Chương 1: Trầm hương trong gió
Là con người làm chủ vận mệnh hay vận mệnh mới là thứ sắp đặt con người, Kỳ Mặc Vũ cũng không biết nữa. Nàng chỉ biết, từ khi sinh ra đã mang trên vai cái gánh nặng mang tên con một. Và vài năm gần đây, người ta lại gắn cho nàng thêm cái mác nghe có vẻ rất oai, phú nhị đại.*
Người ngoài nhìn vào thì ngưỡng mộ không thôi. Nhưng đối với nàng, Kỳ Mặc Túc và Thái Vịnh Nghi chẳng qua chỉ là nhà giàu mới nổi không hơn không kém. Giá như Thái Vịnh Nghi có thể dịu dàng với nàng thêm một chút, có lẽ cuộc sống này đã dễ thở hơn nhiều, nàng đâu cần phải ngày ngày cố gồng mình làm đứa con ngoan để vừa mắt mẹ.
Mà thật ra cũng không ngoan lắm...
Năm lớp 10, lần đầu tiên Kỳ Mặc Vũ bị mời phụ huynh.
Người ta nói kẻ mạnh thì phải bảo vệ kẻ yếu không phải sao? Tất cả giáo viên đều nói như vậy. Nhưng cho đến khi nàng thực sự làm điều đó thì lại trở thành kẻ tội đồ, bị những người lớn tự nhận là có học thức bao quanh chỉ trích.
Thái Vịnh Nghi cũng tới rồi, lần này nàng xong đời.
Kỳ Mặc Vũ đang theo học tại một trường trung học tư thục tại Vĩnh Thành. Trung bình học sinh ở đây đều có cha mẹ giàu có hoặc quyền thế. Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có một vài học sinh là do thành tích vượt bậc, giành được học bổng mà chen chân vào. Tô Giai Nghê là một trong số đó.
Nhưng vào là một chuyện, làm sao để sống yên ổn lại là chuyện khác.
Hôm nay trong giờ nghỉ giải lao, Kỳ Mặc Vũ bắt gặp một đám người hùng hổ vây quanh một cô gái. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nàng chạy đến xem thử, nào ngờ lại gây chuyện.
Đám người kia cho rằng Tô Giai Nghê quyến rũ đàn anh khóa trên, khiến cho anh ta không thèm để ý đến Chúc Viên. Chúc Viên cảm thấy rất bất mãn mới kéo họ đến chỗ Tô Giai Nghê tính sổ. Cô ta ỷ vào việc cha mình là Hội phó Hội Phụ huynh học sinh mà xem trời bằng vun, mặc sức làm càn.
Tô Giai Nghê đứng đó một mình, không ai dám đứng ra bênh vực. Mặc dù vành mắt đỏ hoe nhưng vẫn gắng gượng kiên cường, không để người khác ỷ thế mà chà đạp.
"Đàn anh thích ai thì có liên quan gì đến tôi?"
Chúc Viên nghe xong thì tiến lên túm lấy áo Tô Giai Nghê, giơ nanh múa vuốt: "Mày chính là con hồ ly tinh, đừng giả bộ tốt lành nữa."
Tô Giai Nghê vẫn cương quyết: "Cậu... đừng quá đáng. Tôi sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm."
Chúc Viên nghe thế liền phất tay ra hiệu cho đám người mình dẫn theo: "Đánh nó trước, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."
Đám người kia nghe xong thì xắn tay áo lên chuẩn bị ra tay, Tô Giai Nghê run rẩy đưa hai tay che trên đỉnh đầu, giọng nói cầu cứu yếu ớt.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: "Dừng tay."
Mặc cho người bạn thân là Hồ Nhã Hinh đã cố gắng can ngăn, Kỳ Mặc Vũ vẫn cảm thấy không có cách nào nhìn thêm được nữa.
