nàng một chỗ hảo hảo nói chuyện mà còn có nguyên nhân khác.

"Tôi nghĩ, vô luận hiện tại tôi nói cái gì, cô cũng không có khả năng tin tưởng tôi ." Lẳng lặng suy tư trong chốc lát, Sở Nguyệt Xuất mở miệng thanh âm bình thản, nhìn không ra chút nào khẩn trương cùng lo lắng,"Tôi lại làm như thế nào cam đoan cũng không có biện pháp khiến cô yên tâm."

"Đúng vậy." Ngôn Tĩnh không do dự đáp, biểu tình đồng dạng gợn sóng vô kinh.

"Cho nên đâu, suy nghĩ của cô là cái gì? Đem em ấy mang về, ngăn cản em ấy tiếp tục cùng tôi cùng một chỗ?" Tiếp tục duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, Sở Nguyệt Xuất miệng nói xong, tay cũng không tự kiềm chế nhẹ bắt lấy đệm bên dưới, ánh mắt cũng có chút tự do.

"Cô cảm thấy tôi làm được đến đó sao?" Ngôn Tĩnh đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng một lát, lại mở miệng,"Tiểu Du từ nhỏ liền như vậy, ngay cả mụ mụ đều nói em ấy cứng đầu, cho tới bây giờ đều là một cái ngõ nhỏ đi đến hắc*......"

(*mình nghĩ đại ý là: một khi quyết định điều gì/ nhận định ai sẽ không thay đổi)

Cho dù Ngôn Du đã muốn biểu hiện như thế rõ ràng, Sở Nguyệt Xuất cư nhiên vẫn không tín nhiệm Ngôn Du sao?

Ngôn Tĩnh có chút không có biện pháp nhận nàng như thế, đối với Sở Nguyệt Xuất bất mãn lại nhiều thêm một ít.

Chua sót cười, Sở Nguyệt Xuất như thường lui tới nghĩ ngợi, ôm cánh tay nhìn phòng khách khắp ngõ ngách, kinh ngạc xuất thần.

Mình làm sao không nghe ra trong lời nói Ngôn Tĩnh ý chỉ cái gì, nhưng mà, thật là như thế sao?

Nếu Ngôn Du thật là một "cái ngõ nhỏ đi đến hắc", mình lại làm sao có cơ hội cùng Ngôn Du đi đến hiện tại, chỉ sợ Ngôn Du hiện tại tâm tư đều bắt tại trên người Ngôn Tĩnh đi......

Nhưng mà, nếu không phải biết Ngôn Du chấp nhất, mình lại như thế nào sẽ luôn lo lắng Ngôn Du cuối cùng vẫn lựa chọn cùng tỷ tỷ cùng một chỗ...... Hơn nữa, nay nhìn đến hai muội muội của mình cư nhiên như thế......

Ngôn Du lúc trước sở dĩ lui bước, đó là bởi vì lý do cùng Ngôn Tĩnh là thân tỷ muội không phải vậy sao? Nếu ngay cả luân lý cũng không tính, như vậy...... Còn có lý do gì có thể ngăn cản Ngôn Du cùng Ngôn Tĩnh cùng một chỗ.

Càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, Sở Nguyệt Xuất một lần nữa ngẩng đầu, con ngươi lộ ra sắc bén,"Tôi chỉ muốn biết Ngôn tiểu thư ý tưởng."

"Ý nghĩ của tôi?" Ngôn Du có chút không rõ nàng hỏi câu này có ý tứ gì, nhíu lại mi,"Tôi chỉ là mong muội muội của mình có thể hạnh phúc."

"Cho nên, cô muốn chính mình cấp em ấy hạnh phúc?" Sở Nguyệt Xuất mân môi, trong lòng một trận không yên.

Cái này khiến Ngôn Tĩnh trầm mặc, nhìn Sở Nguyệt Xuất thật lâu sau, trong thanh âm ẩn chứa tức giận, "Cô rốt cuộc ở lo lắng cái gì, đến bây giờ còn chưa tin Tiểu Du, hai muội muội nhà cô loạn luân liền đại biểu tôi cùng Tiểu Du cũng sẽ như vậy sao? Cô đem cảm tình Tiểu Du đối với cô cho rằng cái gì !"

Nhìn ra Ngôn Tĩnh là thật sinh khí, Sở Nguyệt Xuất lại một lần nữa trầm mặc, hồi lâu, sâu kín thở dài, chung quy không có nói cho Ngôn Tĩnh, chuyện Ngôn Du từng thích quá nàng.

