Có tình yêu chấp cánh công việc của nó ngày càng thuận lơi. Công ty chọn được 2 bộ sưu tập để đi dự festival thời trang Châu Á được tổ chức ở Hà Nội. Một trong hai là của nó. Có nghĩa là nó phải đi Hà Nội khoảng từ 8 - 10 ngày
Nó báo tin vui, cô hôn vào má nó nói: Em thật tài giỏi.
- Nhưng phải xa nhau đến tận 10 ngày lận đó, sao em chịu nổi.
- Công việc mà, ngoan đi rồi về tôi thưởng cho.
Nghe đến thưởng nó sáng mắt lên: Cô thưởng gì giờ cho em nhận trước luôn nhen.
Cô bún vào trán nó nói: Cái mặt ham hố kìa, chờ đi!
Những ngày ở Hà Nội, ngoài lúc làm việc ra còn lại nó đều gọi điện tám với cô đủ thứ chuyện. Tổng kết lễ hội, Bộ sưu tập của nó được giải sáng tạo trẻ. Tối đó nó và cô nhắn tin cả đêm, nó nhớ cô rất nhiều chỉ mong trời mau sáng để bay về gặp cô.
Trước lúc lên máy bay nó gọi cho cô, nghe giọng cô có vẻ lạ.
- Cô bị bệnh hả?
- Không, không có gì đâu. Mấy giờ em đến sân bay, tôi ra đón.
- Cô mệt thì ở nhà nghỉ đi, em về taxi cùng đồng nghiệp cũng được.
- Vậy em đi cẩn thận nhen.
- Cô giữ sức khỏe nhen. Hẹn gặp cô ở nhà.
Tắt máy rồi nó có cảm giác bất an trong lòng. Nó định gọi cho chị Tư hỏi ở nhà có chuyện gì không nhưng sắp đến giờ lên máy bay rồi nên thôi. Cũng sắp về rồi, ráng vài tiếng nữa gặp cô sẽ biết ngay thôi.
Hạnh phúc đến nhanh thì giông bão cũng bất ngờ!
Ở sân bay mẹ Lan đi đón nó. Hai mẹ con về nhà thì thấy cả nhà đang chuẩn bị tiệc chúc mừng nó. Không kịp thay đồ nó nói: Con đi chút nhen.
Mẹ nó nói: Nhớ về sớm cả nhà chờ con đó.
Mẹ Lan biết nó đi đâu nên không nói gì chỉ dặn: Đi cẩn thận nhen con.
Đến nhà cô, nó khựng lại: cổng đang mở, cửa cũng đang mở. Trước sân có một thằng bé đang ngồi chơi, đó là con trai cô, đứa bé trong hình. Cô hình như biết nó sẽ đến nên đợi sẵn ra đón nó nói:
- Chồng và con trai tôi mới về nước sáng nay. Em vào nhà đi.
Nó đứng như trời trồng, bao nhiêu nhớ thương, lo lắng nén chặt vào lòng.
- Thôi để hôm khác em ghé.
Nó quay xe đi về. Cô đứng lặng nhìn theo cho đến khi đứa bé đến bên gọi: "Mẹ ơi chị đó là ai vây?" Cô giật mình trả lời:
- Là bạn mẹ.
- Chị đó đẹp quá mẹ ha.
- Uh, đẹp lắm. Cô trả lời nước mắt nuốt vô trong.
Trên đường về, tấm hình ba người nhà cô cứ hiện lên trong đầu nó, mình là người thừa sao? Tự dưng hai hàng nước mắt nó rớt không ngừng. Điều lo lắng mơ hồ lâu nay của nó đã đến, nó biết rằng sẽ có một ngày chuyện này cũng xảy ra nhưng không ngờ lại xảy ra quá sớm.
Gần đến nhà nó dừng lại để lấy lại bình tĩnh, lau khô nước mắt nó cố tỏ ra bình thường. Nó không muốn làm mọi người lo lắng.
Buổi tiệc nhỏ của gia đình diễn ra vui vẻ.
Mẹ nó: Con có thấy chiếc xe ôtô ngoài kia không?
Nó: Dạ thấy.
Mẹ Lan: Là hai mẹ tặng con, chúc mừng con đã trưởng thành.
Bé Mi đưa cho nó cái móc khóa hình con khỉ tay dài nháy nháy mắt nói: Cái này tặng chị nè, quà này đặc biệt lắm đó.
Nó cảm thấy tình cảm gia đình thật ấm áp, mọi đau khổ, lo lắng tạm quên hết. Đúng là không đâu bằng gia đình mình. Nước mắt ứa ra, mắt đỏ hoe.
Bé Mi ghẹo nó: Chị hai khóc kìa, xấu quá.
Mẹ nó ôm lấy nó vuốt tóc nó: Con gái mẹ lớn thật rồi!