Đám người kia nghe được âm thanh thì dừng động tác, Chúc Viên cũng xoay người đối diện với Kỳ Mặc Vũ.
"Không phải là lớp trưởng của chúng ta đây sao? Hôm nay còn muốn lo chuyện bao đồng?"
Kỳ Mặc Vũ đi qua đám đông, nhìn thẳng vào Chúc Viên rồi nhướng mày: "Đúng vậy thì sao?"
Chúc Viên bật cười vỗ tay, mặt mày sắc bén, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một học sinh trung học nên có.
"Được, vậy thì cho lớp trưởng chúng ta nếm mùi vị xen vào chuyện người khác là như thế nào."
Dứt lời, cô ta lại ra hiệu cho đám bạn: "Tiếp tục."
Nhưng bọn họ không dám...
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau giống như đang chờ đợi một kẻ dũng cảm nào đó xung phong tiến lên trước. Nhưng đợi mãi cũng không thấy một ai nhúc nhích.
Chúc Viên tuy lợi hại nhưng Kỳ Mặc Vũ cũng không thể xem thường. Ai mà không biết nàng là con gái duy nhất của nhà họ Kỳ. Ba mẹ nàng sở hữu công ty linh kiện hàng đầu tại Vĩnh Thành. So với những nơi khác thì không bằng nhưng tại thành phố nhỏ bé này không đứng nhất thì cũng đứng nhì. Vả lại mẹ nàng chính là Hội trưởng Hội Phụ huynh học sinh, còn lớn hơn cả nhà họ Chúc, ai mà dám đắc tội.
"Sợ cái gì? Nhất định không để các người bị liên lụy."
Chúc Viên không kiên nhẫn thúc giục nhưng đổi lại vẫn là ánh mắt sợ sệt của đám người kia. Cuối cùng không thể kiên nhẫn được nữa, Chúc Viên tự mình ra tay.
Cô dùng chân đạp mạnh vào người Tô Giai Nghê khiến người kia ngã nhào trước sự chứng kiến của mọi người. Lúc Kỳ Mặc Vũ phản ứng lại đã thấy Chúc Viên đứng đó cười đắc ý. Còn đang định được nước lấn tới thì Kỳ Mặc Vũ đã tiến lên một bước, đẩy mạnh vào bả vai Chúc Viên khiến người kia ngã xuống.
"Con chó điên này..."
Chúc Viên kêu lên.
Vừa lúc này, giáo viên chủ nhiệm chạy đến, vô cùng tức giận. Đám người ỷ đông hiếp yếu cùng mấy học sinh hóng chuyện lặp tức tản ra. Cuối cùng chỉ còn lại Kỳ Mặc Vũ, Tô Giai Nghê, Chúc Viên và Hồ Nhã Hinh.
Hồ Nhã Hinh thoáng rùng mình, trong lòng lo lắng thay cho bạn thân.
Giờ ra chơi vừa dứt, hành lang nhanh chóng chìm vào yên tĩnh. Chỉ có trái tim Kỳ Mặc Vũ vẫn rộn ràng, như có ai gõ nhịp bên trong.
Thái Vịnh Nghi và mẹ Chúc vào trong văn phòng đã lâu cũng chưa thấy động tĩnh, bỏ mặc nàng cùng Chúc Viên đứng khoanh tay bên ngoài cùng nhau giương cung bạt kiếm. Tô Giai Nghê thì đã được Hồ Nhã Hinh đưa đến phòng y tế, có vài vết thương nhỏ cần được xử lý.
Đấu võ mắt một hồi, Kỳ Mặc Vũ cũng thấy phiền không muốn quan tâm đến Chúc Viên phía đối diện nữa. Nàng lơ đễnh đưa ánh mắt nhìn bốn phía, cuối cùng như bị đóng băng.
Nàng nhìn thấy một người phụ nữ đang cùng cô Hiệu trưởng nói gì đó, bọn họ càng lúc càng tiến lại gần. Kỳ Mặc Vũ vô thức đưa ra đánh giá.