Tóm lại là trôi qua, có lẽ là mình đa tâm đi.

"Tiểu Du hiện tại một lòng một dạ đều ở trên người cô...... Tôi cũng không thể ngăn cản em ấy cái gì......" Ngôn Tĩnh xem nàng không nói gì, thanh âm giảm độ ấm,"Nhưng là, Tiểu Du lại trì độn, em ấy cũng vẫn là người tâm có máu có thịt, cô nếu luôn thương lòng nàng, đừng trách tôi dùng thủ đoạn ......"

Một lần nữa giương mắt cùng Ngôn Tĩnh đối diện hồi lâu, Sở Nguyệt Xuất khôi phục bộ dáng lãnh túc,"Nếu là vì nguyên nhân của tôi làm cho em ấy thương tâm khiến cô muốn chia rẽ hai chúng tôi, như vậy, tôi không lời nào để nói."

Nếu thật là bởi vì mình lại làm cho Ngôn Du thương tâm, như vậy, Ngôn Du rời đi mình, chỉ có thể nói là bản thân mình xứng đáng.

Ngôn Tĩnh cũng không nói nữa, hai người lưng đều dựa vào sô pha, đều đang tự hỏi , thẳng đến ba người Ngôn Du trở về không khí phòng khách cũng như trước là cái loại nghiêm túc đến làm cho người ta phát lạnh.

Trừng mắt nhìn, đối với không khí như vậy một chút cảm giác cũng đều không nhận thấy, Ngôn Du rất nhanh chạy đến bên người Sở Nguyệt Xuất, trực tiếp chui vào trong lòng nàng, liệt miệng ngây ngô cười.

Nhịn không được ngầm phiên cái xem thường, Ngôn Tĩnh thật muốn trực tiếp làm bộ như không có đứa muội muội như này.

Phải biết rằng mới vài phút trước nàng mới cùng Sở Nguyệt Xuất biểu lộ rõ lập trường, Ngôn Du vừa xuất hiện lập tức liền lộ ra bộ dáng không tiền đồ không đức hạnh, thật sự làm cho người ta cảm thấy không còn mặt mũi.


(Ed: công nhận, mới hùng hổ kêu cô cà chớn đừng tránh tui xài thủ đoạn làm nó bỏ cô, dứt câu con em về, chân chó lại chỗ người ta làm nũng (-___-!) wtf )


Trong lòng còn bởi chuyện mới vừa rồi mà lo lắng, Sở Nguyệt Xuất dắt khóe miệng, xả ra một nụ cười miễn cưỡng, sờ sờ đầu Ngôn Du, "Đã trở lại."

"Ân!" Ngôn Du trong lòng nàng cọ cọ, đã nghiền mới ngồi dậy cười tủm tỉm đáp ,"Mua cho chị thích ăn ngư, còn có tỷ tỷ thích ăn rau muống......"

"......"

Ngôn Tĩnh như trước bị vây trong trạng thái không nói gì, tỏ vẻ đối với đứa em không tiền đồ, duy trì ý tưởng trực tiếp không nhìn không biết là thượng sách.

"Ha ha......" Sở Nguyệt Xuất sờ sờ hai má của nàng, vô cùng thân thiết lấy cái trán xúc xúc cái trán Ngôn Du, thanh âm ôn nhu,"Cám ơn."

"Hắc hắc......" Lại là một trận ngây ngô cười, một hồi lâu mới dừng lại, sau đó lại trát hạ mắt,"Chúng ta buổi chiều phải đi gặp ba ba mụ mụ sao?"

Không biết nhìn thấy lão nhân cố chấp cũ kỹ kia sẽ thế nào đâu, thời điểm trước đi Mĩ Quốc thái độ kia cũng không biết là có ý gì......

"Em tưởng khi nào đi?" Nhìn một bên Ngôn Tĩnh liếc mắt một cái, Sở Nguyệt Xuất thanh âm ôn nhu như trước,"Chị đều có thể."

"Ngô......" Ngôn Du xoay quá nhìn Ngôn Tĩnh, "Tỷ tỷ......"

Lúc này mới biết tìm tỷ tỷ?

Ngôn Tĩnh ở trong lòng âm thầm phun tào hai câu, lại thói quen đối muội muội sủng nịch, một tiếng thở dài,"Sớm một chút trở về đi, ba mẹ nhớ em."

Bị tỷ tỷ vừa nói như vậy, Ngôn Du lại có chút áy náy.

Là nga, phía trước cùng mụ mụ nói ngày hôm qua liền phải đi về, kết quả, ngô...... Ngôn Du có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu,"Tỷ tỷ, cùng mụ mụ nói ngày hôm qua trở về ......"

