Phần 15
Tối thứ bảy, nó ngồi đúng cái bàn bên cửa sổ của quán café, nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn đường hiu hắc, cơn mưa nhỏ lại tí tách rơi, tiếng nhạc của quán nhẹ nhàng văng vẳng : ....Whatever you do, whatever you go.
I will be right here waiting fore you.
Whatever it takes, or how my heart breaks
I will be right here waiting fore you....
Nó từ từ nhắm mắt lại nhớ đến cô. Mới đó mà đã được một năm từ ngày cô ra đi. Hôm đó đúng ngày này, chị Tư gọi điện cho nó biết giờ và chuyến bay của cô. Nó đến sân bay cố tình đưa tiễn cô và muốn nhìn cô lần nữa. Nó đứng bên cây trụ xi măng nhìn gia đình cô đang từ từ vào trong làm thủ tục. Thằng bé nhìn thấy nó đưa tay vẫy vẫy, nó cũng vẫy tay chào lại. Nó đứng hẳn ra ngoài để nhìn thấy cô. Hình như thằng bé nói gì, tay chỉ về phía nó, cô quay lại ngơ ngác tìm, nó núp vào trong, không thấy người cần tìm ánh mắt cô đầy thất vọng quay đi. Khi cả gia đình cô đã khuất hẳn, nó lặng lẽ đi về, bước chân nặng trịch. Ngồi trên chiếc taxi nước mắt nó lăn dài trên má. Tiếng nhạc trong xe vang ra nho nhỏ bài hát buồn :
Thế là hết, nước trôi qua cầu
Đã chìm sâu những thánh ngày đắm mê
Thôi đành quên, những tiếng yêu đầu
Những lời yêu ấy nay đã quá xa.
Nhìn qua kính chiếu hậu, anh tài xế thấy nó khóc, anh tế nhị bật qua bài khác có giai điệu vui hơn. Làm nghề lái xe ở sân bay, cảnh người ta khóc khi chia tay anh thấy rất nhiều rồi, nhưng mà khóc kiểu đau lòng như nó thì ít gặp. Chắc lại vì tình nữa rồi đây. Anh thở dài.
Công ty nó thay giám đốc. Giám đốc mới là một phụ nữ còn trẻ khoảng hơn 30 tuổi. Nghe nói là một Việt kiều, có chồng một con trai. Dáng người cao ráo rất đẹp nhưng mặt thì lúc nào cũng lạnh lùng, kiêu căng rất khó gần. Nó không quan tâm lắm, nó nói với nhân viên phòng nó cứ làm tốt việc của mình đi. Mong rằng chị ta đừng gây khó khăn là được.
Ngày đầu đi làm, chị ta ra mắt các trưởng phó phòng trong công ty. Chị ta hầu như không nói gì, chỉ có anh trợ lý là nói huyên thuyên giới thiệu về chị ta. Cuối cuộc họp chị ta nói vài câu rồi đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn khắp mọi người và đặc biệt là dừng ngay tại nó. Nó khẽ rùng mình.
Các ngày sau đó chị ta đi khắp các phòng làm quen và kiểm tra. Đến phòng nó cũng vậy chỉ có anh trợ lý nói còn chị ta thì đang bận ...nhìn nó. Ánh mắt đó làm nó thấy ám ảnh.
Hình như chị ta là người thích họp thì phải. Công ty nó trước kia rất ít khi họp hành. Giờ nhìn cái thông báo lịch họp mà phát mệt: Mỗi tuần các bộ phận tự họp, giám đốc sẽ đến dự. Sáng thứ ba hàng tuần các trưởng phòng họp với giám đốc. Cứ nửa tháng giám đốc sẽ họp riêng với từng trưởng phòng. Mỗi cuối tháng họp toàn công ty.
- Trời, cái gì vậy trời, bà này bả rảnh quá nè, không thấy người ta làm bù đầu bù óc ha hay sao mà họp dữ vậy trời. Vừa đọc xong nó la làng lên.
- Ủa mà tính ra cuộc họp nào cũng có mặt nó. Nghĩ đến cái nhìn lạnh lạnh của chị ta nó nhăn mặt, lắc đầu, ớn quá.
Mai Linh là con nhỏ nhân viên thân với nó nhất nói: Kì này trưởng phòng trúng mánh nhen. Đi họp là có phong bì, về chia cho anh em với nhen chị.
- Công ty nước ngoài mà mày làm như cơ quan nhà nước. Đi họp có phong bì. Đợi đi em, đợi cho phong (gió) nó nhập vô bì (da) của mày rồi lên đây chị cạo gió cho.
Cả phòng cười vui vẻ.
Nhân viên Phòng thiết kế của nó đang thắc mắc là sao tuần nào giám đốc cũng vào dự họp hết. Các phòng khác chị ta đâu có dự. Mà khi họp chị ta cũng có nói gì đâu chỉ lo nhìn trưởng phòng thôi.
Lúc đầu nó còn bài bản cho ra đúng cuộc họp. Sau ghét quá nó nói đại 10 phút rồi đuổi khéo chị ta về. Chị ta cũng không nói gì, vẫn chỉ nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. Các cuộc họp khác cũng vậy, cuối cùng nó cũng không hiểu mục đích chị ta muốn họp để làm gì, toàn là thấy chị ta nhìn nó không à.
Cái gì cũng vậy, trước lạ sau quen. Bây giờ chị ta không những thích họp mà còn thích tiệc tùng nữa. Nhận được hợp đồng: Tiệc nhỏ với các trưởng phòng. Thanh lý họp đồng: Tiệc mở rông thêm các phó phòng và các chi nhánh. Lễ tết: Tiệc toàn công ty...
Nó dự tiệc mà phát ngán, nó cứ cảm giác là ở đâu ánh mắt của chị ta cũng theo dõi nó, vì vậy thường thì đến hơn nửa buổi là nó bỏ về.
Hôm nay lại tiệc, tiệc chia tay đối tác nước ngoài về nước, Không dự không được, nó miễm cưỡng đến. Sau khi ăn uống xong, mọi người kéo ra sàn nhảy. Nó chọn một bàn khuất bên trong ngồi nhìn thiên hạ khiêu vũ, định bụng chút nữa rồi đi về. Nó từ chối vài lời mời của mấy anh đồng nghiệp. Đang nhìn bân quơ thì thấy chị ta tiến đến bên nó. Chị ta mời nó nhảy. Nó cũng từ chối, chị ta cố kéo lôi nó ra sàn, mọi người vỗ tay làm nó ngại hết sức.
Khi mọi người đang say sưa với điệu nhảy mới, chị ta đẩy dần nó vào góc phòng rồi bất ngờ ghì chặt nó hôn lên môi nó. Nó hoảng hồn xô mạnh chị ta ra, chạy thật nhanh ra cửa. Tim vẫn còn đập mạnh vì sợ hãi. Nó lấy xe chạy thẳng đến quán cafe quen thuộc. Uống hết ly nước nó vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Bản nhạc du dương cất lên làm nó dần dần trở lại bình thường. Trong đầu hiện lên những câu hỏi nghi ngờ: Chị ta cố ý hay là vì say mà nhầm người. Cũng là hôn mà nụ hôn của cô ngọt ngào say đắm, còn của chị ta nó cảm thấy ghê ghê hết cả người. Nó lấy tay lên lau miệng mình như muốn xóa sạch vết dơ ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top