Phần 7

Ta nói, người tính không bằng trời tính mà.
Trong khi nó đang suy nghĩ nát óc để tìm cách gặp lại cô, mà chưa ra được cách nào hợp lý thì trường bé Mi tổ chức liên hoan tổng kết cuối năm học theo từng khối, có mời phụ huynh tham dự. Mấy việc này thường ngày là mẹ nó đi. Lần này, mới vừa nghe xong, nó cười toe toét xung phong liền, là cơ hội trời cho để gặp lại cô mà, nó làm sao bỏ qua được. Trước sự ngạc nhiên của cả nhà nó lấy lí do là: Muốn gặp bạn bè của bé Mi cho biết mặt, để sau này dễ quản lí! Ai cũng thấy lạ nhưng không thắc mắc gì thêm.
Buổi tiệc được tổ chức ở sân trường. Phụ huynh, các giáo viên và học sinh ngồi riêng thành từng khu vực. Suốt buổi tiệc nó cứ nhìn theo cô. Vì là cô giáo chủ nhiệm nên cô phải đi xung quanh để tiếp phụ huynh rồi đồng nghiệp, rồi học sinh. Cô cũng thấy nó nhưng chỉ cười xã giao làm cho nó cảm thấy buồn buồn. Nó thấy cô có vẻ mệt, không biết cô uống bia có quen không mà gương mặt cô ửng đỏ càng làm cho nó say đắm nhìn.
Cuối buổi tiệc, mọi người lần lượt ra về, nó cố tình nán lại chờ cô, thấy cô và các cô giáo khác đang đi ngược lên lầu, nó đi theo. Mỗi cô rẻ vào lớp học của mình, cô cũng vậy, đợi cô mở cửa đi vào lớp, nó cũng đi vào. Cô giật mình khi thấy nó ngạc nhiên hỏi: Em lên đây làm gì?
- Dạ để gặp cô. Em không có ý đồ đen tối gì đâu nhen. Thấy cô có vẻ lo lắng nó nói.
- Gặp tôi? Mà nếu có thì em làm gì được tôi? Cô hỏi lại.
- Dạ không mà, Em thấy cô không được khỏe nên sợ ... nó bỏ lửng câu nói.
- Tôi không sao mà.
Nó nhìn đồ đạc trên bàn gồm mấy gói quà, Một bó hoa và giỏ xách nó nói: Đồ nhiều quá để em giúp cô mang về.
- Không cần đâu, để tôi cất vào tủ hôm khác mang về cũng được. Nói rồi cô cầm mấy gói quà định đi qua tủ, nó thấy vậy nói:" Để em giúp cô". Rồi vội bước đến, không may vấp phải cạnh bàn nó nhào tới trước chống hai tay vào tường ôm gọn cô vào lòng. Mùi nước hoa cộng với mùi men, mùi hơi thở của cô làm nó ngây ngất. Người nó run lên, tim đập thình thịch. Nó cố tình đứng yên. Cô giáo theo phản xạ đưa 2 tay ra đỡ, thấy nó đứng yên không chịu thả ra mà còn cố tình nhìn cô chăm chú, cô hơi lo lắng hỏi:
- Em định làm gì?
Nó càng cố ý cúi sát mặt mình vào mặt cô nói: Cô nghĩ em sẽ làm gì?
- Đừng có làm bậy nhen. Tôi là phụ nữ, em cũng là phụ nữ, thì làm được gì? Cô cố bình tĩnh nói.
- Em là con gái chưa phải phụ nữ nhen, em ghét ai nói câu đó lắm, con gái thì làm được nhiều việc lắm đó, cô chờ xem.
Nói rồi nó bỏ cô ra, nó chỉ định giỡn với cô một chút thôi nhưng thấy cô phản ứng quá, nó dừng lại.( May mà nó dừng lại không thì hư bột hư đường hết).
- Chỉ là lỡ trớn thôi, em vô tội đó. Nó cầm lấy mấy gói quà đi lại bỏ vào tủ tỉnh bơ như không có chuyện gì.
Cô nói giọng lạnh lùng: Có hay không thì em biết chứ sao tôi biết được.
Nó thấy có chút sợ sợ với giọng nói đó.
- Xong rồi, Về thôi cô. Nó nói.
Sau chuyện đó cô có vẻ đề phòng nó, lúc nào cũng đi cách nó vài bước. Xuống cầu thang hình như bia thấm vào người cô lảo đảo, nó vội đưa tay ra đỡ, cô tránh nó giơ tay lên nói: "Tôi không sao". Nó không dám đụng vào cô, lòng nhói đau.
Sân trường vắng lặng, hình như mọi người đã về hết chỉ còn lại vài chiếc xe. Ra đến nhà xe, nó nói: Để em chở cô về.
- Tôi đi được mà. Cô từ chối, nhưng ngược lại với lời nói, cô ngã nhào vào người nó, nó vội ôm láy cô, mùi hương quyến rũ từ người cô một lần nữa làm nó ngây ngất, nó càng cố ý xiết chặt cô, người nó run lên, nó cảm giác cô cũng vậy.
Lần này hình như không còn sức chống đỡ, cô để yên cho nó muốn làm gì thì làm. Nó nói nhỏ: Cô mệt rồi, để xe lại đi, em chở cô về.
Nói rồi nó nhẹ nhàng thả cô ra. Cô không nói gì lặng lẽ lên xe nó. Nó hỏi địa chỉ nhà cô rồi nổ máy đi. Trên đường đi, khoảng cách ngại ngùng vẫn còn. Cả hai đều im lặng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Về đến nhà nó mệt mỏi lên phòng, tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Nó nhắm mắt lại, Hương vị của cô vẫn còn lẩn quẩn đâu đây, người nó bay bổng. Lúc này nó nhận ra rằng: Nó đã yêu cô mất rồi!
Nhớ lại phản ứng của cô đối với nó, nó buồn bã lắc đầu, chắc đây là lần cuối nó được gặp cô. Cô sẽ không chấp nhận nó. Nó lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô:" Em xin lỗi chuyện lúc nãy, em không cố ý. Cô đừng giận em nhen."
Bên kia, cô cũng trằn trọc không ngủ được. Đọc tin nhắn của nó cô mỉm cười nhưng không trả lời. Cô không phải là không nhận ra tình cảm của nó, lần thứ hai đi café là cô đã biết rồi, nhưng mà cô không biết phải làm gì với nó. Cô chừng này tuổi rồi nên chuyện phụ nữ yêu nhau cô cũng đã gặp nhưng là chuyện của người ta, còn khi nó đến với cô thì cô thấy kì cục lắm. Làm sao mà chấp nhận được, hơn nữa cô đã có gia đình tuy không hạnh phúc nhưng đó vẫn là một gia đình bình thường. Không thể có chuyện cô với nó đươc, cả hai đều là nữ mà.
Nhưng thực lòng cô có chút tình cảm với nó, không biết đó là thứ tình cảm gì nhưng mỗi khi gặp nó cô rất vui. Lâu không gặp cô cảm thấy nhớ, Khi nó ôm cô, một cảm giác rất lạ vừa ấm áp, vừa bình yên dễ chịu làm cô không muốn rời ra. Cô thấy lo lắng về điều đó nên trước mặt nó, cô cố tỏ ra bình thường và hơi lạnh lùng để nó gạt bỏ thứ tình cảm mà theo cô là không được bình thường đó thì sẽ tốt cho cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top