Buổi tối khi mọi người đang quay quần ở phòng khách bé Mi nói: Hai chở em đi bằng xe mới đi.
Nó cầm chìa khóa lên nhìn con khỉ thấy hay hay nên hỏi:
- E nói quà này đặc biệt ở chỗ nào?
- Là quà của cô Như Hà đi du lich bữa trước về tặng đó.
- Tặng em sao lại đưa chị?
- Không, của chị đó. Cô nói tặng riêng cho chị, em có con khác. Tại bữa trước chị đi Ha Nội nên em quên chưa đưa. Con bé nhe răng ra cười.
Mẹ Lan nói: Trùng hợp quá ha, con cũng tuổi khỉ.
Nhắc đến cô lòng nó nhói đau, vết thương lúc sáng tạm quên giờ nhức nhối. Nó nói:
- Thôi để lúc khác chị chở đi, giờ cũng tối rồi.
Mẹ nó: Uh, đúng đó con, chị mới về còn mệt để hôm khác đi.
Nó lấy lí do mệt nên lên phòng nghỉ.
Nó đứng bên cửa sổ nhìn vào màn đên, ánh đèn đường hắc bóng cây đung đưa trong gió, Cơn mưa nhỏ tí tách rơi, lòng nó chùng xuống, cảm xúc trống rỗng. Nó cứ đứng lặng lẽ như vậy hàng giờ rồi rời khỏi cửa sổ mệt mỏi nằm xuống giường. Thấy con khỉ móc khóa, nó cầm lên nhìn, là tặng riêng cho em sao. Nó chợt nhớ có lần cô và nó cùng làm bánh, tay chân nó vụng về làm đổ bột đầy nhà cô nói nó: Em đúng là tuổi khỉ luôn đó, tay chân e dài như con khỉ vậy. Rồi khi cô giận, nó làm trò chọc ghẹo cho cô cười, cô nói: "Em đừng ỷ mình tuổi khỉ rồi làm trò khỉ nhen."
Nó mỉm cười nước mắt lăn dài trên má. Kỉ niệm thì ùa về còn người thì xa dần.
Tin nhắn của cô đến: Xin lỗi em, đừng giận tôi nhen.
Ngắn gọn, xúc tích đúng như con người cô. Nó thấy nhớ cô vô cùng, muốn chạy thật nhanh đến bên cô để được cô ôm vào lòng, được hít lấy mùi hương cơ thể cô, để nói với cô rằng: Em làm sao mà giận cô được.
Đêm dài rồi cũng qua!
Nó đến công ty, cả phòng reo hò chúc mừng thành công của nó. Nhờ bộ sưu tập của nó mà công ty nhận được mấy cái hợp đồng béo bở. Cả phòng đều được thưởng nóng. Cũng là công sức chung của tập thể nên mọi người đều vui vẻ. Buổi tối công ty mở tiệc mừng, ai nấy đều vui cười hớn hở. Nó cũng vui lây với mọi người.
Thôi thì niềm vui kia vừa mất bù lại bằng niềm vui này, ông trời đâu nỡ lấy hết của ai tất cả đâu!
Hôm sau nó nhận được tin nhắn của cô: Tối đến quán cafe cũ nhen em.
Tâm trạng lần này cũng gần giống như lần đầu cô hẹn nó: Vùa vui mừng, vùa hồi hộp, lo sợ, nhưng phần sợ nhiều hơn làm cho nó căng thẳng.
Nó đến quán thấy cô đã ở đó rồi. Nó lặng lẽ ngồi xuống bên cô. Cô nhìn nó hồi lâu rồi đưa tay sờ má nó nói: Em ốm đi một chút đó. Nó cầm lấy tay cô hôn nhẹ rồi giữ yên trong tay mình. Cô vẫn để yên như vậy, cả hai cùng nhìn ra cửa sổ đến khi hai ly nước đã tan gần hết đá cô mới từ từ nói:
- Cách đây 8 năm, tôi kết hôn. Anh ấy là Việt kiều Mỹ. Chúng tôi quen nhau trong một buổi sự kiện mà tôi chỉ đi theo bạn bè cho vui thôi. Rồi nhanh chóng phải lòng nhau, có lẽ tuổi trẻ bồng bột, không cần tìm hiểu lâu, 6 tháng sau chúng tôi kết hôn. Năm sau Cu Bi ra đời, khi con trai được một tuổi tôi theo anh ta sang Mỹ định cư. Lúc đó ai cũng nói tôi may mắn lấy được chồng giàu. Gia đình anh ta làm về ngành truyền thông bên đó. Tôi cũng nghĩ là mình sẽ hạnh phúc bên chồng con, nhưng khi sang đó tôi mới biết rằng anh ta là người rất trăng hoa. Thôi thì đàn ông mà chuyện đó cũng không nói làm gì, nhưng vấn đề ở chỗ anh ta không tôn trọng tôi, quan điểm sống của cả hai rất khác nhau. Anh ta bắt tôi phải chấp nhận các mối quan hệ bên ngoài và xem đó là chuyện bình thường. Anh ta nói ở Mỹ nó vậy. Tôi không muốn tranh cãi với anh ta. Dần dần tình cảm đã hết, tôi đòi li hôn nhưng anh ta không chịu. Anh ta nói gia đình anh không chấp nhận li hôn. Khi con trai hai tuổi, tôi quyết định về nước đợi khi nào anh ta đồng ý thì chia tay. Thỉnh thoảng anh ta cũng về thăm con.
