Phần 5
Duy Hùng là bạn học cùng trường với nó nhưng học bên trang trí nội thất. Con nhà khá giả, ba mẹ là chủ cửa hàng nội thất lớn của thành phố. Tương đối đẹp trai. Ba năm đại học, nó vẫn chưa cảm được ai, nó cũng không hiểu bản thân mình mong chờ mẫu người như thế nào nữa. Mẹ nó nói chắc tại nó chưa gặp phải duyên phận.
Ở cái trương nó, nam thanh nữ tú không thiếu, vậy mà không có ai lọt vào mắt nâu của nó hết. Theo thời gian, hội độc thân ăn chơi của nó giảm dần chỉ còn vài móng. Vì là hàng hiếm cho nên lúc nào nó cũng có vài anh chàng theo đuổi làm quen, nó khó chịu, cảm giác lúc nào cũng bị làm phiền.
Để được yên thân, nó quyết định chọn Duy Hùng để làm bức bình phong cho mấy vệ tinh khác khỏi làm phiền. Nó thỏa thuận với anh là chỉ làm bạn gái anh trong 2 năm, còn sau đó tính sau. Tất nhiên là anh đồng ý rồi, một ngày cũng mừng phát sốt lên rồi chứ nói gì đến 2 năm. Anh tuy là con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi nhưng tính tình lại khá hièn lành, không kiêu căng như mấy chàng công tử khác. Nó cảm thấy yên tâm khi ở bên anh. Mọi thứ ở anh đều tốt duy chỉ có cách nói chuyện của anh không được khéo lắm nên có lúc nó thấy vô duyên sao đó. Nhưng mà không sao, đàn ông mà dẻo miệng quá cũng không tốt.( mẹ nó nói vậy) Nên đối với nó, vậy là tạm chấp nhận đươc rồi. Chỉ là mối quan hệ hờ thôi mà, cần gì phải để ý quá làm gì cho mệt.
Cho đến bây giờ khi đã ra trường đi làm được 2 năm, hai người vẫn như vậy, chẳng tiến thêm được chút nào, có vài lầm anh muốn tiến xa hơn nhưng nó không đồng ý. Nó thấy chẳng có chút tình cảm gì với anh ngoài tình bạn. Càng ngày nó càng thấy những cuộc gặp gỡ của 2 người cứ nhạt dần nhưng nó cũng không biết nên tiếp tục hay chấm dứt nữa. Với mọi người, anh và nó là một cặp trai tài gái sắc đáng ngưỡng mộ. Nó cũng không muốn giải thích gì thêm, đỡ phải phiền hà.
Sáng thứ 6, tại công ty nó. Mọi người đang tập trung công viêc, 5 tháng nữa festival thời trang quốc tế được tổ chức tại một thành phố ở phía Bắc. Ai cũng đang cố gắng để bộ sưu tập của mình được chọn. Điện thoại nó kêu, là Duy Hùng gọi rủ tối đi chơi, nó chần chừ rồi đồng ý, cũng nên đi thư giản chút bữa giờ mệt quá, với lại cũng lâu rồi nó chưa gặp anh.
8 giờ tối anh đến đón nó, cả hai đi lòng vòng rồi anh bảo: "Mình vào bar chơi nhen."
Nó nói:" kiếm quán cafe nào đi, hôm nay không có tâm trang đi bar".
Cả hai vào một quán cafe trông có vẻ yên tĩnh. Bây giờ mới hết tháng 3 mà thời tiết bắt đầu nóng nực, nó mặc một chiếc đầm maxi màu trắng pha nâu, trông đầy vẻ dịu dàng và nữ tính. Hai người bước vào quán đã gây nên một sự chú ý không hề nhỏ của một số khách ở đây.
Tại một bàn trong góc quán, nghe thấy tiếng xì xào, theo ánh mắt của mấy ngừoi bạn, cô cũng nhìn lên và nhận ra nó. Một thoáng ngạc nhiên. Mấy người bạn của cô thì thầm:" Họ đẹp đôi quá ha, con bé xinh cứ y như người mẫu". Cô không nói gì chỉ mỉm cười nghĩ: "Có bạn trai rồi à, cô bé này ở đâu cũng phải gây chú ý mới chịu". Rồi họ lại tiếp tục câu chuyên của mình không quan tâm đến cặp đôi đó nữa. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn nó có chút rung động, nghĩ thầm: Con nhà ai mà xinh thiệt!
Tại bàn nó, Duy Hùng ân cần chăm sóc nó, anh nói:
- Cũng gần một tháng rồi không gặp, em nhiều việc lắm hả? Trông em có vẻ mệt mỏi.
Nó kể chuyện công ty rồi chuyện gia đình, anh nghe nhưng có vẻ không quan tâm lắm. Anh hào hứng kể chuyên làm ăn của gia đình anh, rồi chuyện anh được các hợp đồng lớn. Rồi anh nói gần nói xa là ba mẹ anh hối thúc anh phải lấy vợ.
Nó: Anh muốn thì cứ kiếm cô nào cưới đi.
Anh: Đâu vậy được, anh và em quen nhau cũng lâu rồi, em biết là anh yêu em mà, với lại ba mẹ anh cũng thích em nữa. ý anh là...
Nó cắt ngang: Em chưa muốn lập gia đình, chuyện này nói sau đi.
Đi chơi về nó thấy tâm trạng cũng chẳng khá hơn mà ngược lại càng thêm bực bội, nó cũng không hiểu tại sao nữa.
Vừa bước vào nhà mẹ nó hỏi: Sao về sớm vậy con?
Nó chỉ "dạ" rồi im lặng ngồi xuống bên cạnh nhỏ em. Cả nhà đang xem tivi. Mẹ Lan nhìn nó hỏi: Đi chơi với bạn trai về mà sao mặt mày bí xị vậy?
Nó nói: Dạ con không biết nữa, càng ngày càng chán.
- Vậy là Chị hai chưa gặp được người trong mộng rồi. Em gái nó nói.
- Con nít mà biết gì, lo học hành đi. Nó nạt em nó.
Con bé nói: Người ta lớn rồi chứ bộ, đâu phải con nít đâu.
Nó cốc đầu con bé một cái đứng lên định lên phòng, con bé nắm tay nó nói: 26/3 trường em cắm trại, chị giúp lớp em phần trang trí trại nhen.
- Tao đâu có rảnh. Nó nói.
- Giúp em đi con. Mẹ nó năn nỉ dùm.
- Thôi được rồi, nể mẹ đó nhen. Khi nào cắm trại?
- Thứ bảy tuần sau. Con bé trả lời.
- Để chị đưa thiết kế cho, cứ thế mà làm.
- Chị cũng đến xem tụi em làm nữa chứ, lỡ có gì còn góp ý.
- Thôi khỏi đến đi, toàn học sinh không, đến làm gì.
- Cô giáo chủ nhiệm có nhờ phụ huynh giúp nữa mà, ba mẹ mấy bạn phụ giúp phần khác, chị đến nhen.
Nghe đến cô giáo chủ nhiệm nó liền đồng ý rồi lên phòng. Thực ra nó chẳng phải tự nhiên mà tốt bụng đột xuất vậy đâu mà vì nó đang nghĩ đến cô, nó muốn gặp lại cô, người phụ nữ đã làm cho nó phải bận tâm rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top