Cô ấy mang vẻ thanh nhã, tóc dài khẽ bay trong gió. Dưới lớp sơ mi trắng và chiếc quần âu gọn gàng là vóc dáng cân đối, vừa vặn đến hoàn hảo. Môi khẽ cong, nụ cười dịu mà khiến người ta khó rời mắt.
Kỳ Mặc Vũ thề rằng trong đời mình chưa từng gặp người phụ nữ nào vừa đẹp vừa có sức hút đến thế, xa cách nhưng lại khiến người ta muốn lại gần.
Người phụ nữ đi cùng cô Hiệu trưởng, lướt qua hành lang tiến vào văn phòng. Kỳ Mặc Vũ có cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới. Nhưng rồi nàng chỉ đứng yên, để mùi trầm hương nhè nhẹ vấn vương nơi đầu mũi.
"Mặc Vũ, Chúc Viên, vào đây."
Giọng cô chủ nhiệm vang lên, kéo Mặc Vũ trở lại thực tại.
Kỳ Mặc Vũ và Chúc Viên liếc nhau một cái rồi lần lượt bước vào.
Trên bàn tròn, hai phu nhân của nhà họ Kỳ và nhà họ Chúc ngồi đối diện, gương mặt lạnh tanh, khó đoán được cảm xúc.
"Mặc Vũ, em là lớp trưởng, sao không khuyên can các bạn mà lại ra tay đánh người?"
Tính khí Kỳ Mặc Vũ vốn không tốt, nhưng mấy năm gần đây cũng biết kiềm chế hơn. Xuất thân giàu có, thành tích học tập nổi bật, nên cô chủ nhiệm thường bỏ qua vài hành động bốc đồng của nàng, thậm chí còn để nàng làm lớp trưởng. Nhưng lần này lại vướng đến nhà họ Chúc, khiến cô giáo thật sự đau đầu.
Nhà họ Kỳ hay nhà họ Chúc, bên nào cô cũng không dám làm phật ý.
Thái Vịnh Nghi liếc nhìn Kỳ Mặc Vũ, ánh mắt không rõ là cảnh báo hay trấn an. Nhưng nàng chẳng mấy bận tâm.
"Thưa cô, cô nên hỏi vì sao Chúc Viên lại ra tay trước."
Cô chủ nhiệm quay sang Chúc Viên, định hỏi thì mẹ của cô ta đã lên tiếng trước: "Con gái tôi đánh người còn cần lý do sao?"
Nghe vậy, Chúc Viên gật đầu, ra vẻ đắc ý.
Kỳ Mặc Vũ không kìm được cơn giận, định bước tới, nhưng Thái Vịnh Nghi đã kịp đưa tay ngăn lại.
"Chị Chúc nói cũng phải. Chó điên cắn người thì đâu cần lý do."
Nói xong bĩnh tĩnh nhấp ngụm trà, cũng không thèm quan tâm mẹ Chúc đang thẹn quá hóa giận.
"Cô...."
Chúc mẹ giơ tay chỉ thẳng vào Thái Vịnh Nghi, sau đó quay sang cô chủ nhiệm, giọng gay gắt: "Cô Lâm, cô để phụ huynh mắng người như vậy sao?"
Cô Lâm lúng túng, gương mặt đầy bất đắc dĩ, không biết phải xử lý thế nào.
"Hôm nay Kỳ Mặc Vũ mà không xin lỗi, thì đừng hòng lấy một đồng nào từ Chúc gia!"
Chúc mẹ vỗ mạnh xuống bàn, giọng đanh lại, nhất quyết đòi công bằng cho con gái.
Thái Vịnh Nghi cũng không chịu thua: "Vậy phần của Chúc gia, cứ để tôi lo. Chỉ cần Chúc Viên chịu nhận lỗi."
Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Mặc Vũ thầm giơ ngón cái trong lòng cho mẹ mình, dù biết về nhà thế nào cũng khó tránh một trận bị dạy dỗ.
Không khí trong phòng đặc quánh, mùi thuốc súng như lan ra khắp nơi, chẳng ai chịu nhường ai.
Đúng lúc căng thẳng sắp vỡ, một giọng nói dịu nhẹ vang lên, trong trẻo như làn nước mát: "Trường có camera, ai đúng ai sai, xem lại sẽ rõ."
Mấy người trên bàn đồng loạt quay đầu. Một phụ nữ độ ngoài hai mươi đứng ở cửa, trẻ trung nhưng mang theo khí thế khiến người khác vô thức im lặng.
Cô chỉ nói một câu rồi rời đi, để lại dư vị của mùi hương trầm phảng phất trong không khí.
Kỳ Mặc Vũ lần thứ hai ngơ ngác.
Nghe vậy, Chúc Viên thoáng chột dạ, cô khẽ kéo tay mẹ: "Mẹ, để con xin lỗi là được rồi."
Nhưng mẹ Chúc gạt đi: "Xin cái gì mà xin, cùng lắm thì nghỉ học!"
Cô Lâm nghe mà chỉ biết lắc đầu. Có phụ huynh thế này, bảo sao con cái lại thành ra như vậy.
Chúc Viên không dám để mẹ nói thêm. Với cô, nghỉ học chẳng phải vấn đề, vấn đề là nếu bị đuổi, cô sẽ không còn cơ hội tiếp cận đàn anh nữa, chẳng khác nào dâng người ta cho Tô Giai Nghê bằng hai tay.
"Xin lỗi lớp trưởng."
Giọng cô nhỏ đi, thái độ xem ra cũng khá thành khẩn.
Kỳ Mặc Vũ thoáng ngẩn ra, chưa kịp nghe rõ: "Cái gì cơ?"
Chúc Viên cắn môi, tưởng cô cố tình làm khó, nhưng vẫn nén giận, lặp lại: "Tôi nói... xin lỗi."
Kỳ Mặc Vũ hiểu ý, lạnh nhạt nói: "Đi mà xin lỗi Tô Giai Nghê."
Chúc Viên nuốt xuống cơn bực, gương mặt cứng đờ, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
Kỳ Mặc Vũ chẳng buồn nhìn thêm, quay sang nói với mẹ: "Con ra ngoài một lát."
Nàng không đợi được trả lời, đã nhanh chân bước đi.
"Mặc Vũ, đứng lại cho mẹ!"
Nhưng Kỳ Mặc Vũ không dừng. Nàng chẳng nghĩ tới việc phải về lớp ngay, trong đầu chỉ quanh quẩn hình bóng người phụ nữ vừa nãy.
Ít nhất, nàng phải biết người đó là ai.
Thế nhưng khi chạy ra tới cổng, chỉ kịp thấy bóng người ấy ngồi vào chiếc Audi A8, xe lướt đi nhẹ nhàng giữa nắng trưa.
Kỳ Mặc Vũ khựng lại, khẽ thở ra một hơi.
Thôi vậy.
...
Tác giả có lời muốn nói: [TRUYỆN ĐANG CHỈNH SỬA LẠI, SẼ CÓ VÀI ĐOẠN KHÔNG KHỚP CÁCH XƯNG HÔ DO CHƯA HOÀN THÀNH]
Mỗi chương mình mất vài tiếng để viết nhưng các bạn thì chỉ mất vài phút để đọc thôi. Nhưng mà mình hy vọng những thứ mình muốn gửi gắm sẽ có người cảm nhận được. Cảm ơn các bạn đã ghé qua và ở lại.
Audi A8:
Price: ~ 87.000 - 89.000 USD
Giá lăn bánh tại thị trường Việt Nam: ~ 6,6 - 7,7 tỷ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top