Cách đây hai năm anh ta về nói là ba mẹ anh ta bệnh nặng muốn gặp cháu nên anh ta xin tôi cho dẫn Cu bi qua đó thăm ông bà. Vì công việc tôi không đi cùng được nên đồng ý để con đi, ba tháng sau anh ta nói là ông bà nội không muốn xa cháu nên không dẫn nó về nữa. Không biết phải làm gì, nghĩ là anh ta nói dối để bắt con nên hè năm ngoái tôi sang đó để đón con về. Thì ra là anh ta nói thật, nhìn cảnh hai người già quyến luyến đứa cháu tôi không nỡ. Gia đình anh có 2 người con nhưng em gái anh mắc bệnh vô sinh, còn anh sau bao tháng ngày ở bên ngoài cũng không ai sinh cho anh ta đứa con nào khác. Cu Bi là đứa cháu duy nhất. Thấy nó cũng không muốn xa ông bà nên tôi đành để nó lại quay về với điều kiện: Hàng năm anh ta cho con về thăm tôi. Tôi nghĩ cứ tạm thời như vậy đã, rồi tính sau. Mọi chuyện thay đổi lúc tôi gặp em....
Cô nhìn nó, nó vẫn chăm chú nghe cô nói.
- Biết mình có tình cảm với em, tôi rất lo sợ. Khi biết mình đã yêu em tôi bất chấp tất cả. Tôi định giải quyết xong chuyện riêng sẽ nói cho em biết, tôi muốn mình là người tự do hoàn toàn để đến với em. Tôi gọi điện cho anh ta đòi li hôn gấp, anh ta không nói gì, tôi nghĩ anh ta đồng ý. Nhưng không ngờ anh ta lại dẫn con về nước xin lỗi và năn nỉ tôi qua bên đó với anh ta, chủ yếu là vì con, anh ta muốn con trai có đầy đủ ba mẹ. Ba mẹ anh ta cũng già rồi, sợ sẽ không chịu nổi nếu chúng tôi li hôn.
Cô nhìn nó, nước mắt rơi đầy trên má.
- Tôi.., tôi phải làm sao đây? Giọng cô run rẩy. Xin lỗi em, ngay từ đầu là tôi đã sai rồi.
Nó lau nước mắt cho cô: Là lỗi của em, em tự nguyện mà.
- Tôi sợ nếu cố li hôn, anh ta sẽ giành mất con. Nước mắt cô vẫn cứ rơi.
Lúc này nó thấy mình bất lực thật sự. Nước mắt nó cũng rơi theo.
Nó nói cho cô an lòng: Thôi cô cứ đi đi, em không sao đâu.
- Em chờ tôi được không? Cô nhìn sâu vào mắt nó.
Nó nói không cần suy nghĩ: Được, em sẽ chờ cô cả đời, chỉ cần cô quay về là được.
- Quay về chứ, tôi sẽ quay về chỉ là... không biết khi nào.
Rồi cô thở dài: Thôi em đừng chờ tôi, nếu gặp được ai tốt hãy sống thật hạnh phúc là tôi cũng vui lắm.
Nó khóc nất lên: Là cô từ bỏ em sao?
Cô ôm lấy nó không quan tâm đến ánh mắt tò mò của vài người xung quanh.
Sau một hồi nó hết khóc nhưng mặt nó vẫn để yên trên vai cô. Nó cảm nhận được cái ôm ấp áp dịu dàng của cô, nó hít lấy mùi hương từ cô. Đây có lẽ là lần cuối ....
Không gian quán tĩnh lặng, tiếng hát khàn khan, khắc khoải của cô ca sĩ cất lên: ...
Đêm dài mình em bật khóc. Sao lòng vẫn cố kiếm tìm.Tìm về 1 nơi ấm áp, giấc mơ ngọt ngào. Vì người ra đi lặng lẽ, vì người ra đi để em đớn đau. Hằn sâu vết thương riêng mình em thôi.
Không còn ai bên đời nữa. Không còn ai chia nỗi buồn. Không còn ai chia khoảnh khắc sướng vui ngọt ngào. Dù lòng vẫn biết là thế. Mà vì sao em vẫn không thể quên.
Em không thể quên được người!
Lời bài hát thật hợp người hợp cảnh. Nước mắt của cả hai lại rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top