Bạch liếc nàng một cái, Ngôn Tĩnh tức giận nói,"Còn chờ em nhớ tới a, chị ngày hôm qua đã cùng mụ mụ nói, lâm thời gặp điểm sự tình, khả năng sẽ trở về chậm chút."

"Nga...... Hắc hắc......"

Ba người tại kia vừa nói xong, nghe được đoạn đối thoại, Sở Giản Hề đôi mi thanh tú ninh lại, "Tỷ......"

Lời này là ý tứ gì?

Theo buổi sáng tỉnh lại sau liền không có cùng hai muội muội nói qua một câu, Sở Nguyệt Xuất lúc này có chút do dự, nhìn Sở Giản Hề một cái, chần chờ vài giây, thở dài, "Chị sẽ cùng Tiểu Du đi gặp phụ mẫu em ấy, hai người các em...... Hảo hảo ngẫm lại đi."

Thần sắc bị kiềm hãm, Sở Giản Hề thùy hạ mi mắt, vài giây sau,"Tỷ, chị...... em hy vọng chị có thể cũng hảo ngẫm lại......

"Ân."

Như vậy, ở một phen ngoài ý muốn kinh hách sau, Sở Nguyệt Xuất rốt cục cùng Ngôn Du, chính thức đối mặt Ngôn ba ba Ngôn mụ mụ.

Vào cửa thời điểm, đem trước đó mua một ít quà ở Mĩ Quốc đưa cho Ngôn mụ mụ, Sở Nguyệt Xuất thực lễ phép hô bá phụ bá mẫu, hết thảy hành động ở Ngôn Tĩnh xem ra cũng không giống như là con dâu gặp cha mẹ chồng, ngược lại như là con rể gặp nhạc phụ nhạc mẫu.

Ngôn ba ba nhìn Sở Nguyệt Xuất liếc mắt một cái, ngồi trên sô pha thần sắc bình tĩnh ngã chén trà, không nói một lời, nhưng thật ra trong lòng Ngôn mụ mụ một cái kính phạm nói thầm, trên mặt lại vẫn duy trì bộ dáng hòa ái cùng Sở Nguyệt Xuất hàn huyên vài câu.

Sao nữ nhi về nhà lại đem đồng sự cũng mang về đây? Không đúng, phải nói là đồng sự cũ mới đúng......

"Nếu tôi nhớ không lầm thì, cô là Sở tiểu thư đi?" Tầm mắt quét giữa Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất qua lại vài lần, Ngôn ba ba chờ Ngôn mụ mụ cũng ngồi xong rốt cục mở miệng.

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Xuất gật đầu, không chút nào trốn tránh nhìn Ngôn ba ba," Trước kia chuyện, đa tạ bá phụ giúp cháu cầu tình."

Đối chuyện này tuyệt không biết gì Ngôn Tĩnh hơi hơi kinh ngạc, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của phụ thân cùng Sở Nguyệt Xuất, lại nhìn mẫu thân cũng đồng dạng nghi hoặc, giật giật miệng, nhưng không có nói gì.

"Nhấc tay chi lao thôi......" Ngôn ba ba hủy đi một bao trà mới, bỏ vào bên trong ấm trà rồi đổ nước sôi, ngã mấy chén đặt tới trước mặt từng người, trong giọng nói lộ ra ý vị thâm trường,"Tóm lại là chuyện kia do xú nha đầu gây nên."

Sở Nguyệt Xuất quay đầu nhìn Ngôn Du đang ngồi ở một bên, hãy còn ngoạn tay đan vào đầu ngón tay, con ngươi lướt qua một chút ý cười, trong thanh âm lộ ra tia đau đớn cùng sủng nịch, "Không có, em ấy thực ngoan."

"Phải không?" Ngôn ba ba uống ngụm trà, ánh mắt chuyên chú nhìn chén trà, sau một lát buông, "Sở tiểu thư, tôi có chút vài lời tưởng nói với cô, có thể cùng tôi đến thư phòng không?"

Lời này vừa ra, trừ bỏ Sở Nguyệt Xuất ra, mọi người đều là sửng sốt.

Ngôn mụ mụ trước hết hoàn hồn, nheo lại mắt, có chút hồ nghi nhìn trượng phu của mình, lại nhìn phía đại nữ nhi kinh ngạc muốn đứng lên, cùng với tiểu nữ nhi bàn tay giữ chặt tay Sở Nguyệt Xuất, trầm hạ đôi mắt.

================================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top